Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương
Chương 166
Trong rừng cây.
Mười mấy người đang cố tình vây công một mỹ thiếu niên khoảng hai mươi tuổi.
Thanh kiếm trong tay thiếu niên, kiếm quang vụt lóe, tuy rằng không có bị thương, nhưng cũng không có chiếm được tiện nghi, chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay.
“Ha ha, tiểu tử, khuyên ngươi đừng phản kháng nữa, thúc thủ chịu trói đi, lần này ngươi có chắp cánh cũng khó chạy thoát.” Một nam tử cầm đầu cuồng tiếu .
“Các ngươi là ai? Ta không nhận thức các ngươi, càng không oán không thù với các ngươi, vì sao ám sát ta.” Mỹ thiếu niên không có chút kích động, trấn tĩnh tự nhiên, tựa hồ đã sớm nhìn quen loại trường hợp này rồi.
“Ngươi đúng là không có thù với chúng ta , muốn trách thì trách cha ngươi, lúc trước hắn giết con ta, hôm nay ta cũng muốn giết con hắn báo thù.” Nhắc tới thù hận ngày xưa, nam nhân ánh mắt lạnh lùng, sát khí chứa đầy trong đôi mắt.
“Báo thù cho thiếu chủ , giết.” Những người bên cạnh cũng tràn ngập sát khí, chiêu thức trong tay càng lúc càng nhanh, càng ngày càng độc.
Bất ngờ, mỹ thiếu niên không để ý một cái, trên cánh tay đã bị đâm một kiếm, máu tươi trong nháy mắt đã trào ra, nhưng mà hắn không có thời gian để ý khắp nơi, bởi vì hơn mười thanh kiếm đang từ bốn phương tám hướng trên người hắn đâm tới, hắn chỉ có thể trốn tránh đánh trả .
Lại một chút… bất cẩn, mỹ thiếu niên trên ngực đã lại trúng một kiếm, hắn so với lúc trước có chút chật vật không chịu nổi.
“Tiểu tử, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi rồi, chịu chết đi.” Nam tử cầm đầm trong mắt tản ra quang mang hung ác, thanh kiếm trong tay hướng vào ngực của hắn đâm thẳng đến.
Mỹ thiếu niên lui về phía sau , căn bản không có khả năng né tránh , bởi vì những người khác đã vây lấy hắn, trong nháy mắt kiếm sắt sẽ đâm vào ngực…………
Ba……… Mười mấy cái ám khí từ cùng một phương hướng bay ra, hất văng kiếm trong tay bọn họ, một thanh âm từ xa xa truyền đến.
“Nhiều người như vậy vây công một thiếu niên, truyền ra đi, không sợ dọa người sao?”
“Ai? Con mẹ nó, là ai? Là ai làm hỏng chuyện tốt của lão tử, có bãn lĩnh thì lăn ra đây cho lão tử ? Nam tử cầm đầu ôm cổ tay bị ám khí đả thương, mắng nói.[]Ba,sau một tiếng vang thanh thúy, mọi người liền nhìn thấy trên mặt hắn là một dấu bàn tay hồng hồng, một bóng người đã dừng ở trước mặt hắn, thanh âm cực lãnh truyền đến:
“Đây là cho ngươi một cái giáo huấn, để miệng ngươi về sau phun ra sạch sẽ một chút.”
Mỹ thiếu niên cùng bọn họ lúc này mới thấy rõ ràng, không biết khi nào thì đã có một nữ tử toàn thân bạch y đứng trước mặt, trên mặt che sa mạng màu trắng, phía sau đi theo bảy nữ tử mặc hồng đỏ vàng lục thanh lam tím, cũng mang theo sa mạng cùng màu với y phục của chính mình, tựa như tiên nữ bay xuống ở trước mặt bọn họ .
“Ngươi là ai?” Nam tử nhìn các nàng, giật mình hỏi, tuy rằng các nàng mang sa mạng che mặt, nhưng xem hình dáng, nghe thanh âm, cũng chỉ có thể là nữ tử hơn mười tuổi, lại có thể không thấy thân ảnh đã vả vào miệng chính mình một cái, công lực đã lợi hại đến như thế nào.
Mỹ thiếu niên cùng những người khác trong lòng cũng đồng dạng kinh ngạc, nhưng cũng kinh hãi tham chiến, trong chốn giang hồ khi nào thì xuất hiện một người thần bí như vậy“Ta là ai? Ngươi quản được sao, còn không mau cút đi, nếu không đừng trách ta xuống tay không lưu tình.” Lời nói của bạch y nữ tử vừa lạnh lùng thốt ra, bảy nữ tử phía sau đã đồng thời xuất thủ, bảy phi tiêu cùng xuyên thấu qua ống tay áo của hắn, đồng loạt rơi xuống cùng nơi đó.
Nam tử bị dọa làm cho toàn thân toát mồ hôi lạnh, hảo hán không chấp nhất chuyện trước mắt, quân tử báo thù mười năm không muộn, vung tay lên nói:
“Rút.”
Rất nhanh, thân ảnh của bọn họ đã biến mất vô tung vô ảnh.
“Tại hạ Nam Cung Thiên, cám ơn ân cứu mạng của cô nương, không biết danh tính của cô nương gọi thế nào, ngày khác nhất định báo đáp.” Mỹ thiếu niên chắp tay nói xong, sau đó thẳng tắp nhìn nàng chằm chằm, vì cái gì? Hắn luôn có một loại cảm giác rất quen thuộc, một loại cảm giác thực thân thiết .
Nữ tử cũng nhìn hắn, trong con ngươi lạnh như băng có một chút ấm áp, mở miệng nói:
“Không cần, ngày khác hữu duyên thì sẽ gặp lại, ngươi nhanh chóng băng bó miệng vết thương đi.” Nói xong, xoay người rời đi.
Nghe câu nói dường như rất quan tâm, Nam Cung Thiên sửng sốt, thanh âm này sao lại quen thuộc như thế, còn có thân ảnh ấy vì cái gì cũng quen thuộc như vậy, trong đầu đột nhiên hiện lên hình bong của một người, không khỏi thốt ra:
“Tỷ tỷ.”
Thân mình bạch y nữ tử cứng ngắc một chút, cước bộ tạm dừng lại một chút nhưng mà sau đó, liền cùng bảy nữ tử khác biến mất ở giữa không trung.
Phía sau Nam Cung Thiên lắc đầu, cười nhạo chính mình:
“Ta nhất định là điên rồi, như thế nào lại là tỷ tỷ được? Nàng đã sớm mất.” Sau đó xoay người rời đi.
Bạch y nữ tử xoay người bay xuống mặt đất, nhìn bóng dáng hắn, cùng thì thào một câu với hắn, trong mắt mang theo ý cười, tiểu tử này, quả nhiên có lương tâm, năm năm rồi, hắn cư nhiên còn nhớ rõ nàng.
Tối đến dạ hắc phong cao.
Một thân ảnh màu trắng, lặng yên dừng trên nóc của vương phủ, vô thanh vô tức.
Xuyên qua ánh sáng nhìn vào trong thư phòng, nàng mơ hồ nhìn thấy thân ảnh mà nàng ngày đêm tưởng niệm suốt năm năm nay, năm năm không gặp hắn sẽ biến thành bộ dạng gì? Có phải hay không càng mê người? Nàng rất muốn lập tức tiến lên bổ nhào vào trong lòng hắn, nói với hắn, nàng có bao nhiêu nhớ hắn, nhưng mà nàng không thể, nàng đã đáp ứng với sư phụ, nhất định hoàn thành mệnh lệnh cùng nhiệm vụ sư phụ giao phó, báo đáp ân cứu mạng của sư phụ, nàng mới tự do được.
Xoay người dừng bên ngoài nơi từng là phòng của chính mình, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nép người đi vào, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, trên bàn trang điểm, trên giường chất đầy trang sức, cùng kỳ trân dị bảo, hắn làm cái gì vậy? Trong tay cầm lấy một vật thể xanh biếc, bề mặt oánh nhuận; ánh sáng xanh biếc tỏa ra trên tay.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, nàng nhắc người trốn lên trên nóc nhà .
Tiểu Đào trong tay bưng một bình trà nóng đi vào.
Tiểu Đào, là nàng, năm năm không gặp rồi, nhưng những năm qua, không nghĩ là nàng vẫn không có rời đi, chính là nàng cầm trà nóng làm gì? Ai sẽ đến uống?
“Tiểu thư, nếu ngươi còn sống, sẽ rất hạnh phúc, ngươi xem đây là lễ vật mà hàng tháng Vương gia đều đã tặng cho ngươi, hiện tại đã nhiều như vậy rồi, năm năm rồi, ai cũng không thể tưởng tượng được, Vương gia sẽ si tình như thế.” Tiểu Đào một bên đem trà đặt lên trên bàn, một bên cảm thán nói, sau đó theo thói quen đi xem những thứ kia.
Đột nhiên phát hiện không thấy vòng ngọc, sắc mặt kinh hãi nói :
“Không tốt, vòng ngọc sao lại không thấy nữa ? Ai có lá gan lớn như vậy dám lấy?” Nói xong, nhanh chóng đứng lên tìm.
Vân Phi Tuyết khóe môi mỉm cười, vung tay làm cho vòng ngọc vững vàng không tiếng vang rơi ở trên giường.
Tiểu Đào lo lắng tìm khắp nới, đột nhiên phát hiện vòng ngọc kia đang ở trên giường, lức này mới thả lỏng ra , nhưng cũng nghi hoặc lầm bầm lầu bầu nói:
“Lúc buổi sáng, ta rõ ràng đặt ở trên bàn trang điểm, như thế nào lại tới trên giường? Vương gia buổi chiều rõ ràng còn chưa đến đây mà? Nếu là tiểu thâu ( ăn trộm ) sao lại không trộm cái gì hết, quái, mặc kệ thế nào? Ta vẫn là nói cho quản gia một tiếng có vẻ tốt hơn.”
Nhìn thấy bộ dạng này của nàng, Vân Phi Tuyết thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng, tiểu thâu, có thể đi vào vương phủ trộm này nọ sao? Nếu ngươi tiến vào vương phủ trộm này nọ, vậy còn làm tiểu thâu sao? Nàng cũng không ngẫm lại thử.
“Để Vương gia vào, ta còn phải nhanh chóng đem những thứ này để cho tốt.” Tiểu Đào nói xong, cất mợi thứ tốt, liền nhanh chóng lui ra ngoài.
Hắn muốn vào đây? Lòng Vân Phi Tuyết đột nhiên kinh hoàng, trí nhớ của nàng đối với hắn vẫn dừng lại ở năm năm trước, cái đoạn trên vực thẳm, cái kia nam nhân nguyện ý dùng tánh mạng để đổi lấy giải dược cho nàng, cái kia nam nhân nàng tâm tâm niệm niệm suy nghĩ suốt năm năm, sắp xuất hiện trước mặt nàng rồi.
Cửa chi nha một tiếng lại bị đẩy ra, bước chân nặng nè của Tiêu Nam Hiên đi vào, trong tay cầm một đôi vòng tay trân châu, một vòng cổ trân châu, còn có một hoa tai trân châu, đặt ở trên giường bên cạnh vòng ngọc phỉ thúy, nhẹ nhàng nói:
“ Phi Tuyết , ta phải rời vương phủ ba tháng, cho nên ta đem lễ vật này tặng trước cho ngươi.”
Cười khẽ một chút, vươn tay mở ra cửa sổ, nhìn ánh trăng cao cao trên bầu trời kia nói:
“Năm năm rồi, ngươi ở bên kia có tốt không? Ta luôn luôn chờ ở đây, nếu có một ngày ngươi trở về, nhìn thấy nhiều trang sức đáng giá như vậy, có thể vui vẻ hay không?”
Vân Phi Tuyết nhìn bóng dáng cao ngất nhưng tịch mịch kia của hắn, nhưng hắn so với năm năm trước càng thêm thành thục mê người, nàng thiếu chút nữa nhịn không được đi xuống, ôm lấy hắn nói:
“Sẽ, ta sẽ, ta sẽ thực vui vẻ, chỉ cần ngươi đưa, ta sẽ thực vui vẻ.”
Nhưng mà nàng không thể, trong mắt đong đầy nước mắt, trong lòng mặc niệm , Tiêu Nam Hiên, chờ ta, chúng ta rất nhanh có thể đoàn viên rồi.
“Sư huynh.” Long Phi đột nhiên cũng đi đến, sau đó lại nói :
“Đều đã chuẩn bị tốt rồi, sáng sớm ngày mai chúng ta có thể xuất phát.”
“Ân, Triệt nhi nhất định thật cao hứng có phải hay không?” Tiêu Nam Hiên xoay người lại hỏi .
“Ha ha, phải.” Long Phi cười khẽ một chút, đáp.
Vân Phi Tuyết nhướng mày, bọn họ muốn xuất môn ( ra ngoài ) , đi nơi nào? Đang nhìn Long Phi phía dưới, năm năm không gặp, hắn tựa hồ không có gì thay đổi, vẫn như trước tao nhã, chỉ là nét ôn nhu trong mắt, còn mang theo một chút gì đó nàng nhìn không hiểu được, còn có Triệt nhi, sẽ biến thành bộ dáng gì? Hắn hẳn là đã trưởng thành, nàng rất muốn trông thấy hắn.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
53 chương
12 chương
507 chương
10 chương
84 chương
49 chương