Cô Dâu Đáng Yêu
Chương 20
Hắn bế tôi lên lầu. Đóng cửa lại rồi hắn đặt tôi nằm xuống giường, lúc đó tôi như mất đi ý thức…không còn biết chuyện gì xảy ra nữa, tôi chỉ biết trong người tôi như có một ngọn lửa rạo rực cháy bỏng.
_Th…iên V…ương! T…ôi nó…ng quá. –Nó đang nói gì thế ? Đây đâu phải là điều nó muốn nói.
Tay nó di chuyển khắp người, cố gắng cởi từng cúc áo của mình. Hành động đó là sao thế ? Sao nó lại làm thế ? Nó không còn tự chủ được những hành động của mình nữa rồi.
_Tôi nóng quá. –Nó nói thế mà hắn vẫn cứ đừng trơ ra đó, không biết đem cho nó chiếc khăn lạnh nữa chứ.
Một lúc sau, hắn nhìn nó rồi đỏ mặt và vội quay đi, nhưng nó như có một cái gì đó thúc đẩy ôm lấy hắn và…nó không còn tự chủ được nữa mà đứng bật dậy và chạy nhào tới ôm lấy hắn.
Hắn cố gỡ bàn tay nó ra nhưng nó đã kịp thời chạy đến trước mặt hắn và ôm hắn một lần nữa. Vòng tay của nó càng ngày càng siết chặt hơn như sợ khi nớ lỏng ra thì hắn sẽ biến mất. Ngọn lửa trong nó càng ngày càng rạo rực, nó cảm thấy rất khó chịu và…nó đã làm một điều rất ngu xuẩn, nó đẩy hắn ngã xuống giường. Chống hai tay kế bên mặt hắn, một chân co lên đặt trên giường, một chân ở dưới đất, mái tóc dài rủ xuống gương mặt điển trai của hắn…nhìn nó lúc đó trông rất khiêu gợi. Đôi ngươi mở to ánh lên vẻ thèm thuồng. Hắn nằm im nhìn nó như thách thức điều gì đó.
Nó nhìn khắp gương mặt hắn và ánh nhìn của nó dừng lại ngay bờ môi mỏng đầy khiêu gợi của hắn, nó muốn ngấu nghiến lấy bờ môi đó. Nó muốn…hôn hắn. Nhưng sao khó quá, cứ mỗi lần nhìn thấy đôi mất lạnh lùng đầy cao ngạo của hắn thì nó lại không thể hôn hắn được.
Nó cứ chừng chừ mãi như thử thách lòng kiên nhẫn của hắn. Dù sao hắn cũng là con trai mà, có con mèo nào mà không thèm mỡ đâu chứ. Đã quá sức nhẫn nại của hắn rồi, và…từ thế chủ động, nó chuyển sang bị động…hắn nắm lấy hai bờ vai của nó và lật ngược tình thế đè nó xuống giường, hắn trừng mắt nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
- Cái này là do em đấy!
Hắn cúi xuống, tiến sát gần mặt nó hơn…từ từ khoảng cách giữa hai người được thu hẹp lại. Và…hằn đặt lên môi nó một nụ hôn, bờ môi của nó nớ rộng ra đáp trả lại nụ hôn của hắn. Hắn hôn ngấu nghiến lấy miệng nó. Lưỡi của hắn đang cố xâm nhập vào miệng nó, đầu lưỡi của nó như tê dại. Cảm giác lân lân khó tả. Lần đầu tiên nó có cảm giác như thế đấy, nó cảm thấy thích lắm. Đưa hai bàn tay lên, nó ôm lấy cổ hắn, đôi mắt nhắm hờ, và cùng hắn hòa quyện vào không gian ngọt ngào này. Nó có cảm giác như nụ hôn kéo dài mãi và không bao giờ ngưng lại vậy.
Hắn đưa tay gỡ từng cúc áo của nó và lớp y phục rơi xuống. Thân thể trần trụi của nó hiện ra trường mắt hắn. Không còn kiểm soát được dục vọng của mình nữa. Niềm hoang lạc tàn phá đạo lý, máu cùng mồ hôi trộn lẫn trong hơi thở dồn, hòa vào nhau thành giọt rơi trong suốt, ghì chặt nhau trong nụ hôn sâu.
Sáng.
Từng tia nắng nhẹ len lỏi vào phòng qua khung cửa sổ, rọi xuống chiếc giường rộng lớn trong căn phòng, xoa dịu cái lạnh tê tê của ban đêm. Tôi từ từ mở mắt, và cảm thấy có gì đó là lạ, hình như tôi đang nằm trên một cái gì đó ấm ấm chứ không phải là cái gối nữa.
Nhìn xuống tôi thấy thân thể của mình trần trụi, không một mảnh vải che thân ngoài tấm chăn được đắp ngang eo, nghi ngờ, tôi nhìn sang bên cạnh. Và phút chốc tôi như đứng hình khi nhìn thấy…tôi đang nằm trên cánh tay của hắn. Đôi mắt nhắm nghiền đang ngủ, và hắn không mặc áo, đắp chung chăn với tôi.
HẢ!? Tôi giật mình nhớ lại chuyện hôm qua nhưng càng cố gắng nhớ thì tôi lại càng đau đầu chứ không nhớ gì hết. Nhưng hôm qua tôi say, không lẽ hắn đã….
_AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA… - Tôi hét lên khi tưởng tượng ra viễn cảnh hôm qua.
_Sáng sớm mà con heo mọi ở đâu la dữ vậy ta? – Hắn mở mắt, nở một nụ cười nửa mỉa nhìn tôi.
_Nói! Tối hôm qua anh đã làm gì tôi? – Tôi ngồi bật đậy vội lấy tấm chăn che hết người, tay chỉ vào hắn nói.
_Làm gì? Là làm gì? – Hắn vờ hỏi lại.
_Đừng tỏ ra ta đây vô tội nữa. Nói, đêm qua…anh làm gì tôi. – Tôi cau mày tức giận.
_Làm gì? Chỉ là…bắt đầu từ ngày hôm qua, em đã thuộc về tôi. – Hắn trả lời tỉnh queo.
_Thuộc…thuộc…về anh???? – Tôi lắp bắp hỏi.
_Phải, tất cả cũng tại em khiêu gợi quá thôi. – Hắn bật cười nắc nẻ.
Thuộc về hắn, vậy là…hắn đã “ăn” tôi rồi sao? Hắn, sao có thể làm thế chứ? Sao có thể lợi dụng lúc tôi đang say mà…Thiên Vương anh thật quá đáng mà. Từng giọt lệ vô thức rơi xuống gương mặt của tôi, và tôi òa khóc lớn như một đứa trẻ.
_Nè, nè đừng khóc…đừng khóc chứ. – Hắn giật mình ngồi bật dậy ( Hắn có mặc quần nhá ^^), luống cuống dỗ tôi.
Được thế tôi òa khóc lớn, nhìn dáng vẻ bối rối của hắn thật đáng thương. Đáng đời vì tội dám lợi dụng tôi lúc tôi đang say. Hứ! Cho anh chết. Thật ra, khi biết tôi thuộc về hắn, tôi cũng vui lắm vì không phải rời xa hắn…nhưng lỡ đâu…dù có thuộc về hắn thì tôi cũng phải rời xa hắn sao, đó chính là lý do tôi khóc. Tôi sợ phải rời xa hắn, khi đã thuộc về hắn mà còn phải rời xa hắn thế còn đau hơn là chưa từng thuộc về hắn.
_Đừng khóc mà. – Hắn bối rối nhìn tôi khi mà từng giọt lệ rơi xuống càng ngày càng nhiều.
Có lẽ lời nói của hắn không tác dụng với tôi nên hắn đã hết cách và bất chợt hắn ôm tôi vào lòng và hôn lên môi tôi, giật mình, mở to mắt ngạc nhiên, tôi như chết lặng, tôi không nghĩ là hắn dám làm như thế đấy. Nụ hôn kéo dài đến khi hơi thở của tôi càng ngày càng yếu dần, hắn miễn cưỡng rời khỏi đôi môi tôi.
_Xin em đó, đừng khóc nữa. – Hắn nhìn sâu vào mắt tôi. Hình như cách đó của hắn có hiệu nghiệm, lập tức tôi nín bặt.
_Em đã là của anh, vậy…em có cần phải rời xa anh nữa không? – Tôi chủ động ôm lấy cổ hắn và hỏi, tôi muốn biết chắc câu trả lời.
_Ngốc, vở kịch đó chỉ là do anh muốn được ở bên cạnh em thôi. – Hắn gỡ đôi tay tôi ra, nhìn tôi, nhoẻn miệng cười
_Thật sao?
Tôi mừng lắm, tôi không cần biết bên ngoài hắn đã có người yêu rồi hay chưa, tôi chỉ cần biết…tôi sẽ không phải rời xa hắn nữa. Không kiềm chế được cảm xúc, tôi nhào tới ôm lấy hắn mà quên mất là mình chưa mặc đồ vào >.
_Thiên Thanh, em muốn bị anh “ăn” lần nữa hả? – Hắn nhăn mặt, nói một cách khổ sở.
_Á! Em xin lỗi. – Tôi giật mình, luống cuống chui vào trong chăn.
_Hứa với anh, nếu có xảy ra chuyện gì cũng phải nói anh nghe…được không? – Hắn vuốt mái tóc của tôi và nói.
_Ừ. – Tôi gật đầu cho qua chuyện, nếu em có xảy ra chuyện gì thì em cũng sẽ không bao giờ nói cho anh biết, em không muốn anh phải lo lắng cho em. Xin lỗi anh.
Hắn không nói không rằng, lấy tấm chăn quấn quanh người tôi rồi đột ngột bế tôi lên và đi vào phòng tắm. Tôi vùng vẫy không biết hắn có ý định gì nữa.
_Anh làm gì vậy, bỏ em xuống.
Hắn bế tôi vào, đặt tôi nằm trong bồn tắm và nói :
_Anh tắm cho em.
_HẢ??? Em tự tắm được, anh ra đi. – Tôi giật mình khi nghe câu nói đó của hắn, hai gò má của tôi bắt đầu đỏ ửng lên vì ngượng.
_Hahaha…vợ ngốc! Đùa em tí thôi, em thật ngốc mà. Tắm đi…anh lấy đồ cho. – Hắn nói rồi bỏ tôi lại một mình và bước ra khỏi phòng tắm.
Hứ! Đùa gì mà ác vậy chứ, nhìn cứ như thật ấy. Làm hết hồn.
Cỡ bỏ tấm chăn xuống, tôi ngân nga trong miệng một khúc nhạc quen thuộc và bắt đầu tắm.
Truyện khác cùng thể loại
70 chương
57 chương
21 chương
18 chương
28 chương
102 chương
55 chương