“Cứ như vậy ta rời khỏi Vô Tình cốc đuổi tới Thiên Sơn.” Vân Phi Tuyết tự thuật đơn giản năm năm cuộc sống của mình. Điệp nhi? Bình nhi? Tiêu Nam Hiên khiếp sợ không cách nào hình dung. Con gái ? Hắn có hai đứa con gái ?. “Ân. Các con rất đáng yêu ,ta vốn định lần này sau khi luận võ trở về liền mang con đi tìm ngươi. Nhưng là……” Vân Phi Tuyết ngừng lại nhìn hắn ánh mắt hiện lên một tia sầu lo nhưng là nàng vạn vạn không nghĩ tới sẽ tới khi gặp lại sẽ là bộ dạng tiến thoái lưỡng nan này. “Đi.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên kéo tay nàng, hắn đã chờ không kịp rồi, hắn muốn đi Vô Tình cốc để thấy hai đứa con gái của hắn. “Đi nơi nào?” Vân Phi Tuyết bị lôi mạnh đi vài bước. “Vô Tình cốc.” Tiêu Nam Hiên nói. “Hiên Nhi, đứng lại.” Ma quân đột nhiên mở miệng gọi lại, biết hắn khẳng định là muốn đi tìm hai đứa nhỏ. Tiêu Nam Hiên dừng cước bộ, quay đầu kiên quyết: “Sư phụ, vì sư công, vì Thiên Sơn ta không thể bại bởi Tuyết Nhi nhưng là ta cũng không thể cho con của ta ở lại Vô Tình cốc cho nên ta không thể không đi.” “Hiên Nhi, ta hiểu tâm tình của ngươi, bất quá chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, ngươi cho là ngươi đi Vô Tình cốc rồi thì có thể nhìn thấy đứa nhỏ sao? Ngươi cho là Vô Tình sư thái không có chuẩn bị tốt vạn toàn sao?” Ma quân nhìn hắn hỏi lại . Tiêu Nam Hiên ngẩn ra, này hắn còn không có nghĩ đến, nhưng là vì nhìn thấy con, hắn đã cố không được nữa rồi, hắn nhất định phải đi mặc kệ sư phụ nghĩ thế nào? “Vô Tình cốc ta phải đi rồi.” “Sư phụ ta nguyện ý cùng sư huynh đi, cho dù không thể thủ thắng tối thiểu cũng có thể đánh ngang tay.” Long Phi ở một bên nói, hắn tin tưởng hắn cùng sư huynh liên thủ nhất định sẽ không thua, võ công của Vô Tình sư thái hắn cũng biết qua rồi. Vân Phi Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái. Năm năm nay, chỉ cần phải làm vì Tiêu Nam Hiên, hắn vẫn luôn là như vậy, dù nghĩa vô phản cố đi giúp hắn phần tình này, phần yêu này, hẳn là so với nàng còn thâm còn trọng, đáng thương hơn. Có lẽ phần tình này, hắn đã dùng lầm người. “Đánh thắng rồi thì thế nào? Bất phân thắng bại thì thế nào? Mục đích của các ngươi là gì? Đứa nhỏ. Chỉ cần trong tay nàng có đứa nhỏ, các ngươi cũng đã thua huống chi nàng còn là sư phụ của Tuyết Nhi thì mặc kệ thế nào? Ân tình thầy trò này còn đó, các ngươi buộc nàng thế nào đây?” Ma quân mâu quang sắc bén nhìn bọn hắn chằm chằm đánh đối. Quả thật mà nói, thật dễ dàng đánh vào bọn họ nên làm như thế nào? Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi hơi sửng sốt, điểm ấy bọn họ quả thật thật không ngờ, cùng nhau quay đầu nhìn nàng, nàng hội sẽ làm như thế nào? “Nếu thật sự động thủ, ta chỉ sợ sẽ giúp sư phụ, ta sẽ không cho các ngươi thương tổn sư phụ.” Vân Phi Tuyết gật gật đầu, cho dù sư phụ đối với nàng là có mục đích, nhưng là năm năm nay, phần ân tình này nàng không thể quên, huống chi hai đứa nhỏ còn nằm trong tay sư phụ. Tiêu Nam Hiên trầm tư một chút. Hắn có thể lý giải được điều này, nếu có người đối với sư phụ bất lợi, hắn cũng sẽ dùng tính mệnh bảo hộ sư phụ, nhưng còn con của hắn, làm sao bây giờ? Không biết còn chưa tính, nhưng hiện tại hắn đã biết nên thầm nghĩ sớm một ngày nhìn thấy các nàng. “Sư phụ, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?” Long Phi nhìn sư phụ hỏi, hắn biết sư huynh hiện tại trong lòng nhất định thực lo lắng. “Này ta có khi cũng không nghĩ ra được, không bằng như vậy, Tuyết Nhi……” Ma quân hướng về phía nàng. “Sư phụ, người nói….” Vân Phi Tuyết cung cung kính kính đi tới. “Ngươi cấp cho Vô Tình sư thái cùng các nàng tin tức luận võ hôm nay bất phân thắng bại, quyết định ba ngày sau sẽ so lại một lần.” Ma quân không có cách nào công đạo, trước hết chỉ có thể kéo dài một chút thời gian. “Được.” Vân Phi Tuyết đáp, này cũng là biện pháp tốt, tối thiểu cũng là cho bọn họ thời gian để có thể nghĩ đến phương pháp vẹn cả đôi đường. Xoay người bước đến bảy cái nữ tử trước mặt, phân phó nói: “Hồng Nhi ngươi đi cấp sư phụ tin tức đã nói hôm nay, luận võ bất phân thắng bại, ba ngày sau sẽ so lại một lần.” “Thiếu chủ, như vậy có thể chứ?” Hồng Nhi nhìn nàng, này có tính là lừa gạt môn chủ không? Dù sao bọn họ đã không có luận võ, nếu môn chủ biết thì có thể hay không trách tội chính mình? “Hồng Nhi, yên tâm. Nếu có sự tình gì, ta một mình gánh vác, tuyệt đối sẽ không liên lụy các ngươi phải chịu phạt, các ngươi cũng thấy, thực tế ta đã muốn thua, ba ngày sau nói không chừng còn có thể có chuyển bại thành thắng.” Vân Phi Tuyết nói. Hồng Nhi trầm tư, vừa rồi các nàng rất rõ là Thiếu chủ đã muốn ở thế hạ phong rồi, có lẽ ba ngày sau cơ sự cũng có thể xoay chuyển, dù sao môn chủ vẫn muốn chính là thắng. “Hồng Nhi, liền quyết định như vậy, gởi thư tín bãi đi.” Vân Phi Tuyết trực tiếp phân phó nói. “Dạ, Thiếu chủ.” Hồng Nhi mặc dù có chút do dự nhưng là khi xuất môn, môn chủ không công đạo thì hết thảy đều làm theo Thiếu chủ phân phó, kia nàng chỉ có thể làm theo. “Ân. Vậy là tốt rồi, các ngươi xuống núi về khách sạn trước.” Vân Phi Tuyết tiếp. “Thiếu chủ, vậy còn người?” Hồng Nhi nghi hoặc hỏi. “Ta cùng bọn họ đi Thiên Sơn.” Vân Phi Tuyết không nghĩ giấu diếm các nàng, nàng tin tưởng trong lúc nãy các nàng nhất định cũng đoán được quan hệ của nàng cùng Tiêu Nam Hiên. “Hảo, Thiếu chủ, chúng ta đây về khách sạn trước chờ ngươi.” Hồng nhi nói xong liền vẫy tay một cái, mặc khác mang theo sáu cái nữ tử rời đi hướng hạ sơn. Vân Phi Tuyết đi đến bên Tiêu Nam Hiên, hai người rất ăn ý, mười ngón tướng đan xen vào nhau đi theo phía sau Ma quân rời khỏi đỉnh núi. Vừa đến đại sảnh Thiên Sơn, Triệt Nhi liền chạy ra, nhìn đến nàng không có mang theo cái khăn che mặt thì kinh ngạc sững sờ đứng đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng. “Triệt Nhi.” Vân Phi Tuyết buông Tiêu Nam Hiên ra, mở ra hai tay chờ hắn chạy lại. Triệt Nhi lại như trước không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trên mặt nhìn không ra là tức giận hay xa lạ. Vân Phi Tuyết than nhẹ một chút, năm năm rồi đại khái Triệt Nhi đã muốn quên nàng rồi hoặc là cũng đã sớm nghĩ đến nàng đã chết đi, nàng liền qua ôm lấy hắn nhẹ nhàng bên tai nói: “Triệt Nhi, hoàng tẩu rất nhớ ngươi.”