Vân Phi Tuyết nhìn bộ dáng hắn không kềm chế được như thế, nhớ tới thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn cũng là cái dạng này, nàng biết thân phận của hắn, cùng người khác kính trọng dưỡng thành tính cách hắn có chút duy ngã độc tôn. “Xú tiểu tử, ngươi còn dám thừa nhận.” Tử y nữ tử giận dữ trừng mắt với hắn. “Xú nữ nhân, ngươi…….” Triệt Nhi định mắng trả lại. “Triệt nhi, không thể hồ nháo.” Tiêu Nam Hiên đột nhiên quát ra tiếng, ngăn trở hắn. “Là nàng mắng trước ta.” Triệt nhi bất mãn nhỏ giọng nói thầm. Bộ dạng những nữ tử này nhìn hắn cuồng vọng tự đại như thế, đang nhìn xem bả vai bọn họ bị chính mình đả thương, đột nhiên cùng nhau ôm quyền nói: “Thiếu chủ, xin làm chủ cho chúng ta.” Vân Phi tuyết đang lúc suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, Long Phi đột nhiên đứng dậy nói: “Thỉnh các vị cô nương, nể hắn tuổi còn nhỏ, còn chưa có hiểu biết mà tha thứ cho hắn, tại hạ thay hắn bồi tội với tử y cô nương này, vì tỏ vẻ thành ý, hết thảy phí dụng của các cô nương ở tại khách điếm này, đều do ta gánh vác, không biết các vị cô nương có vừa lòng?” Nhìn hắn nói thành tâm thành khẩn, Vân Phi Tuyết khen ngợi trong lòng, rốt cuộc là Long Phi, một câu nói hợp tình hợp lý, đúng lúc giải quyết khó xử của nàng, nếu không nàng thật đúng là không biết nên làm cái gì bây giờ? Những nữ tử này cũng không cười mà chỉ có một biểu tình như cũ, hồng y nữ tử nói: “Ngươi tưởng cứ như vậy là quên ư, chúng ta cũng không thiếu vài nén bạc này, trừ phi ngươi để cho hắn tự mình bồi tội với Tử nhi.” “Các ngươi nằm mơ đi, ta sẽ không nhận tội với nàng đâu.” Triệt nhi nhìn các nàng liếc mắt một cái, hắn là Hoàng Thượng đó a. “Thiếu chủ, ngươi xem, bọn họ rõ ràng không đem chúng ta để vào mắt, chúng ta không thể tùy ý bọn họ khi dễ như thế, thirnh thiếu chủ làm chủ.” Những nữ tử lại đồng thanh nói. Vân Phi Tuyết nhìn Triệt nhi, nàng cũng thấy Triệt nhi đã có chút cuồng ngạo, xem ra nàng phải giáo huấn hắn một chút. Tiêu Nam Hiên nhìn chằm chằm vào Vân Phi Tuyết, hắn đồng dạng cũng thấy không thể nói lý với những nữ tử này, tuy rằng Triệt nhi có sai trước, nhưng mà Long Phi đều đã nói như vậy rồi, các nàng còn không buông tha người, dù sao xuất môn ra bên ngoài, hắn không nghĩ gây chuyện thị phi, mạc danh kỳ diệu kết thù, mà hắn cũng cảm giác được, bạch y nữ tử kia cũng không muốn làm chính mình khó xử, ôm quyền nói: “Tại hạ thỉnh các vị cô nương tha thứ, đệ đệ từ nhỏ đã được nuông chiều, có chút vô lễ, thỉnh nể tình hắn còn trẻ không biết chuyện, các vị cô nương đại nhân đại lượng không cùng hắn so đo.” Nghe hắn nói xong câu này, Vân Phi Tuyết có chút giật mình, thời gian năm năm, thật sự cái gì cũng đều thay đổi, hắn cũng thay đổi, nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ không nói như vậy. “Ngươi……….” Vài cô nương vừa muốn nói chuyện,Nàng liền vươn tay ngăn cản các nàng, sau đó nhìn chằm chằm Triệt nhi nói: “Mặc kệ là nuông chiều từ bé, hay là tài trí hơn người, hoặc là thân phận phi thường, nhưng mà đã làm sai chuyện tình phải dũng cảm thừa nhận, như vậy mới thật sự là đại trượng phu dám làm dám chịu, mới thật sự có khả năng làm người đứng trên người khác, hoặc là chưởng quản một phương, tuổi còn nhỏ vậy nhưng không kềm chế được cuồng ngạo như thế, sau này lớn lên còn cao ngạo như thế nào nữa.” Lời của nàng vừa thốt ra, Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi ánh mắt thâm trầm mang theo nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, nàng đây là có ý tứ gì? Hay là nàng biết thân phận của bọn họ . “Ngươi dựa vào cái gì giáo huấn ta?” Triệt nhi vẻ mặt không phục trừng mắt với nàng. “Vậy ngươi nói ta dựa vào cái gì không thể giáo huấn ngươi?” Vân Phi Tuyết hỏi lại hắn. “Bởi vì ta là…………….” Triệt nhi vừa muốn thốt ra, đã bị Tiêu Nam Hiên ngăn cản. “Triệt nhi, không được nói bậy.” Triệt nhi lúc này mới ngậm miệng lại. “Ngươi là cái gì? Cho dù ngươi là Hoàng Thượng, phạm sai lầm cũng phải giải thích, huống chi ngươi không phải Hoàng Thượng, ta nghĩ Hoàng Thượng hẳn là so với ngươi hiểu chuyện hơn nhiều.[]” Vân Phi Tuyết trong lời nói cố ý nói đến chuyện đó. “Ngươi như thế nào biết?” Triệt nhi sắc mặt ửng đỏ, lại như trước không phụcThời điểm nghe nàng nói đến Hoàng Thượng , thân mình Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi cứng đờ, nghe ra thâm ý trong lời nói của nàng, bọn họ trong lòng bắt đầu hoài nghi nàng rốt cuộc là ai? Có thật sự biết thân phận của bọn họ hay không? Nhưng mà nàng giống như cũng không có ác ý, bởi vì đôi mắt của nàng trong suốt. “Có một số việc không cần biết, tốt lắm, nể tình ngươi tuổi còn nhỏ, ta cũng không muốn truy cứu, bất quá, ngươi chính mình phải tự giải quyết cho tốt, bằng không lần sau mạng nhỏ như thế nào mất cũng không biết.” Vân Phi Tuyết nói xong xoay người bước đi, nàng tuyệt đối không phải nói chuyện giật gân, dù sao giang hồ hiểm ác. “Vậy tại hạ cám ơn cô nương đại nhân đại lượng.” Tiêu Nam Hiên ở sau người ôm quyền nói, nhìn nàng đi đường cước bộ nhẹ nhàng, không hề có tiếng vang, công lực hẳn cũng là phi thường. Những nữ tử phía sau thật sự sửng sốt, không nghĩ tới thiếu chủ cư nhiên bỏ qua như vậy , vẻ mặt tức giận bất bình trừng mắt nhìn bọn họ liếc mắt một cái, mới xoay người đi theo. Tiêu Nam Hiên nhìn bóng dáng nàng rời đi , cái loại cảm giác quen thuộc không hiểu được này lại trỗi dậy mãnh liệt, cho đến khi nàng xoay người vào phòng, mới trầm xuống nói: “Triệt nhi, ngươi theo ta tiến vào.” Triệt nhi lúc này mới sợ hãi vụng trộm kéo kéo góc áo Long Phi, ý tứ là để cho hắn cùng nhau đi vào với chính mình. “Hoàng huynh, ta sai lầm rồi.” Vừa vào cửa, Triệt nhi liền chủ động nhận sai, hắn biết chỉ cần chính mình chủ động nhận sai, cơn tức giận của hoàng huynh sẽ biến mất hơn phân nửa. “Triệt nhi, ngươi đã biết sai, vậy ngươi nói cho ta biết ngươi sai ở chỗ nào?” Tiêu Nam Hiên lần này không tính tha thứ cho hắn dễ dàng như vậy“Ta không nên thả rắn đi hù dọa nàng.” Triệt nhi vụng trộm nhìn sắc mặt hắn mà nói. “Còn có gì nữa?” Tiêu Nam Hiên theo dõi hắn. “Còn có…… Còn có……….” Triệt nhi nói quanh co , còn có cái gì nha? Hắn không biết, vụng trộm nháy mắt với Long Phi. Long phi vừa muốn nói chuyện, đã bị Tiêu Nam Hiên dùng ánh mắt ngăn cản lại. “Còn có cái gì? Nói.” Hắn tăng thêm ngữ khí. Triệt nhi hoảng sợ, xem ra hoàng huynh thật sự tức giận, nhìn hắn lễ phép thực thẳng thắn thành khẩn nói : “Hoàng huynh, ta không biết.” “Triệt nhi, ngươi nhớ kỹ, ra hoàng cung, ở bên ngoài ngươi cái gì cũng không phải, không ai sợ ngươi, hoặc là làm cho ngươi, ngươi cùng người bình thường giống nhau, cho nên gặp chuyện, không thể tùy tâm sở dục ( tùy ý ) muốn làm gì thì làm, biết không?” lời nói của Tiêu Nam Hiên có chút thấm thía, bên tai đều là vang lên câu nói kia của nàng ‘ Tuổi còn nhỏ như thế mà đã không kềm chế được, sau khi lớn lên sẽ cao ngạo đến như thế nào.’ xem ra hắn cũng đã sơ sót, hoàn cảnh sinh trưởng của Triệt nhi đều là duy ngã độc tôn, cho nên hắn nghĩ mỗi người đều phải là sợ hắn, hoặc là đối với hắn tất cung tất kính. Triệt nhi nâng mắt nhìn hắn, có chút cái hiểu cái không, chẳng lẽ ra khỏi hoàng cung hắn sẽ không phải là Hoàng Thượng nữa rồi sao? “Triệt nhi, về sau sư huynh sẽ thường xuyên mang ngươi đi ra ngoài, như vậy ngươi sẽ hiểu được.” Long Phi ở một bên nói, trước kia sư huynh đều là coi trọng phải làm như thế nào để hắn học tập làm một Hoàng Thượng tốt, mà xem nhẹ điều này. “Tốt lắm, Triệt nhi ngươi đi ngủ trước đi.” Tiêu Nam Hiên biết hắn nhất thời nghe còn rất khó hiểu. “Ân.” Triệt nhi gật đầu, Long Phi kéo tay hắn, đưa hắn trở về phòng. Trong một phòng khác. Mấy nữ tử đều khó hiểu, cũng có chút không phục nhìn Vân Phi Tuyết ngồi ở chỗ kia hỏi: “Thiếu chủ, rõ ràng là lỗi của bọn họ, vì cái gì không truy cứu?” Các nàng nghĩ không ra a. Vân Phi Tuyết nhìn các nàng nói: “Các ngươi nhìn cách nói năng, khí chất, cùng quần áo thượng đẳng tơ lụa trên người bọn hắn, lại nhìn thái độ tiểu hài tử kia cao ngạo như thế, vừa nhìn đã thấy thân phận bọn họ không phải tôn thì cũng là quý, hơn nữa, võ công của các ngươi ở Vô Tình cốc, cũng là số một số hai, thế nhưng bọn họ có thể đồng thời đả thương các ngươi, công lực đó lại càng không thể coi thường, huống chi, ta trong người còn có sư mệnh ( mệnh lệnh của sư phụ ) , không nghĩ gây chuyện thị phi, hoàn thành nhiệm vụ sư phụ giao ới là tối quan trọng hơn.” Nghe nàng nói như vậy? những nữ tử này mới không nói nữa, thấy thiếu chủ phân tích đúng, cùng nhau ôm quyền nói: “Thiếu chủ, chúng ta hiểu được rồi, vậy ngươi nghỉ ngơi, chúng ta đi ra ngoài trước.” “Đúng rồi, thương thế của ngươi không có việc gì chứ.” Vân Phi Tuyết nhìn các nàng hỏi. “Thiếu chủ, yên tâm, không có việc gì, bọn họ cũng cũng không có xuống tay nặng.” Hồng y nữ tử đáp. “Ân, vậy là tốt rồi, các ngươi cũng đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi .” Vân Phi Tuyết phân phó nói. “Dạ.” Những nữ tử này xoay người rời đi. Vân Phi Tuyết lúc này mới đứng ở trước cửa sổ, nàng cùng bọn họ cứ như vậy gần trong gang tấc mà biển trời cách mặt ( câu này là do Bạch Nương tỷ dịch, nguyên văn là : Chỉ Xích Thiên Nhai nghĩa là gần trong gang tấc mà xa tận chân trời, ta có hỏi tham khảo ý của Bạch Nương tỷ , tỷ ấy bảo để vậy hay hơn ), cũng không có thể nhận nhau, nhưng mà nàng có thể cảm giác được ánh mắt hắn vẫn dừng lại ở trên người của chính mình, hắn nhận ra nàng sao? Trong lòng đột nhiên có nỗi chờ mong nho nhỏ, nàng hy vọng hắn có thể nhận ra nàng, nhưng cũng không hy vọng hắn hiện tại nhận ra nàng, bởi vì nàng còn có một chuyện còn là trọng yếu hơn. Long P sau khi chờ Triệt nhi ngủ say, mới rời đi, đẩy cửa phòng của Tiêu Nam Hiên ra, lại hỏi: “Sư huynh, ngươi thấy bạch y nữ tử kia có phải biết thân phận của chúng ta hay không, hôm nay, lời của nàng luôn ám chỉ?” “Ta đã nghĩ đến vấn đề này, bất quá xem ra, nàng cũng không có ác ý, bằng không cũng sẽ không khinh địch như vậy mà không truy cứu nữa.” Tiêu Nam Hiên nói. “Ta cũng từng nghĩ đến, thân phận của nàng là gì? Điểm ấy làm cho ta đoán không ra.” Long Phi trong mắt lộ ra nghi hoặc.