Chap 14: Hắn nhấn ga phóng vèo đi trong khi tôi ngơ ngẩn nhìn theo. Chiếc xe dần mất hút sau khúc cua quẹo tôi mới nhận ra mình ngốc hết chỗ nói. Hắn đã quên rồi thì nên mừng đi, khi không lại nhắc cho hắn nhớ, đúng là tự rước họa cho mình mà. Tôi tự cốc vào đầu mình một cái rõ đau rồi cũng phải mon men lê từng bước. Đoạn đường này xe buýt không có, đến một cái taxi cũng không, haiz!....... chán thật. *********** Hả! Ngã rẽ! Tiêu tôi rồi, giờ tôi mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết đường đến công ty của hắn. - Việt Hùng! Anh đúng là cái đồ đáng ghét mà. Biết là tôi chưa đến đây bao giờ vậy mà nhẫn tâm bỏ tôi lại đây, còn không thèm chỉ đường cho tôi nữa chứ...... Còn đang bực mình, chưa biết tính sao thì may thay phía trước có người đang lại gần, chắc cô ấy là dân ở đây , không chừng sẽ biết đường. Tôi lân la định lại gần hỏi thăm nhưng đi được mới có hai bước thì chỉ kịp nghe cô ấy la lên một tiếng rồi toàn thân bị đẩy ngã xuống lòng đường. -" Cướp...ướp...." Một gã thanh niên mặt mày bặm trợn vừa giật mất túi xách của cô ấy. Đúng là quá đáng mà. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám dở trò cướp giật. Còn đẩy người ta ngã nữa. Máu "anh hùng" của tôi nổi lên. Xem ra bản cô nương này không cho mi một trận không được. Lựa lúc hắn đang chạy về hướng mình.(Chắc nghĩ tôi là con gái nên hắn không đề phòng). Tôi lộn vòng chặn trước mặt hắn. Nhanh như chớp tôi giật phăng lại cái túi xách, rồi tiện tay tặng cho hắn một quả đấm luôn. Bị bất ngờ hắn choáng váng giật lùi mất bước, rồi đưa tay thủ trước ngực ý thách đấu. -Đấu thì đấu , tưởng ta sợ mi à. Tôi chuẩn bị ra đoàn tiếp thì....... Hắn đã co giò chạy mất dép. Hừ! vậy mà cũng ra oai. Tôi định duổi theo hắn nhưng nghe người phía sau đang rên rỉ nên đành thôi. - Cứ xem là mi may mắn.... lần sau mà còn để ta gặp lại thì.... Vội vã lại gần cô ấy, trông cô ấy có vẻ rất đau, hình như là chân bị thương, máu ra không ít. - Cô không sao chứ?- Tôi rút luôn cái khăn choàng cổ vừa nâng chân cô ấy lên quấn lại vết thương cho cầm máu. - Không sao. ... hơi đau chút thôi.... cô cảm ơn cháu...... - Hi hi ..... có gì đâu cô..... thấy việc bất bình ra tay nghĩa hiệp thôi mà..... - tôi xua xua tay (cho nổ một chút hi), rồi đưa lại túi đồ cho cô ấy.- Của cô đây ạ! - Cảm ơn cháu!- Cô ấy nhận lấy nó từ tay tôi lại cám ơn lần nữa. - Dạ!...... - Mẹ!...... Cả tôi và cô ấy cùng quay lại bởi tiếng kêu thất thanh của một người. Là một anh chàng rất đẹp trai, tuổi chắc cũng tầm tuổi hắn. Ăn mặt khá là "bụi". Chỉ với hai bước chân anh ta đã phóng đến trước mặt chúng tôi: - Mẹ sao vậy? Chẳng phải con dặn mẹ ngồi trong xe chờ con sao? Sao lại ra ngoài này? Chân mẹ sao lại .... Chắc là lo lắng quá nên anh ta quên luôn sự có mặt của tôi , chen vào đỡ lấy mẹ mình làm tôi suýt té ngửa. - Con xem con kìa- Cô ấy khẽ liếc nhẹ con mình- Mẹ vừa bị cướp nhưng không sao . may nhờ cô gái này. Bây giờ anh ta mới để ý , thấy tôi nên ngại ngùng: - xin.... lỗi .... cô tại tôi...... lo cho mẹ mình quá. Cám ơn cô đã giúp mẹ tôi. - Có gì đâu. Tôi cười, rồi xem ra thấy chỗ chân cô ấy còn chảy máu nên quan tam nhắc nhở: - Anh nên đưa cô ấy đến bệnh viện đi . để lâu vết thương dễ nhiễm trùng lắm đấy. ................ Tôi giúp anh ta dìu mẹ mình lên xe . Trước lúc đi anh ta còn không quên nói lời cám ơn: - Cám ơn cô rất nhiều. hy vọng có cơ hội gặp lại. Họ đi rồi. -Sao mình thấy như quên quên cái gì ấy nhỉ? Thôi chết! Tôi lại quên hỏi thăm đường rồi.