Ương Ương đã được gả tới nhà họ Trần này được mấy tháng, cũng đã từng có nhiều lần làm những chuyện cá nước thân mật cùng với Trần Tấn Nhiên. Ương Ương vắt óc ra sức suy nghĩ, ngoại trừ ngày hôm sau tân hôn, Trần Tấn Nhiên đã dặn thím Lý chuẩn bị cho cô thuốc tránh thai hiệu quả nhanh... Còn lại cô không thể nào nhớ nổi, đã có lần nào Trần Tấn Nhiên đã không dùng các biện pháp an toàn hay không. Nếu thế thì việc cô mang thai, nghĩ thế nào cũng thấy, đúng là chuyện này không thể không có khả năng. " Tiểu thư Tống Ương Ương!" "Tôi đây!" Ương Ương lập tức đứng bật dậy, ý nghĩ bị cắt đứt. Cô đi vào phòng làm việc của bác sĩ, vị nữ bác sĩ liền đưa cho cô tờ kết quả xét nghiệm: "Tống tiểu thư, ngài đã mang thai bốn mươi hai ngày rồi!" Ương Ương kinh ngạc nắm thật chặt lấy tờ giấy thật mỏng kia, bốn mươi hai ngày... n Cũng chính là vào buổi tối của cái ngày bọn họ nối lại tình xưa. "Ngài có muốn đứa bé này không?" Có thể vị nữ bác sĩ kia đã nhìn thấy cô tuổi còn nhỏ, liền cất tiếng hỏi cô một câu. "Bác sĩ, để tôi suy nghĩ thêm một chút." Ương Ương chưa thể xác định được chủ ý của mình, liền cầm lấy tờ kết quả xét nghiệm đi về nhà. Trong nhà vừa đúng không có ai,  Trần Tấn Nhiên và Trần Y Lan đều không ở nhà. Khi thím Lý chạy đến chào hỏi cô, thì lúc này cô mới nhớ ra, mình có thể hỏi ý kiến của thím Lý một chút. Thím Lý nghe thấy cô báo tin mình đã mang thai, lập tức trở nên cực kỳ cao hứng. Ương Ương còn chưa kịp ngăn cản, thì thím đã trực tiếp gọi điện thoại đi Singapore, báo tin vui cho lão gia, sau đó thím liền bắt đầu gấp gáp sai người đi mua thực phẩm về để thím đi nấu cho cô nồi súp… Ương Ương dở khóc dở cười:,  "Thím Lý, tôi vẫn còn chưa nghĩ kỹ xem, có nên giữ lại đứa trẻ hay không đây..." "Nói bậy, tại sao lại không giữ lại chứ! Việc người phụ nữ mang thai lần đầu tiên là rất quan trọng đấy, nếu như mà bỏ đi, sức khỏe sẽ phải chịu hao tổn lớn. Thím Lý là người từng trải, thiếu phu nhân, cô cũng phải cẩn thận một chút, hãy giữ lại để nuôi dưỡng cho tốt! Nhưng ngàn vạn lần cô đừng có tức giận sẽ làm động thai đấy..." "Cái gì mà tức giận sẽ làm động thai?" Ương Ương còn chưa kịp nói tiếp lời, chợt nghe thấy giọng của Trần Y Lan vọng đến. Y Lan xách mấy chiếc túi giấy có in nhãn hiệu nổi tiếng bên ngoài đi vào trong nhà, quan sát hai người bọn họ: "Thím Lý, Ương Ương, hai người đang nói chuyện gì đấy?" "Chúng tôi..." "Thiếu phu nhân mang thai! Tôi vừa mới gọi điện thoại báo tin mừng cho lão gia rồi. Nhị tiểu thư, về sau này ngài nhớ phải ngàn vạn lần cẩn thận một chút. Người phụ nữ mang thai chính là chuyện trọng đại, huống chi, đây lại là cháu đích tôn của nhà họ Trần nữa!" Thím Lý nói mà lòng vui rạo rực, tựa như thím cố ý nói những lời cảnh cáo mơ hồ, hoặc như là thím thật sự cũng không hề hay biết chuyện gì hết vậy, chỉ đơn thuần bày tỏ sự vui sướng của mình. Trong nháy mắt sắc mặt của Y Lan vụt biến đổi, biểu cảm trên mặt cô ta thay đổi nhiều vẻ kỳ quái. Mặc dù trong nháy mắt Y Lan đã lập tức nặn ra một nụ cười rực rỡ, nhưng mà Ương Ương vẫn chú ý, cô nhìn thấy có ánh nhìn mờ ám thoáng qua nơi đáy mắt của cô ta rất nhanh... Mặc dù Ương Ương là một cô gái đơn thuần, chưa từng nghĩ đến sự hiểm ác trong lòng người khác, nhưng lúc này trong lòng cô cũng loáng thoáng xuất hiện một chút lo lắng. "Anh Tấn Nhiên có biết không?" Mi tâm của Y Lan hơi nhíu lại, khẩu khí vẫn bình thản không chút gợn sóng như cũ. Nhưng chính Y Lan lại đi tới bên cạnh Ương Ương, nhẹ nhàng khoác lên tay của cô, cười ngọt ngào: "Ương Ương, chị đoán xem, nếu như anh Tấn Nhiên mà biết được chị đã có cục cưng rồi anh thì anh ấy sẽ như thế nào?" "Đứa nhỏ này, chuyện này mà còn phải nói nữa sao. Dĩ nhiên là thiếu gia sẽ cao hứng đến khủng khiếp ấy chứ! Đây chính là đứa con đầu tiên của thiếu gia kia mà, mới vừa rồi tôi đã gọi điện thoại đến Singapore, lão gia còn vô cùng cao hứng nữa là, còn nói muốn trở về nước đến thăm thiếu phu nhân đấy!" Chương 28: Phụ nữ còn nhỏ tuổi đã có thai thật đau buồn Lông mày của Y Lan đột nhiên bị giật giật thật mạnh mẽ. Nhưng cô ta vẫn gắng gượng mạnh mẽ nặn ra một vẻ mặt tươi cười: "Ba ba nói lúc nào sẽ trở lại?" Thím Lý liếc nhìn Y Lan một cái: "Cuối cùng cũng phải nhờ phu nhân khuyên nhủ, nói là sức khỏe của lão gia không được tốt, không thể chịu được sự dằn vặt qua lại khi đi đường." Y Lan tựa như thoáng thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Đúng vậy đó, mẹ cũng nên khuyên ba ba một chút, ba ba bây giờ đã có tuổi rồi, sức khỏe lại không được tốt, nhất định sẽ không chịu được những vất vả của chặng đường dài như vậy." "Ai dà, cứ ngồi đây mà nói mãi những chuyện không đâu mãi. Nhị tiểu thư, thiếu phu nhân, hai người cứ ngồi ở đây nhé, tôi phải đến phòng bếp nấu cho thiếu phu nhân nồi súp đã..." "Thím Lý, thím thật là thiên vị, thím đối xử với Ương Ương thật tốt!" Y Lan tựa như đang làm nũng vậy, mở miệng nói một câu có vẻ bất mãn. Nhưng Thím Lý cũng chỉ khẽ cười một chút: "Thiếu phu nhân là một người tốt như vậy, tôi có thể được phục vụ phu nhân là phúc khí của tôi rồi." "Vậy Y Lan không phải là người tốt sao?" Y Lan không chịu thuận theo, mở miệng hỏi lại, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt lại tới mứ tưởng chừng như có thể treo được một bình dầu. "Nhị tiểu thư cũng tốt, chẳng qua là lúc nào nhị tiểu thư tìm được một chàng rể hiền, thì lúc ấy mới là chân chân chính chính hoàn toàn mỹ mãn..." "Thím lại cũng trêu ghẹo tôi nữa, để tôi đi tìm anh Tấn Nhiên mách anh ấy..." Y Lan làm bộ sẽ phải đứng lên, trên mặt nhuốm một màu đỏ khác thường, không biết là do Y Lan hờn mát, nói vẻ xấu hổ hay là có chút tức giận nhàn nhạt. "Nhị tiểu thư." Thím Lý chợt đứng lại, mở miệng nói một câu đầy ý vị sâu xa. Thím Lý ở nhà họ Trần suốt mấy chục năm qua, địa vị của thím ở trong nhà cũng có chút không tầm thường. Y Lan thấy thím nói như vậy, cũng liền ngoan ngoãn đứng lại: "Thím Lý." "Nhị tiểu thư, lẽ ra tôi không nên nói những lời như vậy, nhưng mà thiếu gia thật sự đã kết hôn rồi, quan hệ giữa ngài và thiếu gia suy cho cùng vẫn là quan hệ anh em trong nhà với nhau mà thôi." Sắc mặt của Y Lan lập tức thay đổi trắng bệch ra như tuyết. Cô ta trợn to hai mắt nhìn sâu vào thím Lý một cái, nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi! Thím Lý, tôi cũng hiểu chứ." Thím Lý khẽ thở dài một tiếng, thực sự thím vẫn không có cách nào nói nhiều hơn nữa, liền xoay người đi vào phòng bếp. Y Lan đứng ở nơi đó, hung hăng cắn vào môi dưới. Ương Ương vốn ăn nói vụng về, cũng không biết nên khuyên nhủ như thế nào, đành chỉ đứng đó yên lặng. Y Lan đứng đó một lúc lâu, sau đó xoay người cầm chiếc túi của mình lên. Lúc cô ta chuẩn bị rời đi, chợt nhìn Ương Ương một cái thật sâu, sau đó mới xoay người đi mất. Kế tiếp mấy ngày sau, trong nhà cũng không có chuyện gì gợn sóng, mọi người vẫn giống như trước. Chẳng qua là Ương Ương rất ít khi nhìn thấy Y Lan, còn cô bởi vì sự phản ứng khi mang thai quá lợi hại, cho nên đã xin nghỉ, đặc biệt ở trong nhà nghỉ ngơi. Thím Lý gần như là một tấc cũng không rời để coi chừng cô. Mà Trần Tấn Nhiên cũng không biết chuyện này. Ương Ương còn chưa nghĩ ra sẽ phải nói với anh như thế nào. Ở trong giai đoạn mấu chốt thế này, cô cũng không biết phải nói như thế nào với Trần Tấn Nhiên. Thậm chí, cô còn có chút sợ hãi, nếu như cô nói ra rồi, Trần Tấn Nhiên sẽ cho cô lưu lại đứa bé này, hay là sẽ vì Y Lan mà bắt cô phải bỏ đứa bé này đi? Cô không dám khơi lên sự nguy hiểm như vậy, cho nên không thể làm gì khác hơn, là cầu xin thím Lý trước mắt hãy giữ kín cho cô điều bí mật này. Lão gia cũng mấy lần gọi điện thoại tới, đều được thím Lý tiếp máy, nói là vợ chồng son đi ra ngoài giải sầu hoặc là du lịch. Cứ như vậy năm lần bảy lượt, lão gia cũng chán không gọi lại nữa, muốn để cho hai người bọn họ tình đầu ý hợp, bắt đầu trải qua cuộc sống gia đình của mình được an ổn. Như vậy thì ông cũng được an tâm rồi.