CHẠP 27: Người tôi lại run lên , tôi nhìn sang đó, nơi hắn ngồi, hắn đang nhìn tôi, môi hắn hơi nhếch lên, là cười ư? tôi không biết bởi tôi phải đang cố nhập mấy cái bóng lập lòe của hắn lại thành một. - Người tôi yêu duy nhất! Anh ấy là............ " là anh đấy Việt Hùng" Tôi muốn hét lên thật to như vậy. Nhưng, cuối cùng vẫn không thể nào thốt ra. Đầu óc quay cuồng, tôi chẳng biết phải làm sao thì ngay lúc đó, một bóng người đang bước vào từ phía cửa. - Là anh ấy!- Tôi chỉ tay về hướng đó cũng chẳng ý thức được mình đang nói gì. - Là cố vấn chất lượng, Vĩnh Cường sao? Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng ai đó thốt lên ngạc nhiên. Và tiếp đó là : -" Xoảng!" Một tiếng động vang lên nơi đầu bàn ăn, rượu đang chảy tràn khắp bàn, từng giọt từng giọt rơi xuống nền gạch "lộp độp". Hắn nét mặt tối sầm đang tiến về phía tôi. " Anh lại muốn gì nữa đây" tôi thầm nghĩ và cố lắc mạnh đầu để nhập mấy cái bóng của hắn lại, chập choạng, chập choạng, vẫn là đến 3-4 cái bóng tiến lại gần hơn. 1s.... 2s..... 3s..... Mấy cái bóng đó mờ hẳn , tôi không nhìn thấy nữa, chỉ thấy mình bị ai đó lôi đi một cách thô bạo. ********************************* Tôi nửa tỉnh nửa mơ. Thấy ai đó đặt mình nằm xuống . Tôi vôi vàng vùng dậy. - Này! hức... đưa tôi đến đây làm gì... hức.... tôi muốn uống tiếp... phục vụ đâu.... mang thêm rượu..... mau lên. - Cô say rồi đừng có làm loạn nữa, ngủ đi! Cái giọng lạnh lùng này là...... - Là anh sao? hức... tôi muốn uống nữa, anh mau mang rượu ra đây đi!- Lần đầu tiên trong đời, tôi lớn tiếng quát hắn, hức cảm giác thật là ..., hức... thú vị thật. - Ngủ đi!- Hắn bỏ ra ngoài. Không được! Hôm nay anh nhất định phải làm theo lời tôi. Tôi vội nhảy khỏi giường, nhào đến trước mặt của hắn. Dùng cả hai tay dang ra chặn hắn lại, nhưng chân đứng không vững vô tình chúi đầu luôn vào người hắn. - Mau lấy rượu cho tôi. - Đừng có làm loạn nữa!- Hắn đẩy tôi ra, lại bước đi. - Không được! Tôi kéo mạnh hắn, anh không lấy rượu cho tôi thì đừng hòng đi khỏi đây. Và chỉ 1s sau cái kéo mạnh tay của tôi. Tôi thấy mình bị mất đà, ngã ra sau , đương nhiên hắn cũng ngã, nhưng hạ cánh an toàn trên.... người tôi. Cả người hắn cứng đờ, nóng ran. - Tôi đã cảnh cáo em rồi mà! - Hả?- " Cảnh cáo gì" ...3 từ đó tôi chưa kịp nói ra thì đã mắc kẹt lại bởi .... môi hắn đang chiếm giữ lấy môi tôi. Và rất nhanh chóng tôi bị bế ngược lại giường. " Này này ! Tôi bảo anh lấy rượu, chứ có phải bảo anh cởi đồ đâu chứ?" " Lại nữa! Đồ của anh thì anh làm gì thì làm, còn đồ của tôi.... sao anh lại ... lại cởi nó ra hả ?" Tôi cố đẩy hắn ra, nhưng không đủ sức. Không biết có phải do men rượu không. Người tôi lại nóng ran, cảm giác như mình đang trên một con thuyền, bập bềnh , chông chênh rồi bị sóng dìm xuống tận sâu đáy biển. Tôi không còn biết gì nữa.