Chiều xuống, những ánh nắng không còn chói chang rực rỡ nữa mà trở nên dịu nhẹ và yếu ớt hơn. Từng tia nắng vàng hắt xuống mặt nước cùng với hàng liễu ven hồ Tây làm cho khung cảnh mang vẻ đẹp lãng mạn mà lại buồn miên man. Hoa đứng yên lặng ở một góc hồ, tâm trạng buồn bã và chán nản làm nó không nén nổi tiếng thở dài. Mới chỉ mấy ngày trôi qua mà sao Hoa thấy như đã trải qua vài năm? Bao nhiêu suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cho Hoa vô cùng mệt mỏi. Đến nỗi khi nghe thông báo mình trúng tuyển đại học mà nó cũng chỉ mỉm cười như thể niềm vui ấy không đủ để lấp đi nỗi buồn trong lòng- nỗi buồn về câu chuyện của Thiên Di, Mạnh Hoàng, và có khi là… cả về nó nữa. - Trông em có vẻ trầm tư quá. - Anh…- Hoa tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Nam Huy đang đứng ngay phía sau mình.- Sao anh lại ở đây? - Vậy sao em lại ở đây? - Em muốn thay đổi không khí một chút, bỗng nhiên thấy mọi thứ trở nên rất ngột ngạt. Vả lại em cũng cần suy nghĩ lại một vài thứ. - Anh cũng vậy.- Nam Huy mỉm cười.- Dạo này Thiên Di sao rồi? Cô bé ấy vẫn ổn chứ? Hoa nhún vai rồi khẽ lắc đầu: - Một tình yêu đẹp nhưng không được chúc phúc, đã vậy còn bị mẹ của người yêu đánh ngay trước mặt mọi người, sao mà ổn được? Mấy hôm nay Thiên Di không chịu gặp ai, chỉ nằm trên phòng khóc một mình. Là bạn mà không giúp được gì, em thấy mình vô dụng quá. - Em cũng đã cố gắng hết sức rồi. Không ai trong chúng ta muốn chuyện này xảy ra cả, ngược lại đều mong Thiên Di và Mạnh Hoàng được hạnh phúc. Thế nên đừng tự trách mình nữa, có được không? Hoa buồn bã gật đầu dù trong lòng thì vẫn trĩu nặng. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, nó cuống quýt ngẩng lên hỏi Nam Huy. - Vậy công việc của anh? Bà Minh Mĩ đuổi việc anh thật sao? Em xin lỗi, cũng chỉ vì bọn em mà… Nam Huy cười tươi- nụ cười dịu dàng và đầy ấm áp. - Không sao đâu, dù gì anh cũng đang định xin thôi việc. - Tại sao?- Hoa sửng sốt. - Vì anh không thể làm việc mà người mình yêu không thích, lại càng không thể nhìn người ấy rơi lệ. Nói đến đây, Nam Huy nhìn thẳng vào mắt Hoa và khẽ nắm lấy tay nó. Dường như không tin vào những gì đang diễn ra, Hoa bối rối rút tay lại rồi nhanh chóng quay mặt đi nơi khác. - Anh đừng biến em thành đồ ngốc nữa được không?- Hoa mỉm cười chua xót. Những kí ức trước đây vẫn nằm sâu trong trái tim và trí óc của nó.- Một lần… một lần với em là quá đủ rồi. Nam Huy vội vã nắm lấy vai Hoa và xoay lại phía mình. - Anh không biến em thành đồ ngốc, mà đứng trước em anh mới chính là kẻ ngốc nghếch nhất! Anh biết anh đã làm em tổn thương, đã làm em cảm thấy như mình bị lừa dối và phản bội. Nhưng anh cũng biết rằng anh có tình cảm với em từ rất lâu rồi. Chỉ có điều, lúc ấy anh không thể buông lỏng trái tim mình, anh không thể tùy tiện nói những lời yêu thương với em dù cho đó là việc mà anh muốn làm. - Vậy giờ thì anh có thể tùy tiện đứng trước mặt em nói như thế sao?- Hoa nói mà mắt ngấn lệ.- Anh coi em là con rối của anh để anh có thể nói đến là đến, nói đi là đi, nói yêu là yêu, nói ghét là ghét hả? Bao nhiêu đau khổ và ấm ức của Hoa còn chưa được trút hết thì Nam Huy đã ôm ghì lấy nó. Cánh tay rộng lớn và ấm áp của Nam Huy phút chốc làm lòng Hoa như dịu lại. - Thời gian qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, trong đầu anh có biết bao nhiêu giả thiết và lựa chọn, cái nào cũng khiến anh cảm thấy vô cùng phân vân. Nhưng cuối cùng anh đã quyết định chọn em, anh muốn chính anh sẽ là người đem lại cho em hạnh phúc. Hãy tha thứ cho những lỗi lầm trong quá khứ của anh. Và… hãy trở về bên anh, em nhé? Hoa vòng tay ôm lấy Nam Huy và bật khóc nức nở. Những giọt nước mắt lần này không đắng cay chua xót, cũng không đau đớn mệt mỏi mà là những giọt nước mắt của hạnh phúc, niềm vui. Ngay lúc này đây, Hoa thầm cảm ơn Thượng đế vì cuối cùng nó cũng đã được ở bên cạnh người mình yêu, đã hiểu được tình cảm của người ấy. Bên ngoài kia, những ánh đèn lung linh từ các nhà hàng, quán ăn đã bắt đầu bật sáng, chiếu rọi lên hai bóng người đang chìm đắm trong tình yêu ngọt ngào. *** - Anh vào được chứ? Tiếng của Trần Bùi vọng vào từ ngoài cửa khiến bà Minh Mĩ ngạc nhiên đặt mấy bản báo cáo xuống mặt bàn. - Anh vào đi. Bà Minh Mĩ nói và bước ra khỏi bàn làm việc. Tiếng mở cửa vang lên. Trần Bùi nhanh chóng bước vào trong phòng, khuôn mặt vẫn còn nguyên nét mệt mỏi. - Sao anh lại về nhà giờ này? Bà Minh Mĩ đón lấy chiếc vali từ tay chồng rồi mang cốc nước đến. Trần Bùi vừa uống nước vừa ngồi xuống giường, từ trong đáy mắt hiện lên một nỗi suy tư nào đó. - Máy bay vừa hạ cánh thì anh liền về nhà luôn, không ghé qua công ty nữa. - Có chuyện gì mà anh gấp gáp thế?- Bà Minh Mĩ hỏi nhưng gần như ngay lập tức, với sự thông minh sắc sảo của mình bà đã đoán ra được lí do.- Có phải vì chuyện của Mạnh Hoàng? Trần Bùi gật đầu. - Đúng vậy. Anh có nghe mấy người nói sơ qua về chuyện của hai đứa chúng nó rồi. Anh thấy chuyện này em có phần hơi quá đáng. - Em quá đáng?- Bà Minh Mĩ giận dữ hỏi lại.- Tất cả mọi việc em làm đều vì muốn tốt cho con trai của mình, như vậy cũng là quá đáng? - Thiên Di là một đứa con gái rất tốt, chính nó cũng đã cứu Mạnh Hoàng trong vụ tai nạn trước đây. Bản thân anh không thấy con bé có gì đáng chê trách cả. - Nhưng bố mẹ nó đang nợ tiền của gia đình chúng ta, ai biết được rằng có phải nó tiếp cận Mạnh Hoàng cũng chỉ vì tiền, vì muốn xóa đi số nợ kia? Rồi còn mọi người nữa, họ sẽ nghĩ gì khi con trai chúng ta yêu và lấy một đứa con gái đến ở nhà người khác để trả nợ? - Em là mẹ của Mạnh Hoàng, vậy em có bao giờ nhận ra rằng từ lúc Thiên Di xuất hiện, con trai chúng ta đã thay đổi thế nào không? Nó đã bắt đầu biết yêu thương, biết cho đi và nhận lại. Đây chẳng phải là điều mà chúng ta luôn mong muốn sao? - Đâu cần con bé đó thì Mạnh Hoàng mới như vậy? Em tin khi cảm nhận được tình thương của chúng ta thì tự bản thân Mạnh Hoàng cũng sẽ thay đổi. - “Tình thương”? Em gọi thứ tình cảm cứng nhắc và áp đặt của em là tình thương?- Trần Bùi bắt đầu cao giọng.- Em không thể thôi cái tính cố chấp của mình đi được sao? - Anh à.- Bà Minh Mĩ bước đến và nắm lấy tay chồng.- Bên ngoài kia có biết bao gia đình điều kiện tốt hơn muốn gả con gái cho chúng ta. Kết thân với họ, không chỉ tốt cho Mạnh Hoàng mà còn có lợi cho sự nghiệp và việc làm ăn của cả nhà họ Trần. - Em muốn mang hôn nhân của con trai mình ra để làm công cụ làm ăn, đánh đổi hạnh phúc cả đời nó chỉ vì tiền?- Trần Bùi hất mạnh tay bà Minh Mĩ ra và quát lớn. - Ý em… ý em không phải là như vậy. - Ý em chính là như vậy! Anh không ngờ em lại là một người mẹ ích kỉ và lạnh lùng đến thế. Mạnh Hoàng không còn nhỏ nữa, hạnh phúc của nó là do nó lựa chọn và quyết định. Còn em, em hãy suy nghĩ cho kĩ về bản thân mình đi, đừng biến tình mẫu tử của em thành sự căm ghét của Mạnh Hoàng. Trần Bùi giận dữ bước ra ngoài và đóng sập cửa lại. Bà Minh Mĩ ngồi phịch xuống đất như người mất hồn, một vài giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mi. Bà không ngờ rằng có một ngày cả chồng và con đều quay lưng lại với mình như vậy. Chẳng lẽ bà thực sự đã sai? Đêm xuống, cơn mưa rào từ đâu kéo đến cùng những cơn gió lạnh buốt khiến người ta không khỏi rùng mình. Bà Minh Mĩ nhìn ra phía cửa sổ, trên tay là ly rượu vang đã vơi một nửa. Mọi thứ với bà giờ đây cũng như bầu trời ngoài kia, tăm tối và lạnh lẽo. Và rồi đột nhiên, trong bà hiện lên hình ảnh của Mạnh Hoàng khi mới chào đời- vô cùng kháu khỉnh với đôi mắt tròn và sáng. Sau đó Mạnh Hoàng lớn lên, trở thành một cậu bé rất dễ thương nhưng lại luôn sống khép mình với thế giới xung quanh. Thoắt một cái, cho đến bây giờ thì Mạnh Hoàng đã thực sự trưởng thành và chín chắn. Bà Minh Mĩ khẽ mỉm cười nhưng nụ cười ấy nhanh chóng tắt ngấm, thay vào đó là sự nghẹn đắng nơi cổ họng vì bà nhận ra: trong suốt quãng thời gian con mình lớn lên, hình ảnh của bà chỉ xuất hiện một cách mờ nhạt và vô cùng hiếm hoi! Cũng trong lúc đó, những lời của Trần Bùi ùa về như đòn tấn công mạnh mẽ vào bức tường thành của sự cố chấp, ích kỉ trong bà Minh Mĩ. Từng viên gạch của bức tường ấy cứ rơi xuống… rơi xuống dần, để lộ ra một thứ ánh sáng lung linh và đẹp đẽ… *** - Mạnh Hoàng, anh mau dậy đi. Nghe tiếng gọi, Mạnh Hoàng từ từ mở mắt. Hình ảnh Thiên Di hiện ra trước mặt khiến cho Mạnh Hoàng nghĩ rằng mình đang mơ. Mạnh Hoàng nhắm mắt vào rồi lại mở mắt ra một lần nữa để nhìn cho thật kĩ. Thiên Di, đúng là Thiên Di rồi! Mạnh Hoàng nhanh chóng ngồi bật dậy. - Thiên Di, tại sao em lại ở đây? Thiên Di nở nụ cười tươi như ngàn ánh nắng rồi ôm chặt lấy Mạnh Hoàng. - Anh sẽ không thể tin được đâu. Sáng sớm hôm nay mẹ anh đã gọi điện sang nhà em và nói sẽ không ngăn cấm chúng ta nữa. Mẹ anh đã đồng ý rồi! Bây giờ em thật sự rất hạnh phúc, à không, cực kì hạnh phúc! - Mẹ anh… Làm sao có thể? Mạnh Hoàng vẫn ngơ ngác chưa hiểu mọi chuyện thì bà Minh Mĩ đã bước vào phòng và mỉm cười. - Chẳng lẽ bà mẹ này không đáng tin như vậy sao? - Mẹ… - Mẹ đã suy nghĩ kĩ rồi. Bố con và con nói đúng, mẹ đã quá vô lí và vô tâm với con. Mẹ luôn nói con phải làm gì chứ chưa từng hỏi con muốn gì. Tương lai này là của con, bởi vậy nên con hãy tự quyết định nó, hãy tự tay viết lên đó những dòng chữ về cuộc đời của con mà con muốn. Mạnh Hoàng ngỡ ngàng nhìn mẹ mình rồi lại quay sang nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Thiên Di. Rồi từ ngỡ ngàng, khuôn mặt Mạnh Hoàng bắt đầu giãn ra. Đôi mắt lạnh lùng, bất cần ngày nào giờ đây tràn đầy niềm vui và sự hạnh phúc vô bờ bến. Mạnh Hoàng cười tươi và siết chặt lấy Thiên Di như thể cả thế giới chỉ còn lại duy nhất hai người. Mặc kệ, có sao chứ? Mạnh Hoàng yêu Thiên Di, Mạnh Hoàng muốn tất cả mọi người đều biết tình yêu ấy. - Thiên Di, anh nhớ em. Những ngày qua quả thực quá dài với anh, không lúc nào anh ngừng nghĩ đến em. Nhắm mắt vào thấy Thiên Di cười, mở mắt ra thấy Thiên Di khóc,… ở đâu cũng là hình ảnh của Thiên Di. Vậy nên anh sẽ không để em đi khỏi anh nữa đâu, chúng ta sẽ kết hôn và em sẽ là cô dâu đẹp nhất. Thiên Di bật cười- nụ cười mà phải trải qua bao khó khăn nó mới có được. Nó đã mong chờ giây phút này từ lâu lắm rồi. Mọi thứ đẹp đến nỗi, huyền diệu đến nỗi khiến Thiên Di chuếnh choáng trong sự hạnh phúc tưởng chừng như bất tận. *** - Mẹ, con sang bên nhà Mạnh Hoàng đây. Thiên Di hớn hở xỏ chân vào đôi giày rồi bước ra cửa. Hôm qua, sau khi từ nhà họ Trần trở về, Thiên Di vui mừng đến nỗi không thể nào chợp mắt. Nó cứ tự tưởng tượng ra biết bao điều tốt đẹp rồi lại tự mỉm cười một mình. Kết quả là sáng sớm hôm nay Thiên Di quyết định xuống bếp, tự tay chuẩn bị vài món mà Mạnh Hoàng thích ăn nhất rồi mang sang cho Mạnh Hoàng. Trên đường đi, nó liên tục nghĩ đến khuôn mặt vui vẻ và bất ngờ của Mạnh Hoàng khi nhận được món quà đặc biệt này. Đến nơi, nó vui vẻ vẫy tay chào bác lái xe rồi bước xuống, chậm rãi ấn chiếc chuông nhỏ trên bức tường. Một lần… hai lần… rồi ba lần, vẫn không thấy có ai ra mở cửa. Thiên Di bắt đầu thấy có chút bồn chồn. Nó rút điện thoại ra gọi cho Mạnh Hoàng nhưng không liên lạc được. Đúng lúc đó thì cánh cổng của nhà đối diện bật mở, người chủ nhà đó nhìn Thiên Di một lát rồi cất tiếng. - Cô là Thiên Di? - Vâng, có chuyện gì thế ạ? - Nhà bên kia có gửi cho tôi một lá thư, dặn khi nào cô tới thì đưa cho cô lá thư này. Nói rồi người phụ nữ ấy đưa cho Thiên Di một chiếc phong bì màu xanh. Nó vội vã mở bức thư ra và như không tin vào mắt mình khi thấy những dòng chữ trong đó: “ Thiên Di, tôi xin lỗi vì không nói trước với cô nhưng hôm qua, bác sĩ đã thông báo với chúng tôi về việc bệnh tình của Mạnh Hoàng bắt đầu có chuyển biến xấu. Bệnh viện bên Mĩ cũng đã tìm được quả tim phù hợp để phẫu thuật cho Mạnh Hoàng nên hôm nay Mạnh Hoàng cần sang bên đó gấp. Tình hình cụ thể tôi sẽ thông báo với cô sau. Thật sự xin lỗi cô”. Thiên Di bàng hoàng lùi về phía sau tới mức lưng nó va “rầm!” vào cánh cổng nhà họ Trần. Những giọt nước mắt của nó cứ tí tách… tí tách rơi xuống tờ giấy đang cầm trên tay. Thật ra chuyện này là như thế nào? Mạnh Hoàng có thể đi mà không nói với nó một lời nào sao? Còn… còn bệnh tình của Mạnh Hoàng nữa, đi gấp như vậy có phải đã rất nghiêm trọng rồi hay không? Thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt đang dần tái dại của Thiên Di, người phụ nữ kia vội vã hỏi địa chỉ và gọi taxi đưa nó về nhà. Thiên Di như người mất hồn, cứ ngơ ngác làm theo tất cả trong vô thức. Cả khi chiếc xe đã về tới nhà, nó vẫn ngồi im lặng, chỉ có hai dòng nước mắt là không ngừng trào ra trong đau khổ và vỡ vụn. Chiếc mày bay kia có lẽ đã cất cánh từ lâu, đã mang người con trai mà nó yêu thương nhất cùng cả trái tim và tình cảm của nó tới một vùng đất xa xôi… Bao giờ? Phải đến bao giờ chiếc máy bay ấy mới trở lại?