Cô dâu thất lạc

Chương 2 : Dinh thự nhà họ hoàng

Chiếc Rolls Royce đen tuyền dừng lại 1 cách thật cẩn thận trước cổng khu biệt thự to lớn. Đây là dinh thự chính của tập đoàn kinh tế Hoàng Quân. Hoàng Nhật Anh từ tốn bước xuống rồi quay lại nói với người tài xế bằng chất giọng lạnh giá: -Lát phiền anh đem hành lí vào giùm tôi! -Vâng thưa cậu chủ! Người thanh niên ấy cúi đầu trả lời. Nhật Anh nhoẻn miệng cười phớt cảm ơn rồi bước vào nhà. Trong cái dinh thự to lớn ấy, mọi thứ đều bị bao trùm bởi bầu không khí ảm đạm. Ông Hoàng và vợ đang ngồi thấp thỏm lo âu trông ngóng tin tức của đứa con gái yêu dấu. Gần 1 tuần qua, chẳng có được tin tức gì để gọi là tốt. Nhật Anh bước nhẹ nhàng vào trong, cúi đầu chào đấng sinh thành của mình: -Thưa ba mẹ, con mới về! Đôi mắt của người mẹ long lanh nước. Bà nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói, 1 tia sáng vui mừng hiện lên trong mắt bà. Bà Lam chạy lại ôm chầm lấy đứa con trai. Nhật Anh ôm lấy mẹ, lâu lắm rồi cậu mới được cảm nhận hơi ấm của mẹ mình. Bà Lam vừa vui mừng, vừa lo lắng cho đứa con gái bị mất tích. Mặt bà nhạt nhòa nước mắt. Nhật Anh có thể cảm nhận được, mẹ mình đã gầy đi rất nhiều. Cậu nhìn sang người cha dấu yêu. Ngài Chủ tịch lúc nào cũng phong độ, lịch lãm, uy quyền nay cũng đã bị hao mòn ko ít. Cậu buông mẹ mình ra, dìu bà ngồi xuống ghế, phẩy tay bảo người hầu mang 1 cốc nước ra cho bà. -Ba mẹ có khỏe không? – Nhật Anh mỉm cười nhìn ba mẹ. -Khỏe con à! Còn con, việc học bên ấy như thế nào? – Ông Hoàng dịu dàng hỏi thăm con. -Thưa ba, tất cả vẫn ổn, giờ cũng đang là thời gian nghỉ hè. -Ừ, vậy cũng tốt. Rồi tất cả chìm trong im lặng, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nấc của bà Lam. -Ba à…..chị con…..chuyện là như thế nào? – Nhật Anh lên tiếng phá vỡ khoảng ko gian lặng im ấy. Ông Hoàng nheo mắt lại, 1 giọt nước lăn xuống, ông hắng giọng rồi bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện cho con trai biết. Nhật Anh chăm chú nghe rồi nói giọng chắc nịch: -Sẽ tìm ra chị thôi ba à! Con sẽ tham gia cuộc tìm kiếm! -Tùy con Nhật Anh à. Thằng Hải Thanh nó cũng đang rất đau khổ, nó ngày đêm lao đi tìm kiếm Hạ Quyên. Tội nghiệp, nó yêu con bé quá! – Bà Lam lấy khăn lau nước mắt. -Kìa mình…..nín đi! Con trai nó vừa mới về mà. Nhật Anh, con lên phòng nghỉ ngơi đi, đừng lo lắng gì quá! – Ông Hoàng vỗ vai vợ an ủi rồi dặn Nhật Anh. -Vậy con xin phép! Nhật Anh đứng dậy cúi chào ba mẹ lần nữa rồi xách hành lí đi lên lầu. Căn phòng màu xám tro của 2 chị em, lâu lắm rồi cậu mới bước vào. Hai chiếc giường trắng tinh vẫn sạch sẽ, gối chăn được xếp rất ngay ngắn. Nhật Anh mở cửa sổ ra. Làn gió quê hương khẽ bay vào, kéo theo những tia nắng nhạt vàng. Cậu quay lưng vào trong ngắm nhìn bức hình to lớn của 2 cậu và Hạ Quyên chụp chung. Mặt Nhật Anh vẫn lạnh như thế, nhưng trong mắt phảng phất 1 nỗi buồn vô hạn. Với cậu, Hạ Quyên vừa là 1 người chị, vừa là 1 người bạn thân thiết. Ai lại ko đau buồn khi 1 người quan trọng của mình bị mất tích chứ. Để hành lí cạnh cái tủ sách, cậu nằm phịch xuống giường của mình. Đặt tay lên trán, Nhật Anh suy nghĩ về việc Hạ Quyên bị mất tích trong ngày cưới. Thường chị ấy đâu có gây thù oán gì với ai, còn Hải Thanh thì…….. Đúng rồi, có thể có liên quan đến Hải Thanh. 1 con người toàn diện như thế, chắc chắn phải có kẻ thù, nhưng kẻ đó là ai mới được? Suy nghĩ một hồi lâu cộng với việc đi máy bay đường dài làm Nhật Anh cũng bắt đầu thấm mệt, cậu vòng tay ôm lấy cái gối ôm rồi thiếp đi………….. ~oOo~ 1 tuần sau…… *11:15 p.m: -Này Thanh Nguyên, khuya rồi anh còn đi đâu thế? Bảo Trân ngồi bó gối xem phim trên chiếc ghế sofa màu đỏ tía mềm mại. Nguyên đi ra khỏi phòng tắm, từ trên xuống độc nhất toàn màu đen, tay cầm thêm 1 cái túi to nữa. -Đi đâu kệ tôi, nhiều chuyện quá! – Nguyên nói. -Hứ! Đi với gái chứ gì!? Ngó cái mặt hiện lên 2 chữ HÁO SẮC là biết liền! – Trân bĩu môi. -Ai bảo? – Nguyên lườm Trân. -Thế cho tôi đi theo với, ở nhà 1 mình sợ lắm, mấy hôm trước anh cũng đi đâu đó trong bộ dạng này, bỏ tôi ở nhà 1 mình sợ muốn chết! – Bảo Trân ngồi thẳng dậy, tỏ vẻ háo hức. -Có cô đi theo rắc rối lắm, ở nhà mở đĩa Tom & Jerry coi đi. – Nguyên phẩy tay. -Coi chán rồi, đi, cho tôi đi đi! Anh hay ra ngoài ban đêm lắm, tôi muốn biết anh đi đâu. Với lại lỡ lúc anh đi, có ai đó nhảy vô đây giết tôi rồi cướp hết tiền của trong nhà thì sao? Anh đọc báo nhiều thì cũng phải biết chứ! “Có tên trộm nào dám vô nhà của trùm trộm mà trộm ko chứ!?” Nguyên thầm nghĩ. Cậu vẫn giữ nguyên quyết định của mình. -Thôi ở nhà đi! Đóng hết tất cả các cửa lại thật cẩn thận rồi đi ngủ, đảm bảo chẳng ai vào được đâu. -Giờ anh nhất quyết ko cho tôi đi theo đúng ko? -Ừ, ở nhà đi! -Chắc ko? -Chắc 200%! Mắt của Bảo Trân bỗng rưng rưng nước, rồi cô khóc òa lên, tiếng khóc có công suất vô cùng lớn làm Nguyên đứng ngay chỗ nhà tắm cũng phải bịt chặt tai lại (nhà tắm cách phòng khách 4m). -Nè….mắc mớ gì lại khóc….nín đi! – Nguyên bối rối chạy lại dỗ Trân. -Oaoa……tôi muốn đi theo cơ!.....Oaoa….. -Trời ơi, đi theo làm gì? Rắc rối lắm!!!! -OAOAOAOAOA!!!!!!!!!!!!! – Trân khóc to hơn khi Nguyên vừa dứt lời. Đã 10 phút mà Trân vẫn ko nín, dỗ thế nào cũng không được, Nguyên bất lực. Cậu chép miệng, miễn cưỡng nói: -Thôi được rồi nín đi, tôi cho cô đi theo! Tiếng khóc im bặt ngay. Trân hướng đôi mắt còn long lanh ngấn nước của mình lên nhìn Nguyên: -Thật hả? -Ừ! Nguyên đáp lại chắc nịch. Cậu nhìn Trân từ trên xuống dưới rồi nói: -Muốn đi theo thì vào phòng thay đồ đi, bộ nào mà dễ hoạt động đấy! -Hở? Thay đồ chi? Mặc như thế này được rồi mà. -Tôi kêu cô thay thì thay đi, lằng nhằng mãi nhức cả đầu. – Nguyên chuẩn bị cáu. -Phải cho tôi biết lý do chứ? Tự nhiên mặc như vầy được rồi còn bắt đi thay đồ! -CHỨ CÔ NGHĨ COI CÓ ĐỨA NÀO MẶC VÁY MÀ LEO RÀO ĐƯỢC KO HẢ? LỘ CHÍP RA THÌ AI MÀ CHỊU TRÁCH NHIỆM ĐÂY!???????.....A…..ơ…….. Nguyên hét lên rồi ú ớ, tự lấy tay bịt miệng mình lại. Còn Trân đứng nhìn Nguyên chằm chằm, mặt từ trắng sang đỏ, từ đỏ sang tím, từ tím sang xám. Cậu ấy vừa nói ra cái từ gì ấy nhỉ? “RẦM! RẦM! RẦM!” -ĂN NÓI NHƯ THẾ ĐẤY HẢ CÁI ĐỒ ZÔ ZIÊN, ĐỒ ĐÊ TIỆN, ĐỒ BIẾN THÁI, ĐỒ XẤU XA, ĐỒ BỈ ỔI, ĐỒ MẤT NẾT…V..V…..!!!!!!!!!!!!! Trân hét lên rồi bỏ đi vào phòng sau khi cho anh Nguyên nhà ta “hun” đủ thứ (sàn nhà, vách tường, remote, bình hoa, gối đệm…..) 1 cách vô cùng đẹp. Đúng là cái miệng hại cái thân…………Tội nghiệp! -Woa! Căn nhà này lớn hơn cả nhà mình luôn đó Nguyên àk! Trân reo lên như 1 đứa con nít khi đứng trước cổng 1 căn nhà 4 tầng đồ sộ. Nguyên quay qua bịt miệng Trân lại. Bây giờ là 0g10. Đèn điện trong nhà đã tắt hết, 1 khoảng ko gian màu đen của bóng đêm bao trùm cả căn nhà lẫn xung quanh. Lâu lâu gió rít lên từng cơn lạnh lẽo. Nguyên quăng chiếc túi đen vào trong sân nhà trước, rồi lùi lại chạy lấy đà leo lên hàng rào cao chót vót. Trông cậu leo vô cùng điêu luyện và đẹp mắt, chưa đầy 10 giây đã ở đứng trên thảm cỏ trước sân của ngôi nhà. -Nè, tôi leo nữa, giúp tôi coi! – Bảo Trân hét lên. -Trời ơi, nói be bé thôi, cô muốn đánh thức nguyên cái nhà này dậy hả? Muốn vào thì tự leo đi! – Nguyên quay phắt lại, đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu im lặng với Trân gắt nhỏ. -Hứ! Trân hứ lên 1 tiếng rồi bắt đầu leo, trông sao mà khó khăn! Mãi 15 phút sau cô mới leo đến được cái đỉnh rào. Nguyên thì ngồi tỉnh bơ nghịch cỏ, ko thèm đoái hoài gì đến Trân. -Nè Nguyên, giúp tôi vô đi, sợ quá! -Tôi ko rảnh! Cô tự vào đi, tôi đang bận! -Hừ! Tôi mà leo xuống dưới được là anh coi chừng tôi đó! Trân lẩm bẩm rồi từ từ nhích xuống 1 cách vụng về. Nguyên ngưng nghịch cỏ, đứng dậy khoanh tay trước ngực ngó Trân đang leo xuống khỏi hàng rào 1 cách vô cùng khổ sở. Chỉ còn cách mặt đất gần 2m, Trân bỗng trượt tay rơi khỏi hàng rào. Cô nghĩ thế nào cũng tan xác mà chết mất nên nhắm mắt thật chặt chờ “lãnh” hậu quả. Nhưng ko, 1 cảm giác mềm mại xuất hiện. Trân mở mắt ra từ từ, tự hỏi sao ko thấy đau gì cả. Cô mở to mắt ngạc nhiên. Nguyên đỡ lấy Trân 1 cách nhanh gọn, nhưng đỡ mà đứng ko đúng tư thế thì cũng như ko => cả 2 ngã phịch xuống đất. -Ui da….cái lưng tôi…..Cô ăn cái gì mà nặng thế hả? – Nguyên lăn qua 1 bên, tay xoa xoa cái lưng. -Tôi ăn cơm anh nấu đấy. Thế cũng hỏi cho được! Hừ! Nè, có sao ko vậy? Bảo Trân đi vòng ra sau lưng Thanh Nguyên, ngồi xuống xem xét lưng cậu. Cô vừa chạm tay vào, Nguyên giật mình đứng dậy ngay làm Trân ngã nhào ra phía sau. “Sao lạ vậy nhỉ? Có cảm giác như bị điện giật ấy!” -Anh sao thế? Tự nhiên đứng dậy bất ngờ làm tôi ngã ra đằng sau, rốt cuộc anh có…..nói sao nhỉ? À, rốt cuộc anh có bị…ĐIÊN ko? Trân nhìn Nguyên, rồi nở nụ cười vô cùng gian xảo. Cô cố tình nhấn mạnh từ “ĐIÊN” để chọc tức Nguyên. -Nói nhiều quá! Có sao hay ko kệ tôi! Giờ có việc phải làm nhanh-gọn-lẹ để còn về ngủ nữa. – Nguyên cầm cái túi của mình lên, Trân đứng dậy phủi phủi quần rồi đi theo. 2 người vòng ra phía sau ngôi nhà, có 1 cái cửa sổ mở. “Chẹp….nhà này sơ ý quá! Thế này thì đừng có trách tôi nghen, tôi cũng bất đắc dĩ thôi.” – Nguyên chép miệng, lắc đầu. -Ê, tôi giúp cô leo vào cái cửa sổ kia, cầm cái túi này vô trước, nhớ giữ im lặng đấy! – Nguyên hất mặt lên nói với Trân. -Vô đó làm cái gì, tối thui gặp ma thì sao? – Trân nhăn mặt. -Giờ thời này làm gì có ma!? Rõ vớ vẩn. Vừa mới dứt lời, 1 cơn gió lạnh lẽo vô cùng thổi qua chạy dọc sống lưng Nguyên. Lá cỏ rung rinh xào xạc. Nguyên hoảng hồn chạy núp đằng sau lưng của Trân, ngó nghiêng ngó dọc. Trân hừ mũi rồi nói mỉa: -Ừ, vớ vẩn quá nhỉ? -Mệt quá…..đỡ lên….nè…..trèo nhanh đi….- Giọng Nguyên run run. -Hứ! -Woa! Nguyên, xem nè! Cái cục này sáng lấp lánh đẹp quá à! Đây là cái gì vậy? -Tôi bảo cô nói nhỏ thôi, có hiểu ko vậy? Mà cô có ngu thì cũng ngu vừa thôi chứ, đó là kim cương đấy! -Thích quá à, đẹp cực kì luôn! – Trân mân mê viên đá quý thuộc loại có giá trị cao nhất thế giới quay qua nhìn Nguyên – Nè, lấy nó về được ko? Nguyên nhìn Trân chằm chằm rồi nhún vai. Mất trí nhớ thế đấy, cũng tham lam kém gì ai. -Cô thích thì cứ lấy, ai cấm đâu. Trân bỏ viên đá nhẹ nhàng vào cái túi của Nguyên rồi quay lên nhìn viên đá trên nóc tủ. -Nguyên! Nguyên! Nguyên! Nguyên! – Cô giật giật áo Nguyên khi cậu đang bận bỏ đá quý và vài món nữ trang vào túi. -Cái gì? Gọi 1 lần là nghe rồi, tôi ko có điếc!!!!! -Viên đá kia cũng đẹp lắm kìa, đó là gì thế? Nguyên nhìn theo hướng tay Trân chỉ. 1 tên trộm tài giỏi như cậu tất nhiên rất am hiểu về các vật có giá trị cao, đá quý cũng ko phải là ngoại lệ. -Đó là đá Ruby! -Tôi lấy nhé! – Mắt Trân sáng lên như đèn pha ôtô. -Cứ tự nhiên! – Nói xong Nguyên quay xuống tiếp tục công việc lục tủ kiếm trang sức. Trân rướn người lên cái nóc tủ để lấy viên Ruby. Chiều cao 1m63 của cô có vẻ chưa được lí tưởng cho lắm. Cái kệ từ từ nghiêng xuống, rồi………….. “RẦM! LENG KENG! XOẢNG! CỘP!”………… Cái tủ đá quý ngã xuống làm vang lên 1 tiếng động lớn, đã thế những âm thanh mà đá quý tạo ra do lăn lóc, vỡ tan còn góp phần vào thêm. Nguyên giật thót người, từ từ quay lại đằng sau, 1 cảnh tượng vô cùng…….lộn xộn. Trân ngồi bệt xuống cạnh cái tủ, tay cầm viên Ruby run lên, đá quý trên sàn vung *** tùm lum. -Trời ơi, cô làm gì thế hả????????? – Nguyên hốt hoảng chạy lại đỡ Trân. -Tôi lấy cái này nè! – Trân đáp tỉnh bơ, chìa viên Ruby ra. -Sao ko kêu tôi lấy cho? Cô làm cái nhà này dậy hết đấy! Lùn mà cứ….. -Cứ gì? Lùn kệ tôi chứ liên quan gì đến anh hả cái đồ cây sào di động? – Trân cãi. -Cô kêu ai là cây sào di động, tôi cao có 1m8 thôi nhé. – Nguyên ko vừa, đốp lại ngay. -1m8 mà còn ko chịu là cây sào nữa. Vậy tôi đâu có lùn, tôi cao 1m63 là vừa rồi. -ĐỒ LÙN! ĐÃ LÙN MÀ CON NGU NỮA, VIÊN RUBY ĐÓ THÌ LÀM GÌ CÓ GIÁ TRỊ CAO BẰNG MẤY VIÊN KIM CƯƠNG KIA CHỨ!? -THÌ ANH BẢO TÔI THÍCH GÌ CỨ LẤY, GIỜ QUAY SANG MẮNG TÔI LÀ SAO HẢ CÁI ĐỒ CÂY SÀO DI ĐỘNG MẤT NẾT KIA????? -KO CÓ ĐƯỢC GỌI TÔI NHƯ THẾ!!!!!!!!!! Thế đấy! 2 người cứ đứng cãi nhau ỏm tỏi cả lên mà quên mất rằng họ đang đi….ăn trộm. Tiếng cãi nhau chỉ im bặt khi ở ngoài cánh cửa phòng có người đứng chết trân, nét mặt người đó ngạc nhiên => sững sờ: -BỚ NGƯỜI TA! ĂN TRỘM! CÓ ĂN TRỘM BÀ CON ƠI!!!!!!!!! – Người phụ nữ cỡ U40 đó hét lên với công suất vô cùng to lớn. -Ặc….chết! Lộ rồi….chạy lẹ thôi! – Nguyên co giò lên chạy, Trân thấy vậy cũng chạy theo dù chẳng hiểu cái mô tê gì, vì từ khi vào đây cô chỉ có 1 ý nghĩ rất hay: Vào chơi. Chuẩn bị nhảy xuống khỏi cái cửa sổ thì Nguyên mới sực nhớ ra 1 điều – Oé….quên cái túi rồi!!!!! Cậu quay phắt lại, cái túi đang ở trong tay của người phụ nữ kia. Nguyên chạy cái vèo lại chỗ bà ấy, giựt phăng cái túi lại. Ko dừng lại ở đó, cậu còn khuyến mãi thêm 1 nụ cười thật tươi (nhưng hem thấy mặt nha, Nguyên đội nón che nửa mặt :D), nháy mắt “đưa tình” với bà chủ nhà: -Em xinh tươi! Phòng này rất tối nhưng sao nhìn em vẫn đẹp như ánh trăng sáng trên kia thế nhỉ? Em cho anh xin lại cái túi nhé! Anh có việc dông trước đây. Pipi cưng nghen! Mốt có gì anh quay lại! Trân đứng nhìn Nguyên chằm chằm như sinh vật lạ, rợn cả da gà. Nguyên chạy lại quăng cho Trân cái túi, bế cô lên rồi nhảy khỏi cái cửa sổ 1 cách nhanh nhẹn và an toàn. “Người bị hại” thì đứng ngẩn tò te, sau 5 phút nhập hồn lại thì õng ẹo qua 1 bên, tay đưa lên che khuôn mặt ửng đỏ tỏ ra ngượng ngùng: “Ôi, anh ý bảo mình xinh!” =.= -Miệng nói hay dữ! “Phòng này rất tối nhưng sao nhìn em vẫn đẹp như ánh trăng sáng trên kia thế nhỉ?” Nghe thấy gớm! – Trân lườm Nguyên, rồi ngúc ngắc cái đầu giả giọng nói lại câu nói lúc nãy Nguyên nói với bà chủ nhà kia. -Mặc kệ tôi nha, liên quan đến cô hả!? Ko nhờ tôi làm thế thì làm gì cô đứng đây được! Hừm. Đúng là làm ơn mắc oán mà! – Nguyên cũng ko vừa. Họ lại tiếp tục cãi nhau, cho tới khi về đến nhà. Sau khi đóng cửa lại cẩn thận, Nguyên cởi sợi dây buộc cái túi ra rồi đổ xuống sàn, bắt đầu công việc “cao cả”: -2 kim cương, 1…2…5 ngọc lục bảo, 1 ruby, 3 sapphire, 7 pha lê, 4 cẩm thạch…v..v… -Nè, được bao nhiêu vậy? – Trân hớn hở nhìn xuống đống đá quý, mắt sáng rực lên. -Tổng cộng 37 viên đá quý, 1 dây chuyền kim cương, 1 vòng ngọc trai, 3 vòng vàng, 2 nhẫn hột xoàn….nếu đem bán đi thì tính sơ sơ cũng được khoảng trên 40 triệu. -A, nhiều thế cơ àk? -Ko biết! Sáng mai đem bán rồi sẽ biết chính xác thôi! – Nguyên gom đá quý với nữ trang bỏ lại vào túi, xong quay qua Trân - Giờ là 1g22 đêm rồi đấy, đi ngủ đi! -Ưm….tôi chưa muốn ngủ! Trân mang ra 1 hộp kem vani rồi ngồi lên ghế sofa, bật tivi lên. -Khuya rồi ko lo đi ngủ….TV cũng có gì đâu mà coi!? – Dấu chấm hỏi to đùng hiện ra trên đầu Nguyên. -Anh buồn ngủ thì cứ ngủ đi, tôi cần nạp năng lượng. Hồi nãy chạy theo anh mệt muốn chết, hao tổn ko biết mấy trăm calo rồi, giờ phải bồi bổ chứ. – Trân ngoạm 1 muỗng kem thật to. -Cô nghĩ sao vậy? Cô đang chiếm chỗ ngủ của tôi đấy! -Ờ ha…..thôi nằm dưới đất đi! – Mắt Trân long lanh nhìn Nguyên, rồi quay đi nhìn vào TV nói. -ASH!!!! May cho cô là tôi đang buồn ngủ đó, ngồi xích qua kia coi. Cái ghế này dài chứ ko ngắn đâu! Nguyên vùng vằng, hùng hổ đi đến cái ghế, đẩy Trân qua 1 đầu ghế rồi cậu nằm xuống, lấy 1 cái gối đệm gối đầu. Chưa đầy 5 phút sau Nguyên đã đi du lịch trong mơ rồi. Cậu thức khuya thì thức thôi chứ nếu đã buồn ngủ thì vừa nằm xuống là ngủ ngay. Trân ngừng việc ăn kem lại. Quay xuống nhìn Nguyên, 1 sức hút vô hình đang cuốn lấy cô. Đôi mắt đen láy với hàng mi dài của Nguyên nhắm lại yên bình làm Trân ko sao rời mắt được. -Sao hắn ngủ thôi mà cũng đẹp thế nhỉ? – Trân cắn cắn cái muỗng lẩm bẩm. Đặt hộp kem lên bàn, Trân dùng 2 tay chạm vào má Nguyên. Cô ngạc nhiên, hắn là con trai mà sao da mặt mềm mịn quá vậy? Ko thể nào tin được. Trân lấy 1 ngón tay chọc chọc vào má Nguyên, cứ như da em bé ấy, Trân thấy thích lắm. Nghịch 1 hồi đến chán, cô tắt TV rồi đem cất hộp kem vào tủ lạnh. Cầm lấy remote điều chỉnh quạt mát ở mức độ vừa phải, Trân nhìn Nguyên nhoẻn miệng cười rồi đi vào phòng ngủ. *Quán bar Raiyi: Tiếng nhạc xập xình náo nhiệt vang lên. Những cô gái vũ công nhảy múa, uốn ** trên sàn mãi như ko biết mệt. Trong 1 góc tối của quán, có 2 người con trai đang ngồi nhâm nhi 2 ly rượu Sherry và rum vang. 1 người lịch lãm điển trai, đầy sức sống của tuổi đôi mươi, người còn lại cũng đẹp ko kém với 1 vẻ đẹp lạnh lùng băng giá. -Em về từ khi nào vậy Nhật Anh? – Hải Thanh lên tiếng. -Tuần trước! Nhật Anh ngả lưng vào ghế trả lời gọn lỏn. Cậu vốn là người ít nói, nên cũng đừng thắc mắc nhiều. -Hì, 3 năm ko gặp, em đã lớn hơn nhiều rồi, cũng đẹp trai hơn. Ở bên đó thế nào? Có làm thêm gì ko? -Đi học, làm người mẫu. Em sống cũng ổn! -Thế àk? Vậy tốt rồi. Hải Thanh cười nhẹ, lảng tránh đi đôi mắt của Nhật Anh. Vì khi nhìn vào đó, anh sẽ lại nhớ đến Hạ Quyên mất. Như đọc được suy nghĩ của Hải Thanh, Nhật Anh nhắm mắt lại thả lỏng người. Cậu hiểu cảm giác bây giờ mà người con trai ngồi đối diện cậu đây đang gánh chịu. Mãi 1 lúc sau bầu ko khí ngột ngạt đó mới bị phá vỡ. -Hải Thanh này….việc chị Quyên…. Nhật Anh lên tiếng định nói gì đó thì bị 1 giọng nói cắt ngang. -A, anh Hải Thanh, tình cờ nhỉ? *Tiểu sử Bảo Kim Thư: 1 tiểu thư kênh kiệu, ngạo mạn, đầy nham hiểm, 18 tuổi. Con gái của Chủ tịch tập đoàn Thời Trang Bảo Minh. Yêu Hải Thanh và luôn tìm cách chia rẽ anh và Hạ Quyên. -Ờ, chào Bảo tiểu thư! – Hải Thanh đáp lại cho có lệ, thật sự anh chẳng ưa Kim Thư 1 chút nào. Quen biết cô ta cũng do xã giao mà thôi, với lại mẹ anh hay mua đồ của tập đoàn Bảo Minh. -Hi…. sao anh nói chuyện khách sáo thế? Mình quen biết nhau đã lâu rồi mà, anh cứ gọi em là Kim Thư cho tiện! – Kim Thư đưa tay che miệng cười khúc khích. -Tôi sẽ chú ý đến lời của cô! Hải Thanh chẳng buồn quay lại nhìn Kim Thư, điều này làm cô ả có phần hơi….ức. Cô khinh khỉnh nhếch mép cười nhẹ: -À mà…..em xin chia buồn với anh nhé, ai ngờ cô dâu lại mất tích ngay trong ngày cưới! Hải Thanh thấy hơi nhói trong lòng khi Thư vừa dứt câu, nhưng anh cũng quay qua cười nửa miệng đáp lại: -Cảm ơn cô. Mà thật tình tôi cũng thấy rất ngại khi phải để cô đứng đây huyên thuyên đủ điều ko liên quan đến mình đấy. Rất tiếc là đã hết chỗ ngồi! Phiền cô về bàn của mình nhé! -Anh…… - Kim Thư định phản bác lại, nhưng rồi cô im lặng. Một ý nghĩ xẹt qua cái đầu đầy mưu mô của cô. Thư khẽ nhích lại gần Hải Thanh rồi ngồi xuống 1 cách vô cùng tự nhiên. Hải Thanh khó chịu ngồi nép vào trong góc. Thư vẫn lì lợm ngồi vào gần Hải Thanh. Nhật Anh nhíu mày, đưa ly Sherry lên môi, khẽ nhấp 1 ít rồi lạnh lùng hướng đôi mắt lạnh giá nhìn thẳng vào mặt Kim Thư: -Thật phiền phức! Biến! Giọng Nhật Anh nhẹ như ko khí nhưng lại cũng đủ để làm cho Kim Thư rùng mình. Cô bặm môi, nhìn Nhật Anh bằng ánh mắt dè chừng: “Đúng là ko nên dính vào Hoàng Nhật Anh! Hắn là 1 kẻ có bộ não nhạy bén và sắc sảo hơn người, mình nên rút cho an toàn.” Kết thúc dòng suy nghĩ của mình, Kim Thư đứng phắt dậy, ngúng nguẩy bỏ đi. Nhật Anh nhìn theo bóng Kim Thư khuất vào dòng người trên sàn, cậu nói khẽ: -Có lẽ….nên để ý đến cô ta! -Hở? Tiếng nhạc làm áp đảo đi câu nói ấy, Hải Thanh khó hiểu nhìn Nhật Anh. Nhật Anh cười nhẹ, lắc đầu ý nói ko có gì. Đôi mắt đen huyền của cậu thỉnh thoảng liếc sang bàn của Kim Thư ở bên kia sàn nhảy. *3:27 a.m: Một người con gái hối hả chạy trong màn đêm u tối. Khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ sợ hãi lâu lâu lại ngoái ra đằng sau. Cô dừng lại, ngó nghiêng như đang tìm cái gì đó. Bỗng 1 giọng nói chứa đầy sự uất ức vang lên trên không trung: -Tại sao?......cô lại làm thế với tôi…? Ở dưới đáy biển lạnh lắm…. – Giọng nói im bặt đi rồi bỗng gầm lên - SAO CÔ LẠI LÀM THẾ HẢ?????? Cô gái kia hoảng sợ quay đầu chạy, vừa chạy vừa hét lớn dù rằng…ko có ai: -KO! TÔI KO BIẾT GÌ CẢ! ĐỪNG LẠI GẦN TÔI!!!!!!!! -KO!!!!!!!!!!!!!!!!!! -Tiểu thư? Cô làm sao vậy? Sao tự nhiên lại la toáng lên thế? Một chàng trai từ dưới lầu hớt hải chạy lên phòng cô gái đó sốt sắng hỏi – Tiểu thư! Mở cửa cho tôi đi! -Hộc….hộc…..Ai đó!? – Người con gái bật dậy thở gấp, mồ hôi lấm tấm trên mặt. -Là tôi, Minh Duy đây thưa tiểu thư! – Chàng trai nói vọng vào. Kim Thư hít sâu 1 hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Xong cô bước xuống giường, đi ra mở cửa phòng cho Minh Duy. - Tiểu thư! Cô ko sao chứ? – Minh Duy lo lắng. -Chẳng sao cả. Là ác mộng thôi! *Tiểu sử Minh Duy: năm nay 23 tuổi. Từ nhỏ là 1 đứa trẻ mồ côi, năm 9 tuổi được Bảo Minh - ba của Kim Thư mang về nuôi. Lên 18t được giao trọng trách chăm sóc và bảo vệ cho Kim Thư. 1 kẻ đầy tớ vô cùng trung thành của Thư, luôn âm thầm giúp đỡ cô vì 1 chữ duy nhất: “yêu”. -Tôi pha cho cô ly sữa mật ong nhé! -Ừ, 5 phút nữa đem lên phòng cho tôi! Dứt câu Kim Thư đóng sầm cửa lại. Minh Duy đứng lặng im trước cửa. Thư vẫn thế, luôn lạnh lùng với anh dù anh cố gắng làm tất cả mọi thứ để cô được vui. Yêu một người quả thật rất đau, nhưng sao có thể đau bằng nỗi đau của người mình yêu chứ. Thà rằng 1 mình mình đau chứ Duy ko muốn để Thư phải đau. Duy khẽ thở dài, anh bước xuống từng bậc thang mà sao lòng lại nặng trĩu như bị đá đè………. Thấm thoát 1 tháng đã trôi qua. Tung tích về việc Hoàng Hạ Quyên mất tích vẫn còn là 1 ẩn số. Hải Thanh và Nhật Anh ngày đêm đi tìm kiếm cô. Có người nói có thể cô đã chết, nhưng Hải Thanh nhất quyết ko tin, dù chỉ có 1% thì anh cũng tin Hạ Quyên vẫn còn sống. Những vụ án của tên trộm Anvil cũng là 1 vấn đề gây nóng cho dư luận. Theo hồ sơ, những ngón đòn chống trả của Anvil ko còn là những đòn nguy hiểm nữa, mà chống trả theo kiểu…..trẻ con. Hắn chống lại đúng cách 1 đứa con nít bị ức hiếp vùng lên phản kháng lại. Có lúc bị cảnh sát phát hiện, hắn nhảy loi nhoi lên và le lưỡi trêu chọc họ, nhảy chân sáo bỏ chạy. 1 nỗi nghi vấn mà cảnh sát đang nghĩ đến là…ko biết hắn có bị điên ko? Mà điên thì sao mà đi ăn trộm được, đã thế lại còn thoắt ẩn thoắt hiện nữa. Họ dẹp ngay ý nghĩ đó đi. 2 vấn đề đó đang gây sức ép cho cảnh sát toàn quốc. Bảo Trân ngồi bó gối trước hiên nhà. Ngồi mãi cũng cảm thấy chán, cô bước vào phòng khách ngồi, miệng **** thầm kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đó: -Quỷ Nguyên lại đi ra ngoài nữa rồi. Dám lợi dụng lúc mình tìm hộp kem dâu thì bỏ chạy, ghét thật. Lát về xử tội hắn vậy! (Nguyên: Hắt..xì…ai rủa mình thế nhở?) Trân cúi xuống gầm TV lấy đại 1 tờ báo ra, lật từng trang tìm mục truyện cười. Nhưng khi đến mục “Tin đặc biệt! Tin nóng hổi!”, Trân dừng lại, mắt nhìn trừng trừng tỏ vẻ ngạc nhiên vào tấm hình trên trang báo…. -Cô gái này…..…. “Cô dâu bị bắt cóc trong ngày cưới?” Trân liếc mắt đọc tiêu đề bài báo, rồi nhìn lại tấm hình kia. Cô gái trong hình giống Trân như hai giọt nước. Dưới tấm hình còn có ghi dòng chữ “Tiểu thư Hoàng Hạ Quyên”. -Ồ, cô gái này đẹp quá! Dù ko hiểu sao mình và cô ta giống nhau đến thế, nhưng chắc chắn là mình đẹp hơn! Trân nói 1 câu vô cùng tự tin. Cô bỏ qua bài báo đó mà tiếp tục lật sang mục truyện cười. Từ ngày sống ở nhà Nguyên, Trân ít quan tâm đến những chuyện thiên hạ. Theo nhận xét của riêng cô, hiện tại như vầy là sống tốt rồi. Cô cũng rất muốn nhớ lại, nhưng cứ nhớ đên 1 chi tiết nhỏ nào đó là đầu Trân lại đau như búa bổ. Nguyên dặn cô nhớ được cái gì thì nhớ, ko thì thôi. Chiếc chuông gió trước cửa kêu lên leng keng. Thanh Nguyên về. Trân ngước mắt lên nhìn, từ từ gấp tờ báo lại. Nguyên ngồi phịch xuống ghế cạnh Trân, đổ cái túi đen xuống. Nữ trang, ngọc trai, pha lê, kim cương……rơi xuống mặt chiếc bàn gỗ. Bên cạnh Nguyên còn có 1 chiếc hộp trắng gắn nơ hồng. Trân nhìn đống trang sức, dẩu môi ra phụng phịu: -Anh giỏi lắm, dám bỏ tôi ở nhà 1 mình! -Xì…dẹp cái mặt đó đi. Cô đi theo chỉ tổ gây rắc rối! Dắt cô đi 1 lần thôi tôi cũng đủ tởn rồi! – Nguyên bĩu môi. -DÁM NÓI TÔI THẾ HẢ????.............ơ……….. Trân hét lên định cãi lại….nhưng cô im lặng ngay…..vì cái-thứ-lạ-mặt đang được Nguyên bế trên tay đưa ra trước mặt cô. Một bất ngờ nhỏ trong chiếc hộp trắng gắn nơ hồng. -Oa, dễ thương quá! Ở đâu ra vậy? Một chú cún xù lông trắng muốt bé xíu xiu, run rẩy từng hồi trong lòng bàn tay Nguyên. Trân khẽ đưa tay nựng vào cái cổ đầy lông tơ cực mịn của con cún. -Mua, cô ở nhà 1 mình vào giờ này chắc cũng buồn, nguy hiểm nữa nên tôi đem nó về bầu bạn với cô! Nguyên cười tinh nghịch, đưa con cún vào vòng tay của Trân. -Hihi. Nhìn yêu quá à! Yêu ko chịu được! – Trân ôm con vật bé tí vào lòng. Con cún ấy vẫn cứ run lên, đôi mắt to tròn long lanh, cả cái mũi ươn ướt nữa, xinh vô cùng! Trân hồn nhiên cười, vuốt ve con cún. Rồi 1 bóng đèn 220V hiện ra trong đâu Trân. Cô cười ranh mãnh nhìn Nguyên rồi quay lại nhìn bé cún đáng yêu. -Cún ơi! Chị đặt tên cưng là Anvil nhé! Nguyên đang đếm số lượng trang sức thì giật mình, quay phắt lại lườm Trân gằn giọng: -Ê, cô giỡn mặt với tôi đó hả? -Hở? Giỡn mặt gì? – Trân chớp mắt ngây thơ. -Hừ…..đừng tưởng tôi ngu nhé! Ý cô muốn nói con chó đó như là tôi chứ gì. -Ơ, tôi nói thế bao giờ, cái này là anh tự nhận nhé, ko liên quan đến tôi! Với lại, anh mua em cún này về cho tôi thì tôi có quyền quyết định đặt tên cho nó, thấy tên nào hợp thì tôi đặt thôi. Tôi quyết định tên nó sẽ là Anvil! Trân lè lưỡi chọc tức Nguyên rồi ngúng nguẩy đi thẳng vào phòng, bỏ lại Nguyên nhà ta nổi giận đỏ cả mặt, phồng má lên và “trừng phạt” cái sàn nhà ko thương tiếc. (=.=” nhảy rầm rầm đấy ạk) Sáng chủ nhật tinh mơ, những hạt nắng tinh nghịch cố gắng luồn lách qua các kẽ lá để báo hiệu ngày mới đã đến cho con phố toàn biệt thự này. Tại ngôi nhà ở cuối đường, trong căn phòng màu kem tươi sáng, một người con trai có nét đẹp lãng tử mệt mỏi mở mắt ra. Là Hải Thanh. Anh có cảm giác như đang có hàng nghìn tảng đá đang đè lên người mình. Mệt mỏi quá! Bên ngoài trời thời tiết tươi đẹp thế nào thì trong căn phòng màu kem này chỉ là những mảng mây đen u tối. Một tháng mà cứ như 1000 năm. Hải Thanh nhìn sang tay mình, là tấm hình chụp chung của anh với Hạ Quyên. Đôi mắt nâu của anh chùng xuống, trong đó chứa 1 nỗi buồn khó tả. Anh chẳng ngủ ngon được ngày nào, mắt thâm quầng như 1 lớp phấn màu đen được tô dày đặc vào vậy. Hải Thanh gượng dậy, mái tóc anh bù xù lên nhưng ko làm giảm đi vẻ đẹp trời cho mà còn làm anh cá tính hơn với phong cách “bụi”. Hải Thanh nhoài người sang cái tủ nhỏ cạnh giường lấy chiếc điện thoại và mở nguồn. Vài giây sau, hình nền của điện thoại hiện lên làm anh càng thêm đau xót. Một cô gái xinh đẹp với mái tóc dài suông mượt bay bay trong gió. Cô cười rất tươi với cây kem hương vani bên cạnh. Hạ Quyên là người con gái vô cùng quan trọng của Hải Thanh, vì cô anh có thể từ bỏ hết tất cả mọi thứ, ngay cả tiền tài và địa vị. -Hải Thanh, con dậy chưa? Bà Vân Anh – mẹ của Hải Thanh gõ cửa phòng, dịu dàng gọi. -Con dậy rồi thưa mẹ! – Hải Thanh uể oải nói vọng ra. Bà Anh nhẹ đây cửa bước vào. Nhìn đứa con trai của mình ngày càng tiều tụy đi, người mẹ nào lại ko xót. Hải Thanh ko nhìn mẹ, mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại hỏi, giọng anh chẳng còn tí sức sống nào: -Có chuyện gì vậy mẹ? Bà Anh nhìn con xót xa, gượng cười nói: -Cũng ko có gì, mẹ chỉ định nhờ con đến Hana Plaza mua cho mẹ ít đồ thôi! Hải Thanh nhìn ra cửa sổ, trời trong xanh phảng phất nắng vàng. Hít lấy 1 ít ko khí thiên nhiên mang lại, anh quay lại mỉm cười dịu dàng với mẹ: -Sao ko mua ở Bina Store hay Ohchi mà phải đi ra cái Hana tuốt ngoài biển vậy mẹ? -Hì…thứ mẹ muốn mua chỉ có ngoài đó mới có! Bà Anh cười. Những món đồ bà muốn ở đâu lại chẳng có, mục đích chính của bà là muốn Hải Thanh đi dạo xa cho khuây khỏa thôi, có thể gió biển trong lành sẽ làm anh vơi bớt đi những tâm tư nặng nề khó nói. -Dạ, vậy lát nữa con đi, giờ con phải rửa mặt đã! -Ừ, lát con đi cẩn thận nhé. Mẹ có nấu món súp cua con thích đấy! -Con cảm ơn mẹ! Hì. Hải Thanh gấp lại chăn gối cho gọn gàng rồi đi đến tủ quần áo. Bà Anh nhìn con, khẽ thở dài. Bà hiểu cảm giác bây giờ của Hải Thanh. Hạ Quyên là cô con dâu bà hằng mong ước, vậy nên tin cô bị mất tích đả kích bà ko kém. Nhà họ Hoàng cũng ráo riết đi tìm nhưng chẳng dược kết quả gì. Hải Thanh thì cứ như người mất hồn. Nhiều khi vào phòng con kiểm tra, bà nghe thấy tiếng Hải Thanh gọi tên Hạ Quyên ngay cả khi ngủ, chứng tỏ tình yêu của anh dành cho Hạ Quyên là vô bờ bến. Thấy cảnh đó bà chỉ biết cố gắng đẩy nước mắt vào trong. Nghĩ lại, bà càng muốn khóc thêm. Bà quay đi và bước ra khỏi phòng Hải Thanh trước khi mọi thứ vỡ òa. ******* Hải Thanh đi xuống nhà với bộ đồ giản dị: áo sơ mi đen với quần jean trắng sang trọng. Bà Anh có công việc đi ra ngoài, ông Đan (ba của Hải Thanh) thì đang ở công ty. Ngồi xuống bàn ăn, 1 cô giúp việc bưng đến cho Hải Thanh 1 bát súp nóng hổi. Anh cầm bát súp lên ăn từ tốn mà bên trong cổ họng lại khô rát, đắng vô cùng. -Anh này, em thấy món này có gì ngon đâu mà anh thích hay vậy? – Giọng nói của 1 người con gái vang lên. -Sao em biết ko ngon? Ăn thử đi nè! – Chàng trai kia nhẹ đưa muỗng súp lên miệng cô gái. -Ko ăn đâu, nó nhớt nhớt nhìn thấy mà ghê! – Cô bĩu môi. -Ăn thử đi, anh đảm bảo ngon mà! Sau 1 hồi nài nỉ, cô gái cũng chấp nhận ăn thử món súp cua đó. Đôi môi đỏ hồng của cô miễn cưỡng mở ra cho người con trai đút muỗng súp vào. -Ơ, cũng ngon đấy chứ! – Cô gái chép chép miệng. -Thấy chưa, anh đã bảo mà! Chàng trai cười toe toét như con nít rồi cặm cụi ăn súp tiếp. Thấy thế cô gái cũng nắm lấy tay anh nũng nịu: -Anh, em ăn nữa! -Ko, đây là của anh mà. -Cho em ăn đi! – Cô gái chu môi ra, nhìn đáng yêu cực kì. Người con trai tinh nghịch đưa tay lên chỉ vào má mình. Cô gái liếc xéo anh, do dự 1 lát rồi cũng chồm lên hôn cái chóc vào má người con trai. Cô cũng nhanh tay giựt lấy bát súp và ngồi ăn 1 cách ngon lành, còn chàng trai kia thì chống cằm ngồi nhìn bạn gái của mình, mỉm cười hạnh phúc. -Cô dẹp cái này cho tôi đi! – Hải Thanh quay qua nói với cô giúp việc, tay đưa bát súp nóng còn hơn 1 nửa. -Nhưng thưa cậu chủ, cậu chưa ăn….. -Cô cứ dẹp đi! Hải Thanh lạnh giọng nói. Cô giúp việc kia nhanh chóng cầm lấy bát súp, còn anh thì đi thẳng ra ngoài. Trước cổng có 1 chiếc xe đợi sẵn. Người tài xế còn rất trẻ, chỉ hơn Hải Thanh vài tuổi đi lại mở cửa xe cho anh, kính cẩn hỏi: -Thưa cậu, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu? Hải Thanh bước vào xe, rồi chậm rãi nói: -Đến Hana Plaza! -Vâng! Người tài xế đóng cửa xe lại và chạy vòng qua chỗ ngồi của mình. Chiếc xe từ từ lăn bánh, Hải Thanh dựa người vào ghế. Tâm trạng anh vẫn chẳng khá hơn được xíu nào, dù chỉ là 1%. Những căn nhà chạy vụt qua, Hải Thanh thở dài chống cằm suy tư, đôi mắt nâu sâu thẳm của anh nhìn vào 1 khoảng ko hư vô nào đó………………… -Hạ Quyên! Em đang ở đâu?......... -Anvil ơi, xuống ăn cơm nè! Bảo Trân lấy cái muỗng gõ leng keng vào chiếc dĩa sứ màu kem, cất giọng gọi với lên phòng khách. Thanh Nguyên và con cún nghe thấy tiếng gọi thì lon ton chạy xuống bếp. Cậu cứ nghĩ là xuống sẽ thấy trên bàn đầy ắp thức ăn, ai ngờ……… -Ủa? Cơm đâu? Sao cô bảo xuống ăn cơm? -Ơ, tôi gọi con Anvil của tôi chứ có phải gọi anh đâu! Trân giả vờ ngây ngô nhìn Nguyên, tay đặt xuống sàn dĩa cơm cho chú cún. Anvil sủa lên 1 tiếng, vẫy đuôi và ăn ngon lành. -Ash! Cô giỡn mặt với tôi đó hả? – Nguyên chau mày lại. -Có ai rảnh đâu! Tôi kêu “Anvil” chứ đâu có kêu “Nguyên”, hay ý anh muốn tự nhận mình là…………. – Trân nói lấp lửng, nhoẻn miệng cười gian. -Cô đúng là đồ khó ưa mà! – Nguyên nghiến răng gằn giọng. -Ôi, anh đừng có nghiến răng như thế, mòn răng là xấu lắm đấy, hahaha. – Trân cười ha hả trêu chọc Nguyên. -Hừ, ko nói chuyện với cô nữa, mắc công tôi tổn thọ thêm. Nguyên ức chế, vùng vằng bỏ đi lên phòng khách. Trân chạy theo nắm lấy tay áo cậu: -Này, nhà hết đồ ăn với những đồ dùng cần thiết rồi, gần đây có khu tạp hóa, chợ hay gì ko? Tôi cũng cần mua đồ ăn cho Anvil nữa! -Gần đây à? Hừm, xem nào…. – Nguyên đứng xoa xoa cằm lục lại cái bộ não của mình – Chợ xa lắm, hơn cả bệnh viện nữa, thường tôi cần gì thì chỉ vào khu trung tâm Hana Plaza thôi! -Vậy hả? Thế anh dắt tôi đi đi, ko là trưa ăn mì gói đấy! Nguyên lườn Trân, môi cậu cong lên: -Tôi ko có rảnh, cô tự đi đi, ai biểu lúc nãy chọc tôi! -Ớ, là do anh mà, có phải do tôi đâu!? -Ai bảo ko? Miệng cô lên da non nên mới hay cãi tôi đó. Mệt, cô tự đi mà mua. – Nguyên phẩy tay xùy xùy. -Ko đi phải ko? Nguyên vừa quay đi thì một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng cậu, sát khí ở đâu ra bốc lên ngùn ngụt khắp phòng. Nguyên quay lại nhìn Trân, lùi ra sau mấy bước. Còn Trân thì tiến đến lại gần. Mặt Nguyên nhăn lại vẻ “sợ sợ”, mắt giật giật lên. -Thôi thôi, đi, tôi đi! Hic….sao đời tôi nó khổ quá vậy nè? Cơ mặt Trân từ từ dãn ra, môi nở 1 nụ cười mỉm chi xinh xắn. Xong cô đi lại vào trong bếp, xoa xoa cái cổ của con cún Anvil rồi nói: -Anvil nè, ở nhà ngoan nha, chị đi mua đồ chút xíu rồi sẽ về chơi với cưng! Nguyên đứng ở ngoài nghe thấy câu đó, liền liếc xuống Anvil, bĩu môi lẩm bẩm: -Hứ, được cưng dzữ! Bảo Trân đi vào phòng thay đồ. Cô chọn 1 chiếc váy xếp tầng màu hồng phấn với cái áo có ren trắng, thêm cái băng đô màu trắng trên đầu nữa cho dễ hoạt động và đi lại. Nguyên thì đi lại tủ đồ riêng của mình ở 1 góc trong phòng khách chọn 1 bộ đồ đen toàn tập rồi vào phòng tắm mà thay. Cậu còn chuẩn bị riêng cho mình 1 cái kính đen to đùng, cái mũ lưỡi trai và chiếc áo khoác cùng màu. Sau khi chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Nguyên và Trân đóng cửa lại thật cẩn thận và cùng nhau đi đến Hana Plaza dưới bầu trời trong xanh và những đám mây trắng bềnh bồng. “Đó……có phải là định mệnh?”