Trong phòng bệnh yên lặng một mảnh, Trình Ký Thu tựa vào trên giường, hai mắt nhắm thật chặt, chỉ có điều, những giọt nước mắt từ trong hai tròng mắt đang khép chặt kia vẫn không ngừng chảy xuống. Tư Dận hút hết mấy điếu thuốc, cũng bắt đầu không nhẫn nhịn được nữa, dụi tắt tàn thuốc vào trong cái gạt tàn thuốc, sau đó ném mạnh một cái về phía xa: "Em cứ khóc đi, anh đi về trước đây, hôm nào trở lại thăm em sau." Thân thể vừa mới chuyển động, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn chiếc gối đầu từ trên giường liền ném tới về phía anh. Tư Dận không phòng bị, vừa vặn lập tức bị đập một cái vào người, lửa giận lập tức liền bốc lên! "Trình Ký Thu, cô làm cái gì vậy. Mẹ kiếp! Cô muốn thế nào nữa?" Anh đã ở bên cô khi làm thủ thuật sinh non, còn chịu khuất phục đến thăm cô, lại còn mang đến nồi canh bổ dưỡng đã bảo người giúp việc làm giúp để nịnh hót cô. Cả đời này trừ Ương Ương, đây thực sự vẫn là lần đầu tiên anh phục vụ một cô gái như vậy! Ký Thu chậm rãi mở mắt ra, nhìn anh đến nháy mắt một cái cũng không nháy mắt. Hồi lâu, cô mới mở miệng khẽ khàng hỏi: "Tư Dận, anh hãy nói cho em biết, từ đầu đến giờ anh cũng chưa từng bao giờ thích em có hay không." "Không thích em, anh lại có thể để cho em ở lại bên cạnh anh hai năm sao?" Tư Dận trả lời không chút do dự, chỉ là trong giọng nói kia thoáng có sự chế giễu không nhận thấy được. Đáy mắt Ký Thu  dường như có ánh sáng nhàn nhạt, nhưng chỉ là thoáng qua, sau đó lại chợt tối đi. "Anh yêu thích em là bởi vì dáng dấp của em giống như người con gái kia mà thôi." Thật ra thì, cái gì Ký Thu cũng biết, chỉ là cô lại vẫn cố chấp, muốn được nghe từ chính trong miệng anh nói ra sự thực. Anh gật đầu một cái, liếc mắt nhìn Ký Thu rồi nói tiếp: "Nếu em đã biết, vậy thì anh cũng không lừa gạt em nữa. Đúng thế! Bởi vì dáng dấp của em giống như cô ấy, cho nên anh mới có thể ở chung một chỗ với em." Ký Thu nước mắt rưng rưng gật đầu một cái: "Tốt lắm, cuối cùng coi như em cũng đã hiểu rõ mọi điều rồi." Cô vén chăn lên, bước xuống giường: "Chị ấy đã trở lại, vậy thì em cũng nên đi rồi, có đúng hay không? Trong tiểu thuyết ngôn tình đều viết như vậy mà." Tư Dận nhìn cô, từ chối cho ý kiến. Ký Thu vừa cười, đi từng bước từng bước tới trước mặt anh. Cô vừa mới làm xong thủ thuật sinh non chỉ được ba ngày, trên mặt vẫn còn trắng bệch do bị mất máu. dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Gương mặt của Ký Thu hiện tại trắng bạch giống như là gốm sứ trong suốt vậy, làm cho anh không thể nào chuyển dời được ánh mắt của mình Cô đưa tay, ôm lấy cổ của anh, dán sát mặt vào trước ngực của Tư Dận, anh thuận thế cũng liền nhẹ nhàng ôm lấy cô. "Em sẽ không đi, em sẽ làm cho anh phải yêu em! Chờ đến khi nào anh đã yêu em rồi, thì em sẽ rời đi. Em cũng muốn để cho anh nếm thử một chút mùi vị như vậy. Tư Dận, anh không phải là một người tốt." Tư Dận gật đầu một cái, cúi đầu hôn lên đỉnh đầu cô: "Em nói rất đúng." Ký Thu lập tức nhón chân lên, hung hăng hôn lên môi của anh, đầu lưỡi của cô khéo léo thăm dò vào khoang miệng của anh, nói ra một câu: "Tư Dận, anh hãy nhớ, người đang hôn anh lúc này, chính là Trình Ký Thu." Đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy. Nụ hôn này của cô mang theo sự cố chấp tựa như con thiêu thân lao đầu vào ngọn lửa vậy. Cô tùy ý hôn người đàn ông  mà kiếp này mình thích nhất. Nhưng mà người đàn ông mà cô thích nhất kia, lại có một người phụ nữ mà anh thích nhất, chỉ là, tên của người phụ nữ kia không phải là Trình Ký Thu. Tư Dận chưa bao giờ từng thấy dáng vẻ Ký Thu như vậy. Đôi môi của cô vừa thơm vừa mềm mại, còn mang theo mùi thuốc mơ hồ. Tư Dận cảm thấy có chút hoa mắt, bàn tay anh đang ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, lại càng siết chặt thêm mấy phần… Hai người hôn quấn quýt si mê, đầu lưỡi quấn lấy không muốn tách ra. Chỉ là trong chốc lát, hô hấp của Tư Dận liền thay đổi trở nên nặng nề gấp gáp. Trong cổ họng của anh khẽ phát ra tiếng gầm nhẹ, anh liền lập tức đẩy Ký Thu ra. Trình Ký Thu kinh ngạc nhìn lại Tư Dận. Trên mặt tinh xảo của cô vẫn còn ửng hồng, cái miệng nhỏ hé mở mang theo hơi thở đầy mị hoặc, khiến thiếu chút nữa thì Tư Dận đã không cầm được lòng mình. Nhìn Ký Thu, Tư Dận cũng chợt hoảng hốt nhớ tới rất nhiều năm trước, anh cũng đã từng hôn Ương Ương một nụ hôn giống như vậy. Ngày ấy ánh mắt của Ương Ương cũng nhìn anh đầy vẻ kinh ngạc như thế này, trên mặt cô cũng mang theo màu sắc đỏ hồng mê người như vậy. Trình Ký Thu tựa như đã nghĩ tới điều gì đó. Trên mặt cô lúc này chỉ có nụ cười cô đơn: "A Dận, ngay cả chuyện hôn em thôi, anh cũng không muốn nữa sao?" "Ký Thu, em vừa mới làm xong tiểu phẫu được ba ngày, anh không thể đụng vào em được, nếu lại tiếp tục hôn nữa, anh sợ sẽ không cầm giữ được lòng mình…" Màu đỏ ửng trên mặt Ký Thu càng đậm, nhưng cô vẫn hơi cúi đầu, bên môi có một nụ cười nho nhỏ tươi như một đóa hoa: "A Dận, trong lòng anh vẫn  còn có thể để ý đến em sao?" Tư Dận chỉ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng gạt chút nước đọng ở bên môi cô. Động tác mập mờ như vậy, khiến cả người Ký Thu gần như săp bị đều hòa tan. Cô thương anh, bất chấp tất cả để yêu anh, yêu đến nguyện ý chấp nhận không danh không phận như vậy, yêu anh đến mức ngay cả đứa bé cũng đánh rớt theo yêu cầu của anh. Cô thương anh như vậy, còn có thể rời khỏi anh được sao? Chỉ là một câu quan tâm, chỉ là một động tác dịu dàng của anh, lòng của cô liền hòa tan thành một bãi nước mùa thu. "Tốt nhất bây giờ em nên nghỉ ngơi, vào buổi tối anh sẽ trở lại thăm em. Cẩn thận một chút, không nên đụng vào nước lạnh." Anh lại cúi đầu hôn cô thân thiết, thân mật thật giống như hôn người mình thương yêu nhất, cũng không bởi vì mới những lời nói vừa rồi của cô mà sinh hiềm khích. Ký Thu gật đầu một cái, dõi mắt nhìn anh xoay người đi ra khỏi phòng bệnh. Cửa đã đóng lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh một mảnh lần nữa. Ký Thu sợ nhất là sự yên tĩnh như vậy. Cô nằm ở trên giường, cảm giác trên người chỗ nào cũng bị đau, nhất là ở nơi bụng. Ở đó đau đến khó chịu tựa như là bị dao găm khoét vào vậy. Nếu như không phải tham lam lưu luyến được ở lại bên cạnh anh, làm sao cô có thể chịu giết chết đứa con của mình? Nhưng mà bây giờ, giống như cô lại hối hận. Cô nên mang đứa bé mà rời khỏi anh. Anh sẽ không thể ở bên cạnh cô đến thiên trường địa cửu được, mà chỉ  có đứa bé của anh, sẽ sống cả đời cùng với cô. Nghĩ tới đây, nước mắt Ký Thu lại rơi xuống. Tại sao cô lại gặp phải anh, tại sao cô lại cứ muốn yêu anh đây? Biết rất rõ ràng, hiện tại ở bên trong lòng của anh cô chỉ là thế thân của một người khác, biết rất rõ ràng mình không thể tranh giành được, nhưng mà tại sao cô lại vẫn không chịu chết tâm đây? Ký Thu chậm rãi nằm sấp xuống ở trên giường, bả vai khẽ rung động, nghẹn ngào. Buổi tối đã sắp tới rồi, không có anh ở bên làm bạn, thời gian thật sự là quá khó chịu. Nhất là bây giờ, cả tinh thần lẫn cơ thể của cô khó chịu như vậy, cô cần nhất được người yêu ôm vào trong ngực để an ủi. Nhưng mà rồi cô lại dần dần hết hy vọng, xem ra anh nói với cô buổi tối sẽ đến thăm, nhưng rồi anh lại cũng vẫn sẽ nuốt lời. Anh có vợ rồi, lại còn có người phụ nữ khác để yêu. Cô không phải là một người duy nhất của anh. Chỉ cần một câu nói của vợ anh, anh cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đợi tại trong nhà. Mà cô, Trình Ký Thu, là một tình nhân không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cô còn muốn như thế nào nữa đây? A Dận, A Dận… Cô nhẹ nhàng gọi tên của anh, đến cuối cùng, thế nào bất tri bất giác cô đã ngủ thiếp đi. Nếu như cô ngủ thiếp đi, đây mới đúng là may mắn lớn nhất. Khi ngủ thiếp đi, thời gian trôi qua nhanh vô cùng, không cần phải suy nghĩ lung tung. Ngủ thiếp đi, có lẽ, còn có thể nằm mơ thấy anh, người cô vẫn hằng mong đợi nhớ thương.