Cô Dâu Mười Chín Tuổi
Chương 69
Trần Tấn Nhiên phải bận rộn mấy bên, thật sự cả người đã mệt mỏi muốn chết. Huống chi, cho đến bây giờ Ương Ương vẫn không có tin tức gì, thật sự lúc này trong lòng anh đang cực kỳ lo lắng cho cô và đứa bé.
Tròng mắt của Bội Nghi đỏ hồng, cô nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh ấy vẫn như cũ, không biết đến lúc nào mới có thể tỉnh lại."
Trần Tấn Nhiên nhất thời không biết phải nói gì, anh đứng trầm mặc hồi lâu, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), sau đó mới chậm rãi nói: "Bội Nghi à, em cũng đừng quá nóng lòng, ngày trước khi anh bị xảy ra chuyện tai nạn xe cộ, cũng đã bị hôn mê bất tỉnh, sau đó…"
Trần Tấn Nhiên chợt đứng lên, xoay người đi tới bên giường. Bội Nghi nhìn thấy hai bả vai của anh đang run rẩy kịch liệt. Cô biết anh lại đang nhớ tới Ương Ương, cũng hiểu rõ, Trần Tấn Nhiên thật lòng yêu Ương Ương.
"Sau đó thì, nhờ có Ương Ương ở bên cạnh chăm sóc, luôn luôn trông nom cho anh, anh mới tỉnh lại…”
Trong giọng nói của Trần Tấn Nhiên có chút run rẩy, lộ rõ vẻ xúc động dịu dàng, làm cho người ta thấy thương cảm. Trong khoảng thời gian ngắn Bội Nghi không sao kiềm chế được mà hỏi anh một câu: "Anh Tấn Nhiên, anh vẫn chưa tìm thấy Ương Ương sao?"
Trần Tấn Nhiên cười một tiếng vẻ đầy chán nản, nhẹ nhàng lắc đầu: "Chưa em ạ, anh vẫn chưa tìm được cô ấy. Ương Ương đã cố ý muốn tránh né anh, không chịu trở về với anh nữa rồi."
Trong lòng Bội Nghi cả kinh: "Anh Tấn Nhiên, như vậy là anh nghĩ muốn buông tay sao?"
Trần Tấn Nhiên ngược lại, lắc đầu tiếp tục nói: "Anh sẽ không buông tay, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn anh chưa từng bao giờ nghĩ muốn sẽ buông tay với Ương Ương! Anh sẽ vẫn tiếp tục đi tìm cô ấy."
Bội Nghi cảm thấy trong lòng mình được an ủi sâu sắc. Một người đàn ông kiên định như vậy, mới không phụ lòng Ương Ương đã phải một mình chịu biết bao khổ sở như vậy: "Anh Tấn Nhiên, đến một ngày nào đó Ương Ương sẽ hiểu được, anh yêu cô ấy thật lòng."
Trần Tấn Nhiên cũng cười khổ sở, ngồi ở trên chiếc sofa ở bê cạnh: "Hiểu ư? Bội Nghi, em không biết Ương Ương là một người cố chấp như thế nào đâu. die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Cô ấy đã cho rằng, anh chỉ là một hoa hoa công tử, anh đối với cô ấy chỉ là vì muốn chiếm đoạt, chỉ thuần túy là muốn chinh phục cô ấy thôi, chứ không phải là vì anh yêu cô ấy!"
Bội Nghi nhìn thấy trên mặt Trần Tấn Nhiên hiện rõ sự thống khổ, trong lòng cô cũng là cảm thấy có chút thương cảm. Cô rất muốn kể lại tình hình của Ương Ương cho anh biết. Nhưng rồi cô lại sợ cái tính cố chấp kia của Ương Ương. Cô gái nhỏ này, đang yên đang lành, trong khoảng thời gian ngắn lại chợt nảy sinh ra điều gì đó giận dữ thì vô cùng nguy hiểm! Dù sao, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn bây giờ Ương Ương vẫn còn đang mang thai đứa nhỏ. Phụ nữ có thai là lớn nhất.
"Tấn Nhiên, anh đừng suy nghĩ nhiều quá! Ngày trước chẳng phải Thân Tống Hạo và Hứa Hoan Nhan cũng đã từng giằng co với nhau một thời gian đó thôi, đến cuối cùng lại vẫn sống hạnh phúc bên nhau đó thôi!"
Trần Tấn Nhiên cũng cười vẻ có chút hoang mang: "Nhưng tình cảm của Hứa Hoan Nhan đối với A Hạo lại là tình yêu thực lòng. Cô ấy thật tâm thực lòng yêu A Hạo, còn Ương Ương thì khác, cho đến tận bây giờ, anh cũng không thể biết được, diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn rốt cuộc Ương Ương có yêu anh hay không. Nói thực là anh cũng cảm thấy trong chuyện này, anh không dám tin tưởng lắm?"
Bội Nghi cúi đầu, lưỡng lự mãi không thôi, chậm rãi nói một câu: "Anh Tấn Nhiên, anh phải tin tưởng lời em nói, nếu một người phụ nữ nào đó mà chịu sinh con cho một người đàn ông, điều đó đại biểu cô gái ấy đã thương anh rồi."
Đáy mắt Trần Tấn Nhiên đột nhiên sáng bừng lên, nhưng tia sáng đó chỉ thoáng qua trong khoảnh khắc, sau đó lại vụt biến mất. Anh cúi đầu, cười một tiếng vẻ khổ sở: "Đứa bé ư? Cho đến bây giờ, anh vẫn hoàn toàn không biết gì hết, nếu nói đến đứa bé, anh cũng không biết rốt cuộc nó có còn ở đó nữa hay không?"
"Làm sao anh có thể nói như vậy được chứ?" Bội Nghi đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ương Ương mang thai đứa bé, một mình chịu không biết bao nhiêu khổ cực như thế…"
Bội Nghi nói tới chỗ này, chợt đưa tay bụm lấy miệng của mình. Còn Trần Tấn Nhiên cũng đã nghe rõ ràng những lời mà Bội Nghi đã nói kia. Anh trố mắt ra nhìn hồi lâu, sau đó đứng phắt lên: "Bội Nghi, em vừa nói cái gì vậy?"
Bội Nghi cắn chặt đôi môi cúi đầu không lên tiếng.
"Bội Nghi, em mau nói cho anh biết, em đã từng gặp Ương Ương ở nơi nào đó, có đúng hay không? Hiện giờ Ương Ương đang ở nơi nào?"
Tròng mắt Trần Tấn Nhiên đỏ ngầu, lắc lắc đôi vai của Bội Nghi, miệng dồn dập hỏi không ngừng.
"Anh Tấn Nhiên, anh đừng hỏi em nữa. Em đã nhận lời với Ương Ương sẽ không nói ra nơi cô ấy đang ở…"
Bội Nghi cảm thấy khó xử, cô nhìn người đàn ông đang ở trước mặt mình. Bội Nghi biết, mình như vậy là quá tàn nhẫn, nhưng mà, cô có thể làm thế nào đây? Cô đã đồng ý với Ương Ương rồi, cô không thể nuốt lời như vậy được!
"Bội Nghi, chẳng lẽ em lại muốn nhìn thấy anh và Ương Ương cứ phải sống cahs xa nhau như vậy hay sao? Em muốn nhìn thấy Ương Ương mang thai mà bên cạnh không có ai chăm sóc, em muốn nhìn thấy đứa con của anh và Ương Ương khi sinh ra đời sẽ không được nhìn thấy cha đẻ của mình hay sao?"
Trần Tấn Nhiên cúi đầu thật thấp, nói như cầu khẩn. Anh cũng không muốn quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác! Lúc này, anh chỉ nghĩ muốn làm thế nào để mau chóng đưa Ương Ương trở lại bên cạnh mình, để anh chăm sóc cho cô và đứa nhỏ thật tốt!
"Em.. Anh Tấn Nhiên, anh đừng ép em nữa. Em thật sự không biết làm thế nào mới phải…”
"Bội Nghi, coi như anh van em đó! Nếu như em không chịu nhận lời anh, nếu như em không chịu đáp ứng… như vậy là em đã ép anh phải quỳ xuống để mà cầu xin em, có phải không?" Trần Tấn Nhiên kiên quyết bằng bất cứ giá nào, giống như lúc trước A Hạo đã nói với anh, nếu để cho người phụ nữ mà mình yêu mến chỉ muốn chạy đi, vậy thì chuyện giữ thể diện và tôn nghiêm còn có tác dụng gì?
"Anh Tấn Nhiên!" Bội Nghi giật mình, cuống quít nhảy dựng lên kéo anh đứng dậy: "Anh đừng như vậy! Em… em, em có thể nói cho anh biết, nhưng mà… Nhưng mà nếu như Ương Ương không muốn trở lại với anh, anh không được ép buộc cô ấy, có được hay không?"
"Bội Nghi, em phải tin tưởng anh, anh sẽ làm cho Ương Ương được hạnh phúc." Trần Tấn Nhiên mở miệng nói đầy chắc chắn, chợt anh cười lên một tiếng vẻ rất nghiêm túc: "Anh thừa nhận, cả đời này, anh chỉ cần một mình Tống Ương Ương mà thôi."
"Em tin tưởng anh! Anh Tấn Nhiên, cả đời này nếu như mình tìm được một người trong lòng, để mình đối xử thật tâm, thực không phải là chuyện dễ dàng. Em hi vọng anh có thể thật sự quý trọng và đối xử với Ương Ương thật tốt, về sau này anh cũng sẽ không bao giờ còn làm tổn thương tới cô ấy nữa."
"Anh sẽ không bao giờ, không bao giờ… Anh tuyệt sẽ không gây cho cô bất cứ một chút xíu tổn thương nào!" Trần Tấn Nhiên hung hăng gật đầu: "Bội Nghi, em hãy nói cho anh biết đi."
Cuối cùng, Bội Nghi cũng quyết định nói cho Trần Tấn Nhiên biết địa chỉ của Ương Ương. Cô hi vọng đứa bé của bọn họ được chăm sóc chu đáo, được sinh ra an an toàn toàn. Cô hi vọng Ương Ương sẽ không gây ra chuyện gì đó thiếu suy nghĩ, để cho tình cảm giữa hai người bọn họ có một cơ hội có thể cứu vãn lại được.
*****************
Khi Trần Tấn Nhiên đến Thanh Đảo thì gặp đúng phải một ngày trời đầy mây.
Trong tay anh đang cầm tờ giấy, trên đó có viết rõ ràng địa chỉ của Ương Ương. Trần Tấn Nhiên ngồi ở trên xe, suốt dọc đường đi nhịp đập của trái tim anh cứ nảy lên thùng thùng như trống làng. Anh đã sắp được nhìn thấy cô, không biết hiện tại nhìn cô như thế nào? Còn cục cưng ở trong bụng như thế nào? Cô biết lái tâm, còn là sẽ ghét biểu tình?
Trần Tấn Nhiên cũng không dám suy đoán, nhiều, quyết định sẽ đánh cược một lần, được ăn cả ngã về không. Anh sẽ đi đến trước mặt cô tiếp nhận lời tuyên bố của cô!
Suốt dọc đường đi dù tài xế đã cho xe chạy thật nhanh, nhưng Trần Tấn Nhiên lại vẫn là cảm thấy còn quá chậm. Đợi đến lúc xe dừng lại ở bên ngoài một khu chung cư, thì thậm chí, Trần Tấn Nhiên còn không dám xuống xe.
Trần Tấn Nhiên vẫn ngồi ở bên trong xe, an tĩnh nhìn tòa nhà trọ kia một chút. Anh nhìn lên cửa sổ nơi gian phòng Ương Ương đang ở. Không biết hiện tại cô có ở nhà hay không nhỉ? Có thể cô đã đi ra ngoài, hay là cô đang trong nhà, đang nói chuyện cùng với bảo bảo nhỉ?
Đột nhiên Trần Tấn Nhiên cảm thấy hơi sờ sợ. Anh sợ phải đối mặt với cô, sợ cô sẽ lạnh lùng cự tuyệt anh, đối với anh giống như một người xa lạ ở ngoài xa ngàn dặm. Anh còn một điều làm cho anh cảm thấy sợ hơn nữa, đó chính là, cho đến bây giờ anh có được cô nguyện ý tiếp nhận hay không?
"Thiếu gia?" Tài xế thấy anh vẫn ngồi bất động ở đó, có chút kinh ngạc quay đầu lại nhỏ giọng gọi anh.
Trần Tấn Nhiên châm một điếu thuốc lá, không lên tiếng.
Cho đến khi điếu thuốc lá đã cháy hết, Trần Tấn Nhiên mới dụi tàn thuốc dập lửa, đẩy cửa xe ra, sau đó liền sải bước đi ra ngoài!
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
18 chương
99 chương
36 chương
1220 chương