Cô Dâu Hoa Yêu
Chương 21 : Lúc cần ra tay thì ra tay, nếu không chỉ có thể để người quyết định
Editor: Xám
Hàn Đan dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai nhét miếng thịt kia vào miệng, sau đó giẫm giày cao gót lạch lạch lạch cạch chạy một mạch về, ác độc tưởng tượng lúc này miếng thịt kho tàu trong miệng là vị tổng giám đốc tiết kiệm năng lượng kia, nhai đến mức miệng đầy mùi thịt.
Gõ cửa đi vào, chỉ thấy Thẩm Luật chống đầu, thản nhiên lườm mình một cái, hỏi: "Đi đâu vậy?"
"A… Toilet." Cô tính mất bò mới lo làm chuồng.
Trong mỗi một giây anh trầm mặc, trái tim Hàn Đan đều giữ nguyên tiết tấu nảy lên, ngay vào lúc cô bị sự nặng nề này áp bức đến mức giơ tay đầu hàng, thừa nhận đã chạy đi ăn vụng, anh đã đổi đề tài: "Đã sửa bảng biểu xong chưa?”
"Sắp rồi…" Cô chột dạ nói.
"‘Sắp rồi’ là còn bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm…” Cô càng lúc càng lo lắng.
"Vậy thì, nộp cho tôi trong vòng năm phút."
Mi tâm Hàn Đan nhướn lên, "Hả…Nếu như không gấp, có thể cho tôi mười lăm phút không?"
"Bản lĩnh cò kè mặc cả của cô không tệ." Ánh sáng trong trẻo lạnh lùng di động trong tròng mắt màu mực của người đàn ông.
Cô im lặng. Một mặt là vì làm cấp dưới của cọp cái Chu Duy An ẩn nhẫn đã quen, mặt khác cô tự cảm thấy chưa làm xong đã trốn đi ăn thật sự có chút khó nói. Vì vậy đứng tại chỗ chờ trận cuồng phong bão táp kia trút xuống.
"Cô im lặng như vậy là định không bạo lực không hợp tác phải không?" Anh hỏi.
"Không phải…"
"Vậy thì quay người, đi ra ngoài, mau chóng để tôi nhìn thấy thứ tôi muốn."
Lúc này Hàn Đan cứng ngắc ngồi xuống trước máy tính mới hiểu ra, người kia và lão hổ Chu hoàn toàn không cùng một phong cách. So với phê bình giáo dục thao thao bất tuyệt, anh ta chỉ thị chính xác, yêu cầu rõ ràng, hiệu suất rất cao. Mười phút sau, khi cô đi nộp “bài tập”, tổng giám đốc Thẩm không ngẩng đầu lên đã quăng ra một câu "Cuộc đàm phán hai giờ chiều đẩy lên mười hai giờ rồi, đi chuẩn bị đi."
Hàn Đan sắp nôn ra máu. Không những bị lỡ cơm trưa, ngay cả kế hoạch hẹn Diêu Lâm đi dạo phố cũng tuyên bố phá sản. Sau khi cô rầu rĩ đáp tiếng “Vâng”, nghe thấy anh thuận miệng hỏi: "Buổi trưa nhà ăn có món gì?"
"Thịt kho tàu, thịt viên, sườn xào chua ngọt…" Cô trả lời lưu loát, cuối cùng khi đáp đến món thứ ba mới phanh xe lại, hận không thể đánh hai tay mình, than thở: Quả nhiên, người đói sẽ dễ mất tâm nhãn.
"Sau này không có tình huống bàn giao đặc biệt nào thì giờ dùng cơm của cô giống tôi."
"Vâng.” Cô đáp ỉu xìu.
Điện thoại trên bàn vang lên, Thẩm Luật liếc số điện thoại hiển thị một cái, lông mày nhíu lại: "Nhận đi, nói tôi không có ở đây."
Hàn Đan nhấc ống nói lên, chỉ nghe thấy một giọng nữ gọi: "A Luật."
Xưng hô thân mật như vậy… Hàn Đan chớp chớp mắt, ngửi thấy mùi JQ (gian tình).
Nhớ tới cách đối thoại của trợ lý tiền nhiệm Lý Mộng, cô hắng giọng cố gắng hết sức phát ra giọng nói dịu dàng: "Chào cô, tôi là trợ lý của Thẩm tổng, Thẩm tổng đang ra ngoài dùng cơm, có chuyện gì cần tôi chuyển lời không?"
Đối phương có vẻ hơi thất vọng: "Không có chuyện gì quan trọng, cái đó… di động của anh ấy có mở không?"
"Thật xin lỗi, tôi không rõ lắm."
"Vậy lúc anh ấy về nhắn anh ấy gọi điện thoại lại cho tôi được không? Tôi họ Nguyễn."
"Vâng." Sau khi cúp điện thoại, cô quay sang bên cạnh nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi trước máy tính, báo cáo: "Nguyễn tiểu thư muốn anh sau khi “về” thì gọi điện thoại lại."
"Hỏi xem người bên ngoài ăn gì sau đó gọi đồ ăn mua ngoài. Chắc là bây giờ bọn họ đều chưa ăn cơm." Anh có tai như điếc.
Người nào đó tách khỏi số đông tự chạy đi ăn vụng đỏ mặt lên, vội vàng xoay người đi làm.
Giữa trưa, khi Diêu Lâm chạy tới nhìn Hàn Đan, phát hiện cô đang cầm hộp cơm đứng bên cạnh máy photo copy.
"Chị Hàn Đan..." Cô nhận lấy giấy tờ trong tay người nào đó bận sứt đầu mẻ trán, giúp cô sắp xếp xấp giấy."Sau khi điều động sang, đã bận đến mức không có cả thời gian ăn cơm rồi sao?"
"Một lời khó nói hết." Vẻ mặt Hàn Đan như đưa đám, biểu cảm cực kỳ buồn bã.
"Em thấy hình như trước đây chị Lý Mộng không có bận vậy đâu!" Cô gái trẻ vừa nói ra khỏi miệng lại cảm thấy hơi không ổn, áy náy lè lưỡi với cô, giải thích, "Em không có ý gì khác đâu, chị đừng hiểu lầm nha…"
"Chị không bụng dạ hẹp hòi như vậy đâu." Cô cười khan một tiếng, "Lý Mộng là nữ siêu nhân có tiếng, nói không chừng cho dù Trần Hàng muốn mặt trăng, cô ấy cũng có thể hái xuống đặt lên bàn anh ta, trái đất diệt vong rồi chị cũng không thể luyện thành cô ấy được." Ở sâu trong lòng, Hàn Đan rất khâm phục cô gái giống như Lý Mộng và A Khiết. Bọn họ đều có mẫu người theo đuổi, hơn nữa còn dũng cảm thực hiện mục tiêu của mình. Mà cô lại quá tùy ý, giống như một mảnh đất hoang, mặc cho bánh xe cuộc đời nghiền qua mình, để lại những đường vân loang lổ.
"Mấy ngày trước lúc chị nghỉ ốm, trong công ty đã xảy ra chuyện lớn." Diêu Lâm thấy xung quanh không có ai, bắt đầu buôn chuyện.
"Rốt cuộc là thế nào?"
"Công ty gửi thông báo nói Trần Hàng từ chức vì công việc nảy sinh sơ xuất lớn, nhưng bọn họ đều nói...." Cô hạ thấp giọng, ngón trỏ chỉ lên phía trên, "Là do biến động thế lực cấp cao. Trên lý lịch của tổng giám đốc mới, ngoài một đống văn bằng thành tích cao ra thì hoàn toàn trống không, có người nói anh ta là đảng Thái Tử*..."
*đảng Thái Tử: chỉ người dùng quen biết để giành vị trí quan trọng.
Có người đi qua phòng in ấn tài liệu, Hàn Đan ho nhẹ một tiếng, Diêu Lâm lập tức im bặt.
Tranh giành quyền lợi giữa quản lý cấp cao vĩnh viễn tồn tại, đảng Thái Tử cũng được, đảng Hoàng Thúc cũng được, ai đó trở thành vật hi sinh vì lí do nào đó đã sớm không còn quan trọng nữa. Trần Hàng đi rồi, Lý Mộng cũng đi rồi, mà cô chỉ là một giọt nước trong vòng xoáy khổng lồ mà đục ngầu này, không thể chi phối hướng chảy, chỉ có thể nước chảy bèo trôi.
Khi xong việc đã gần mười hai giờ. Hàn Đan đi theo sau Thẩm Luật vào phòng hội nghị.
Hóa ra đàm phán là như vậy. Sau khi bưng trà dâng nước xong xuôi một lượt, cô ngồi ở góc khuất quan sát.
Đoàn thể tiêu thụ của KL giống như sư tử cái đang săn mồi, nằm sấp xuống nhìn lom lom, vận sức chờ phát động. Mà công ty đối phương lại giống như con trăn lớn, mưu đồ quấn phạm vi mục tiêu chặt hơn. Ở bên ngoài các động cơ có toan tính, là sự duy trì thăm dò và tiếp cận của phong độ lịch thiệp. Khí thế mạnh mẽ của hai bên khiến trợ lý Hàn ngồi ở góc khuất có vẻ nhỏ bé hơn, ngoài thỉnh thoảng đứng dậy đi qua màn thuốc súng vô hình của đám người để thêm trà dâng nước, cô hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Chiến đấu say sưa, cô nhìn chằm chằm điểm nào đó trên màn hình đến ngẩn người, thỉnh thoảng trong đầu hiện ra chi phí hạch toán không hề logic, quấn vào nhau giống như mớ bòng bong. Tốc độ phản ứng từ từ chậm lại, cây bút dùng để ghi chép chậm chạp du di thành hoa văn nhìn không hiểu trên quyển sổ. Cơn buồn ngủ kéo tới, mí mắt trĩu xuống, ánh mắt mơ hồ, trong đầu trống rỗng, thân thể cũng dần dần mềm nhũn.
Tối hôm qua ngủ không ngon, bây giờ có hậu di chứng mất rồi. Cô nghĩ.
Sự tỉnh táo cuối cùng trong đầu dựa vào nơi hiểm yếu để chống đỡ.
Đây là ngày đầu tiên sau khi mày đổi vị trí công tác, cuộc đàm phán chính thức đầu tiên…
Ngủ trong trường hợp này sẽ rất mất mặt, không chỉ làm mình mất mặt, mà còn liên lụy đến mặt mũi công ty…
Hàn Đan, nếu mày ngủ thì mày thật sự xong rồi, quái vật Thẩm Luật kia tuyệt đối sẽ khiến mày chết rất thảm…
Hết lần này đến lần khác nhắc nhở mình "không thể ngủ", nhưng lại không có một chút xu hướng sắp tỉnh nào, giống như rơi vào một không gian mềm mại mà yên tĩnh, cứ như vậy liên tục rơi xuống, rồi lại rơi xuống.
"Hàn Đan."
Lúc nghe rõ hai chữ này, cô giật mình một cái, tỉnh lại, phát hiện toàn bộ người của phòng hội nghị đều nhìn về phía mình. Đối diện với cặp mắt tối đen không nhìn ra mừng giận của Thẩm Luật, chỉ cảm thấy giống như bị người khác dùng một chậu nước đá dội xuống đỉnh đầu, máu toàn thân đều đông đặc lại.
Lần này, đã tỉnh hoàn toàn. Trong nháy mắt, quẫn bách và hốt hoảng xông tới, mặt cô đỏ lên, luống cuống đứng dậy. Không khí rất lúng túng, có người đang bàn luận xôn xao.
"Còn đứng lỳ ở đây làm gì? Lần sau phát sốt xin mời nghỉ ốm về nhà nghỉ ngơi, tránh để người ta cho rằng cấp trên là tôi không hợp tình người." Thẩm Luật khẽ cau mày, giọng nói trách cứ vô cùng tự nhiên.
Cô sửng sốt. Trong nháy mắt, lời nói này đã biến một con quỷ lười ngủ gà gật lúc đi làm thành điển hình của mang bệnh vẫn kiên trì làm việc.
Đại biểu của công ty đối phương cười nói: "Đoàn thể của Thẩm tổng chuyên nghiệp như thế, thật sự khiến người khác bội phục."
Thẩm Luật cười nhạt: "Đối với lần hợp tác này, tin rằng Đàm tổng cũng thấy được thành ý của chúng tôi. Về phương diện chi tiết…"
Chủ đề câu chuyện lại được mang lên bàn đàm phán, ánh mắt mọi người thu hồi khỏi người cô. Diễn viên Hàn Đan đứng dậy đi ra ngoài, dừng bước tại hành lang, ủ rũ đến tột cùng.
Phát sốt sao, cô than thở, nếu là thật thì tốt rồi. Tuy rằng bây giờ đã được giải vây, nhưng ngay ngày đầu tiên đã bị cấp trên của mình tóm được chuyện này, sao có thể qua được những ngày sau…
"Cô không sao chứ?" Quản lý tiêu thụ khu phía nam Trương Ninh đi ra cửa trả lời điện thoại, ân cần hỏi.
"Không, không sao…" Cô đứng thẳng, nặn ra một nụ cười.
"Thân thể không khỏe thì về nhà nghỉ ngơi đi." Trương Ninh thân thiện vỗ vai cô, nói.
"A…Vâng." Hàn Đan xấu hổ gật đầu. Giờ phút này cô lại thật sự muốn về nhà nhắm hai mắt lại, vấn đề là…Trước khi ra đến cửa cô nhìn thấy ánh mắt của người nào đó, lạnh lùng như kết thành băng, cô hoàn toàn có lý do tin rằng nếu mình thật sự bước ra cửa công ty, kết cục sẽ vô cùng thê thảm.
Cô chui vào phòng làm việc, gục xuống bàn rên “Oa” một tiếng, ôm mặt sầu muộn.
Hơn mười phút sau cửa đã bị đẩy ra, người đi vào là Thẩm Luật, đi phía sau anh là Phan Tường.
Phan Tường là quản lý của bộ phận chăm sóc khách hàng, đối tượng bồi dưỡng trọng điệm và đắc lực của tổng giám đốc tiền nhiệm Trần Hàng. Sự từ chức của Trần cùng với cấp trên mới nhậm chức lần này đều đả kích anh ta không nhỏ. Lại thêm Thẩm Luật tuổi còn trẻ lại không có lý lịch gì, anh ta không khỏi thể hiện những cảm xúc không phục kia ra mặt. Hợp đồng lần này rất quan trọng đối với sự phát triển của KL, trước đây luôn là Trần và anh ta phụ trách giao thiệp, vì vậy trong cuộc đàm phán vừa rồi, mấy lần anh ta nói kiểu câu “Trước đây chúng tôi cho rằng…”, từ mức độ nào đó đã làm xáo trộn trình tự cuộc đàm phán. Đối với Thẩm Luật vừa nhậm chức mà nói, mất đi bản hợp đồng đó, công việc sau này sẽ khó khăn trùng trùng, nhưng vào thời điểm này Phan Tường tuyệt đối không có chút xáo trộn nào. Thứ nhất anh ta nắm giữ nguồn tài nguyên khách hàng lớn, hơn nữa thành tích rất tốt, trong khoảng thời gian ngắn rất khó tìm được người thay thế vị trí của anh ta. Thứ hai nhân viên của bộ phận tiêu thụ thay đổi luân phiên sẽ dẫn đến lòng người tán loạn bất an.
Nhìn hai người đi vào văn phòng tổng giám đốc, Hàn Đơn có chút lo lắng.
Tấm kính mờ vừa dày vừa nặng đã ngăn cách tầm mắt, cô không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Mấy phút sau khi Phan Tường đi ra từ bên trong, Hàn Đan phát hiện biểu cảm của anh ta thay đổi rất nghiêm trọng, dường như tâm sự trùng trùng. Mà Thẩm Luật xuất hiện sau đó lại vẫn là dáng vẻ thản nhiên như cũ.
Hai người trầm mặc đi ngang qua Hàn Đan, đi tới phòng họp.
Lại qua nửa giờ, tổng giám đốc đại nhân cầm một chồng tài liệu đi tới, tiện tay ném lên bàn cô."Trước ngày mai sắp xếp xong cho tôi." Một lời thừa thãi cũng không có.
Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là phải lấy lòng anh ta, sau khi có nhận thức này, Hàn Đan lập tức điều động lòng nhiệt tình của toàn thân, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ. Khi cô cầm tờ hợp đồng cuối cùng và một tách cà phê để lấy lòng, xuất hiện ở văn phòng tổng giám đốc, người đàn ông một tay chống đầu, đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Làm xong rồi à?" Anh hỏi.
"Vâng." Cô nhẹ nhàng đặt cái tách xuống.
"Xem ra vừa nãy đã nghỉ ngơi tốt rồi, hiện giờ hiệu suất trở nên rất cao."
"Vừa rồi là tôi không cẩn thận…Thật xin lỗi…” Cô không có năng lực giải thích, đành phải cúi đầu nhận sai.
"Buổi tối muốn ăn gì?"
"Hả?" Cô lập tức sững sờ.
"Mấy ngày nay mọi người đều rất vất vả, hợp đồng kí kết thuận lợi, cấp trên là tôi cũng nên an ủi một chút, buổi liên hoan tối nay của bộ phận cũng xem như chào đón cô." Người đàn ông giương mắt nhìn cô, "Vậy nên, muốn ăn gì?"
"Hôm nay tôi…” Sắc mặt cô cứng đờ.
"Để bồi dưỡng và làm hài hòa sự ăn ý của quan hệ công việc mà tiến hành hoạt động tập thể, trợ lý Hàn sẽ không từ chối tham gia chứ?"
"Sao có thể, đương nhiên là phải đi rồi, tôi tùy tiện ăn gì đó cũng được." Cô cố gắng kéo khóe miệng lên, cười thành một nhánh cỏ đuôi chó.
Hà Xử Phong Lưu, xem ra tối nay lễ cưới của hai chúng ta không hoàn thành được rồi…
Truyện khác cùng thể loại
2214 chương
40 chương
87 chương
75 chương
115 chương
59 chương