CHẠP 29: Tôi trầm mình trong nước để "hòa tan" đi những xúc cảm trong lòng, khá lâu mới ra ngoài. Vắng Tanh: Hắn lại đi đâu rồi. Hôm nay là chủ nhật, chắc lại đi hẹn hò với cô ta rồi. Tôi thất thỉu buông mình xuống nệm. Rồi lại ngồi dậy. Trong đầu là một mớ lộn xộn. Có lẽ không khí bên ngoài sẽ giúp tôi khá hơn. Với lấy cái khăn choàng vào cổ, tôi tản bộ ra ngoài. ****************************** Làn sương sớm se lạnh của vùng đất Đà Lạt bao phủ khắp các con đường dù đã qua 8 giờ sáng. Những tia nắng còn yếu ớt len lỏi tìm đến muôn đóa Dã Quỳ vàng tươi đang ôm ấp giọt sương còn chưa vội tỉnh giấc. Gió lay khẽ, đâu đó phảng phất mùi gỗ thông nhè nhẹ. Trước đây, những lúc không vui tôi chỉ cần tản bộ thế này, giữa thiên nhiên tĩnh lặng, sẽ thấy không sao nữa. Nhưng sao giờ đây, càng lúc tôi lại càng thấy mình tệ hơn nhiều. khi cứ nghĩ rằng , có lẽ một nơi nào đó, cũng phong cảnh hữu tình thế này, hắn lại cùng người ta tay trong tay. "Phong cảnh hữu tình, nhưng lòng người lại buồn rười rượi." Tình yêu? Rốt cuộc tình yêu là gì mà lại làm cho con người ta đau khổ như vậy? Nắm lấy không được nhưng buông tay không dễ? Tôi cứ thế, bước chân đi vô hồn không định hướng. ****************************** Tôi về nhà khi màn đêm đã buông xuống khá lâu. Trong nhà vẫn tối om, hắn vẫn chưa về. " Anh đúng là đồ xấu xa mà! Không ngờ anh vẫn có thể vô tư mà đi chơi tới tận giờ này" Tôi bực bội ngồi xuống sofa. "Bộp" Tôi vừa chạm phải vật gì đó làm nó rơi xuống đất. " Là gì đây?" Một cái hộp nhỏ nhỏ xinh xắn, trông cứ như là hộp đựng đồ trang sức. Tò mò tôi mở ra xem và.... Không lầm! Nó chính là nữ trang, chính xác hơn là một chiếc nhẫn bạch kim. - Này ! Sao cô tùy tiện chạm vào đồ của người khác vậy hả? Hắn không biết xuất hiện từ lúc nào, giật phăng cái hộp trong tay tôi , giận dữ. Rồi bỏ đi một mạch vào trong phòng. - Làm gì mà dữ vậy? Anh tưởng tôi thích động vào đồ của anh lắm à? " Cái đồ chết bầm! Sao lúc nào anh cũng như thế với tôi hả?" Ôm một cục tức, tôi cũng bỏ vào phòng mình, lấy cái gối mà tưởng tượng ra hắn - đánh túi bụi rồi lại....... khóc một mình. và chẳng thể nào chợp mắt. *************************** Sáng hôm sau. Hậu quả của cả đêm không ngủ được, tôi đến công ty trong tình trạng .... vô cùng tệ. Tôi nghĩ vậy vì thấy ai cũng nhìn tôi với ánh mắt... "thương hại". Tôi vào nhà WC nữ để rửa mặt cho mình tỉnh táo hơn. Nhưng vừa mới bước chân đến cửa tôi đã phải khựng lại bởi cái giọng oang oang của hai cô gái: - Này! Hôm trước sao giám đốc lại kéo con nhỏ Khanh đi trước mặt bao nhiêu người vậy mày? Hay là giám đốc với cô ta có gì với nhau? - Ôi giời! mày khéo nghĩ lung tung. Có gì là gì chứ, giám đốc mà thèm để ý tới con nhỏ đó à! - Uh! tao cũng nghĩ vậy. - Chính xác luôn chứ không cần nghĩ đâu. Tao nói cho mày một bí mật. - Bí mật gì? - Uh ! Sáng nay tao vô tình thấy được, giám đốc đã cầu hôn với Thiên Vân đấy. - Mày nói thật!? - Tao nói xạo mày thì được gì? Như tiếng sét ngang tai, tôi không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. 3 tháng! Giao ước của tôi và hắn vẫn chưa chấm dứt mà. Tại sao hắn có thể làm như vậy? Không thể nào! Đó không phải là sự thật! Tôi rời khỏi đó thật nhanh , tôi không tin trừ khi ............... ******************************* Đứng trước cửa phòng hắn, tôi chần chừ nửa muốn gõ cửa nửa lại không. Bởi tôi sợ rằng điều mà tôi sắp hỏi hắn sẽ là sự thật. " Cạch" Tôi còn đang chần chừ thì một người đã xuất hiện trước mắt tôi. Là Thiên Vân. - Cô cần gặp anh Hùng à? - À ừ....!......... Tôi còn chưa kịp nói gì đã thấy đất dưới chân mình như sụp đổ, tim lại quặn lên từng cơn đau đớn. Chiếc nhẫn! Là chiếc nhẫn của hắn mà tôi nhìn thấy tối qua, giờ nó đang yên vị trên ngón áp út của Thiên Vân. Vậy những gì mà cô gái kia nói là sự thật. Tôi ngốc thật mà! Tôi cố ở lại bên hắn rốt cuộc thì có được gì chứ? Hay đổi lại chỉ là nước mắt và nỗi đau đớn dằn xé tim tôi.! Hết rồi! Hết thật rồi! Mọi chuyện nên chấm dứt. Tôi sẽ rời khỏi đây, rồi chúng ta sẽ là hai người xa lạ. Tôi cố chạy đi thật nhanh, dặn lòng mình không được khóc nhưng sao...... Đôi chân run run, loạng choạng. Tôi ngã quỵ, trước mắt tôi chỉ là một khung cảnh mờ nhạt. - Phi Khanh! Phi Khanh! Có tiếng ai đó gọi tôi từ phía sau......