CHẠP 19: Khác với tôi nghĩ, cái người đang đứng trước mặt tôi nhìn không đáng ghét chút nào. Trái lại còn có một nụ cười rất ..... dễ mến. Không khó để tôi nhận ra, dù hôm nay anh mặc đồ công sở rất lịch thiệp- khác hẳn với phong cách "bụi" mà ngày đầu tôi gặp anh. (Có ai nhận ra anh chưa nhỉ?) Anh không phải ai khác- chính là chàng trai mà tôi gặp hôm..... bắt cướp đấy. - Chúng ta lại gặp nhau rồi cô bé - anh khẽ cười nhìn tôi- hóa ra anh và em cũng có duyên đấy chứ......? Tôi cười đáp lại nhằm cho anh biết tôi cũng đã nhận ra anh. - Anh cũng làm việc ở đây à.........? - Em làm việc ở đây sao..........? Hai chúng tôi cùng lúc hỏi, rồi lại ngập ngừng nhìn nhau, sau đó là cùng phá lên cười. Cứ như là quen nhau lâu rồi ấy, lần đầu tiên tôi có suy nghĩ-" Con trai đâu phải ai cũng khó ưa." - Hạ Phi Khanh. - Hả....? Anh gọi bất ngờ làm tôi hơi giật mình. Mà sao anh biết tên tôi? Từ sau hôm đó , đây là lần đầu tôi gặp lại anh, mà tôi đã cho anh biết tên mình đâu. Tôi nghiêng đầu nhìn anh nghi ngờ: - Sao anh..... Tôi còn chưa kịp hỏi hết câu " sao anh biết tên em ?" thì anh đã nhanh chóng giải thích thắc mắt của tôi. - Đó không phải thẻ nhân viên của em sao?- anh chỉ vào cái thẻ tôi đeo trên cổ cười cười. Đúng là tôi quên mất, nhân viên nào cũng có đeo thẻ tên của mình mà. - À.... em quên mất- tôi gãi gãi đầu nhìn anh , cũng tìm xem cái thẻ tên của anh nhưng..... không thấy. - Anh là Vĩnh Cường! Anh đoán được tôi đang nghĩ gì. Một lần nữa anh lại làm tôi bất ngờ. Nhưng bị người ta đoán được suy nghĩ, ai cũng không thoát khỏi ngượng ngùng. Nhất là lúc này anh vẫn đang nhìn tôi, môi lúc nào cũng có một nụ cười... ngự trị. Cứ có cảm giác nhồn nhột sao ý. Tôi vội vàng tìm cách ..... đổi chủ đề: - Ah! Mẹ của anh .... , cô ấy sao rồi? - Uhm! Không sao chỉ là vết thương ngoài da thôi. Cám ơn em hôm đó đã........ - Này ! Phi Khanh mau lên không trễ bây giờ. Nhã Đan từ ngoài chạy vào hối thúc. Tôi mới nhớ là mọi người đang chờ mình. vội quay sang anh : - không có gì đâu. Mà em phải đi rồi , mọi người đang chờ em, gặp lại anh sau nha! Tôi chào anh rồi vội vàng ra ngoài cùng Nhã Đan, phía sau còn nghe anh nói với theo gì đó nhưng tôi nghe không rõ vì Nhã Đan kéo tay tôi di9 khá nhanh: - Mau lên ! Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Chiều tan sở. Tôi còn đang ngóng tìm một chiếc Taxi, thì tiếng còi xe từ phía sau làm tôi giật bắn người. Vội tránh sang một bên nhường đường nhưng chiếc xe đó lại dừng lại ngay cạnh tôi. - Phi Khanh!- Từ ô kính xe vừa mới hạ xuống.... anh thò đầu ra ngoài gọi tôi- lên xe đi! - Vĩnh Cường.. .. là anh à? - Không nhìn thấy anh sao mà còn phải hỏi?- Anh cười đùa với tôi rồi lại giục- lên xe đi! Tuy anh trông rất lịch thiệp và dễ gần, nhưng dù sao thì tôi và anh cũng chỉ mới gặp nhau có 2 lần thôi. Lên xe đi cùng anh tôi vẫn thấy hơi ngại, nên..... - Không cần đâu , em đón Taxi đi được rồi. - Lên xe đi!- anh lại lặp lại câu này một lần nữa- ở đây đón Taxi lâu lắm mới có, em đừng ngại. Anh nói cũng đúng. ở đây đúng là rất khó đón taxi. tôi đành phải lên xe anh: - Vậy... làm phiền anh rồi. ************************** Đi lòng vòng một đoạn tôi mới phát hiện ra anh đi sai đường. - Vĩnh Cường! đường này không phải về nhà em. Anh chỉ khẽ nhìn tôi cười: - Đương nhiên anh biết. Câu trả lời của anh làm tôi khiếp vía. " đương nhiên anh biết" Trời ơi! Không lẽ tôi đã tin lầm người sao? Không lẽ anh ta ... anh ta có ý đồ xấu xa ........ Tôi bất giác lấy tay ôm ngực, co chân nép sát vào một góc. Thấy điệu bộ của tôi , bỗng anh bật cười thật lớn: - - Yên tâm! anh không làm gì em đâu .... .....chỉ là ..... mời em uống trà sữa nóng......... để trả ơn việc em cứu mẹ anh thôi. Hay là em chê trà sữa tầm thường quá .... vậy để hôm sau nữa anh đền ơn em cái khác nha! Tôi vỡ lẽ, đúng là đầu óc cứ suy nghĩ lung tung mà. Điệu bộ tôi lúc nãy chắc là mắc cười lắm. Trông anh cười đến chảy cả nước mắt còn gì. Tôi ngượng quá chỉ biết nhìn anh ...cười trừ: - Không , em thích trà sữa lắm. Anh dễ gần, lại biết cách nói chuyện nên đi với anh tôi thấy rất vui. Anh kể cho tôi những câu chuyện cười, chở tôi đi lòng vòng khắp các con đường trong thành phố. Mãi đến tối anh mới đưa tôi về nhà. - Cô đi đâu giờ này mới về hả? Vừa vào cửa tôi đã thấy hắn ngồi ở sofa , mặt đằng đằng sát khí. Nhưng tôi chẳng quan tâm." tôi đã hứa với mình là sẽ không để ý đến anh nữa mà" -Này! Cô có nghe tôi nói gì không hả? Hắn lại quát lớn hơn khi thấy tôi cứ thế mà vào thẳng phòng. - Tôi đi đâu liên quan gì tới anh? Đã định sẽ chẳng nói gì với hắn nhưng không hiểu sao tự dưng tôi lại ..... trừng mắt nhìn hắn giận dữ "đúng là chính tôi cũng chẳng hiểu nổi mình" - Cô........ Hắn định nói gì đó nhưng chợt im lặng một lúc rồi..... gằn từng tiếng. - Cô - giỏi - lắm! Nói rồi hắn lạnh lùng bỏ vào phòng đóng sầm cửa lại. Thường thì những lúc tôi chống đối lại hắn, hắn hay bày đủ trò hành hạ tôi. Hôm nay, hắn chẳng làm gì. Lẽ ra tôi thấy vui mới đúng. Sao tự dưng lại thấy như ................ Tôi lê từng bước chân về phòng, chỉ muốn vùi đầu vào giấc ngủ..............