"Ương Ương…" Trần Tấn Nhiên kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của Ương Ương, nhưng mà, cô vẫn không hề có một chút lưu luyến nào, trở tay khóa luôn cửa phòng ngủ lại. Trần Tấn Nhiên đứng ở trong phòng khách của căn hộ nho nhỏ kia, suy nghĩ miên man. Trong tâm trí của anh hiện giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất: anh nên làm thế nào mới phải? Quả thật càng ngày anh càng cảm thấy mình bất lực, cảm giác mình không cách nào nắm chặt được cô. Anh hi vọng đứa bé này được an an toàn toàn sinh ra trên đời, hi vọng diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn Ương Ương sẽ không còn một chút xíu vướng bận nào nữa, để cho tình cảm giữa hai người bọn họ có thể cứu vãn lại được. "Dì Thu, tại sao mẹ cháu vẫn còn chưa tới đón cháu vậy?" Sau khi Nữu Nữu ở lại Thanh Đảo thêm vài ngày nữa, bao nhiêu món đồ chơi xinh đẹp, bao nhiêu đồ ăn ngon, bao nhiêu phong cảnh mỹ lệ, đều không thể thu hút được sự chú ý của cô bé nữa. Nữu Nữu bắt đầu cảm thấy phiền não, cứ đứng một mình ôm con búp bê vải đứng ở trên ban công chờ đợi suốt nửa ngày. Ký Thu không có cách nào, đành phải nhờ Ương Ương đi dỗ dành, mới bắt đầu còn có hiệu quả một chút, nhưng đến cuối cùng, ngay cả Ương Ương có dỗ dành cô bé thế nào đi nữa, Nữu Nữu cũng không hề quan tâm. Ương Ương không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là đành gọi điện thoại cho Bội Nghi. Từ mấy câu ít ỏi nghe được trong cuộc trò chuyện, Ương Ương biết được hiện giờ Bội Nghi và Tần Thiếu Dương đã trở nên hòa thuận với nhau rất tốt. Ương Ương cảm thấy cao hứng, nhưng đồng thời tự đáy lòng mình, cô cũng cảm thấy có chút khuấy động nho nhỏ. Nếu như chỉ có một mình cô, thì trải qua cuộc sống như thế nào cũng được. Nhưng mà hiện tại cô đã có cục cưng trong bụng rồi, thật sự cô muốn bé cưng của mình cũng sẽ phải sống trong một gia đình của một người mẹ đơn thân hay sao? Hay là cô sẽ tìm thêm một người đàn ông, để cho người đàn ông kia sẽ chăm sóc bé cưng của cô, giống như là chăm sóc con trai ruột của người ấy hay sao? Lại nói, có đúng là cô thật sự không còn có một chút tình cảm nào đối với Trần Tấn Nhiên nữa hay không? Ương Ương cũng không sao hiểu nổi chính bản thân mình trong lúc này nữa. Cô chỉ là muốn trốn tránh anh ở một nơi nào đó, nhưng mà bây giờ, thấy Bội Nghi và Tần Thiếu Dương đã hòa hợp trở lại, cô giống như là bị người ta dùng gậy gõ một phát vào đầu vậy. Nếu như nói bị tổn thương, thì chẳng phải là Bội Nghi còn bị tổn thương lớn hơn cả cô đó sao? Bội Nghi có thể tha thứ cho Tần Thiếu Dương, vạy còn cô, chẳng lẽ lại không thể nào thử tha thứ một lần di◕ễn♠đà‿n♠lê♡♠q◕uý♠đôn cho Trần Tấn Nhiên được hay sao? Nghĩ tới đây, phòng tuyến trong lòng cô lúc trước đã được cô xây đắp vững vốn là thế, lúc này dường như là đã bắt đầu gần như sụp đổ hoàn toàn. Ương Ương âm thầm nghĩ ngợi trong bụng, cô cần phải tìm một cơ hội thích hợp, để thử dò xét lại Trần Tấn Nhiên một lần xem sao. Chỉ có điều, lần trước khi tới đây, anh đã nói với cô những lời kia. Cho tới hôm nay Ương Ương vẫn còn nhớ như in, hơn nữa trong lòng cô thực sự vẫn cảm thấy không được thoải mái. Chẳng lẽ cô lại là một người mẹ kém cỏi như vậy hay sao, vị trí của cô trong lòng anh diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn lại không quan trọng bằng nhóc con còn đang trong bụng cô hay sao?   Cô nhất định không thể cam lòng như vậy. ********************** Ngày hôm sau Bội Nghi trở lại để đón Nữu Nữu. Buổi sáng cô bay đến, buổi tối lại theo máy bay rời đi, nói là Tần Thiếu Dương ở bên kia, dù một khắc cũng không thể nào không có người trông nom được. Mà Tần Thiếu Dương lại cực kỳ  không thích để cho hộ lý phục vụ. Bội Nghi đi một ngày như thế này, cũng không biết Tần Thiếu Dương có chịu ăn cơm, uống thuốc đầy đủ nữa hay không. Thấy cảnh tượng hấp tấp vội vã, vô cùng bận bịu của Bội Nghi, rồi lại nhìn sắc mặt đỏ thắm, bộ dáng vẻ mặt đầy mãn, tự đáy lòng Ương Ương cũng cảm thấy mừng thay cho Bội Nghi.  Ký Thu và Ương Ương cùng ra sân bay để tiễn Bội Nghi. Ba người phụ nữ cùng ngồi nói chuyện với nhau ở trong quán cà phê của sân bay. Suốt mấy ngày qua, Nữu Nữu vắng mẹ không tài nào ngủ được. Giờ khắc này cô bé đang nằm ở trong ngực mẹ ngủ rất say sưa. Ương Ương cúi đầu hớp một ngụm trà sữa, lúc cô ngẩng đầu lên thì ánh mắt nhìn sang phía Bội Nghi cũng tràn ngập vẻ phân vân và do dự không nói ra được. Còn Ký Thu bộ dạng cũng như bị mất hồn mất vía, ánh mắt làm ra vẻ bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn mọi người đang qua lại. Nhưng sâu trong đôi tròng mắt xinh đẹp của cô lúc này cũng đang chất chứa sự đau thương nồng đậm. "Chị Bội Nghi, chị nói thử xem, cuộc đời này liệu thật sự có một tình yêu thuần túy hay không?" Ương Ương mở miệng, khẽ hỏi ra một câu. Cô vốn là một người đơn thuần nhưng lại cố chấp, cho nên đến lúc này cô mới nhận ra, chính mình đã tự ép buộc, dồn chính bản thân mình vào trong một ngõ cụt, không tìm không thấy lối ra. Bội Nghi nhẹ nhàng chậm chạp cười lên một tiếng. Chân mày khóe mắt đều ánh lên vẻ dịu dàng: "Nếu như em đi ở bên cạnh một người đàn ông, cảm thấy trong lòng vui vẻ, cảm thấy tinh thần sảng khoái, cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, cảm thấy khi đi chung với nhau, thời gian luôn luôn không đủ! Một tình yêu như vậy có thể được coi như là tình yêu thuần túy!" "Như vậy người đàn ông thì thế nào? Cõi đời này làm gì có người đàn ông nào mà không hư hỏng, không hoa tâm kia chứ!" Bội Nghi nhẹ nhàng cúi đầu, khuấy nhẹ trong ly cà phê đậm hương: "Ương Ương, đây chỉ quan điểm của chị mà thôi. Chị cho là, nếu một người đàn ông, trong lòng anh ta từ đầu đến cuối chỉ có em, bất kể thân thể anh ta đang ở nơi nào, bất kể bên cạnh anh ta có ai khác, anh ta luôn đăm chiêu suy nghĩ, người đầu tiên anh ta nghĩ tới chính là em, người đầu tiên nhắc đến chính là em, trong đám đông nhiều người như vậy, em luôn là người được anh ta quan tâm chú ý đến đầu tiên. Một tình yêu như vậy, chính là một tình yêu thuần túy." “Có hình mẫu người đàn ông như vậy hay sao?" Ký Thu nhẹ nhàng mở miệng hỏi. Cô không cầu mong Tư Dận có thể đối xử tốt như vậy với cô, cô chỉ cầu mong mình có thể chiếm được một cái góc nhỏ bé trong anh, cô có một vị trí  nho nhỏ tận trong đáy lòng của anh, như vậy đã đủ để cho cô cảm thấy hài lòng rồi. "Tại sao lại không có, đương nhiên là có chứ. Em tin tưởng ở chị, cõi đời này, luôn có một người như vậy đang chờ đợi em, em sẽ không phải sống cuộc sống một mình cô quạnh vắng vẻ đâu." Ký Thu nghe đến đó, nơi mi tâm đột nhiên liền nhướng lên, thoáng giãn ra, nhưng rồi sau đó lại trở nên ảm đạm: "Nhưng mà, nếu như người kia đã kết hôn rồi thì sao?" Bội Nghi cũng có chút hơi trố mắt, hồi lâu, cô nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay của Ký Thu: "Chị không hề khích lệ em đi làm người thứ ba. Chị cũng không bao giờ khích lệ em đi hủy hoại cuộc sống gia đình của người khác. Em cũng biết đó, chị và anh Tần Thiếu Dương kết hôn với nhau lâu như vậy, bên cạnh anh ấy có không biết bao nhiêu là phụ nữ! Chị hận nhất chính là người thứ ba. Nhưng mà Ký Thu à, chị muốn nói cho em hiểu điều này, nếu như em cảm thấy yêu anh ấy đơn thuần như vậy, yên lặng chờ đợi anh ấy cũng là một loại hạnh phúc, thì chị hoàn toàn ủng hộ em. Còn nếu như em cảm thấy, kiểu tình yêu  giống như chỉ là đơn phương một phía như vậy, thứ tình yêu kia mang đến cho em sự đau đớn còn lớn hơn cả hạnh phúc và vui vẻ, thì chị nghĩ rằng em nên buông tay, em có hiểu không?" Từ trong đáy mắt của Ký Thu dần dần xông lên một tầng hơi nước. Cô kinh ngạc nhìn Bội Nghi đang ngồi ở trước mặt: "Nếu như em chờ cả đời này mà anh ấy cũng không tới, nhưng đến khi em giống như hoa tàn ít bướm lượn qua, lại chợt hối hận thì làm thế nào?" "Mới vừa rồi Ương Ương đã hỏi chị, trên đời có tình yêu thuần túy hay không! Ký Thu, chị hi vọng tốt nhất là em hãy suy nghĩ kỹ càng một chút, em làm như vậy thật sự là thương anh ấy sao? Em làm như vậy thật sự cảm thấy đáng sao? Em thật sự cho là sự chờ đợi của em như vậy là có ý nghĩa hay sao? Nếu như đáp án của em là khẳng định, khẳng định không chút do dự! Như vậy, em hãy tuân theo trái tim của mình." "Tuân theo trái tim của mình ư?" Ký Thu lẩm bẩm khẽ nói, ánh mắt chậm rãi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Trái tim của cô ư, tất nhiên là cô hi vọng sẽ đợi được anh, đợi đến lúc trong lòng của anh có cô. Tuân theo trái tim của mình? Ương Ương đang ngồi bất động ở chỗ đó cũng có chút trố mắt ra nhìn lại Bội Nghi. Trái tim của cô, cô chưa từng bao giờ tự hỏi trái tim của mình nghĩ thế nào, cũng chưa từng cẩn thận hỏi lại trái tim của chính mình một lần nào! Ngày trước, khi ly hôn, cô lựa chọn sự tránh né! Trần Tấn Nhiên dây dưa, cô lại lựa chọn tránh né và cự tuyệt, hết lần này tới lần khác, cứ thế lặp lại không ngừng. Hiện tại cô chợt như tỉnh ra, suốt cả quá trình như vậy, ban đầu cô vào ở trong tình thế anh như vậy, thế nhưng chưa bao giờ cô cảm thấy thật sự chán ghét và nhàm chán. Đến bây giờ nghĩ lại, thực sự là sau này mỗi một lần anh tới dây dưa với cô, thật ra thì cô đều cảm thấy âm thầm vui vẻ không dứt. Cho nên cô mới có thể không nể mặt hành hạ anh, cự tuyệt anh như vậy. Chẳng qua là bởi vì trong lòng cô biết, Trần Tấn Nhiên sẽ không chịu buông tay với mình. Anh thật sự sẽ không chịu buông tay với cô sao? Bất tri bất giác khóe môi Ương Ương liền cong lên, tự đáy lòng cô cảm thấy  ngọt ngào như được rót mật. Ký Thu nhìn thấy Ương Ương cười như vậy, lại liên tưởng đến mấy ngày qua, bất kể như thế nào, Trần Tấn Nhiên cũng đều chăm sóc cho Ương Ương cực kỳ chu đáo. Anh gần như đã dọn cả thuốc bổ trong siêu thị về trong nhà, trong lòng Ký Thu không khỏi cảm thấy vô cùng chua xót. Cô cũng mang thai giống như Ương Ương, nhưng mà Tư Dận… Có lẽ anh sẽ vĩnh viến không bao giờ biết được điều này, có lẽ, nếu như anh biết, cũng sẽ chỉ tạo thêm một sự phiền phức cho anh mà thôi. Ký Thu cúi đầu cười khổ, nước mắt cũng đã mờ mịt trong tròng mắt của cô.