Cô Dâu Chết
Chương 6
"Mẹ anh bị em làm cho thành ra như vậy? Em chẳng lẽ không hỏi thăm được một câu sao? Cô dâu ngoan của anh!"_anh nâng cằm ả ta lên hỏi.
Ả ta run sợ nhìn anh, đưa bàn tay nắm lấy khuỷu tay anh ấp úng:"Em... Em... Em định hỏi thăm bác ấy, bác sao rồi anh? "
Chát.
Tát ả ta một bạt tai không thương tiếc, ả té ngã xuống đất đau đớn nhìn anh. Anh nghiến răng nghiến lợi:
"Tôi thật kinh tởm con người của cô. Tôi coi trọng cô như vậy, vậy mà cô lại lừa dối tôi. Đê tiện!"
Ả bò tới ôm lấy chân anh:"Không... Không phải như vậy là ba em, ba em xúi giục em. Em không có ý lừa dối anh đâu mà. Em thật lòng yêu anh. "
"Yêu tôi? Hay yêu tài sản của tôi? "
Ả ta cố gắng đứng dậy ôm lấy anh khóc lóc:"Huhu Lập Thành chẳng lẽ bao năm qua em ở bên anh, anh cho em là loại người vậy sao? "
Nhìn ả ta khóc lóc anh giờ chỉ thấy chán ghét mà thôi, thật giả tạo vô cùng:
"Phải! Yêu nhau ngần ấy năm vậy mà tôi không nhận ra bộ mặt gớm ghiếc của cô. Hôn lễ hôm nay hủy bỏ, cô... Cút ra khỏi đây nhanh! "
Ả níu kéo anh không buông lo lắng biện minh, ả không thể nào mất anh được:
"Không anh không thể làm vậy với em. Lập Thành anh tha cho em lần này thôi, một lần thôi anh, em hứa sẽ không như vậy nữa. Sẽ không nghe lời ba, không lừa dối anh nữa đâu. "
Anh quay lại nhìn cô ta:"Không đi phải không?Được! "
Ả ta khiếp sợ nhìn anh, anh tức giận đi lại cầm bộ váy cưới đang treo kia xé rách. Ả ta cản lại:
"Thành anh điên à? Đừng xé đừng xé nữa! Thành dừng lại đi! "
"Áo cưới nè! Hôn lễ nè! Tôi hận mình không thể xé xác cô như chiếc áo cưới rẻ tiền này. "
Anh điên cuồng xé mặc ả đứng bên níu tay khóc lóc:
"Làm ơn em xin anh! Đừng xé nữa mà! Lập Thành đừng... "
Anh xé nát váy cưới thành nhiều mảnh vải tung tóe trong phòng, rồi đi qua tủ đồ lấy vali bỏ đồ cô ta vào rồi đi lên sân thượng quăng xuống đất:
"Cút! "
"Không... Lập Thành đừng mà... "_ả ta tuyệt vọng ôm lấy anh nhưng bị anh hất hủi nằm trên đất.
Lát sau, biết không thể cứu vãn nữa, ả lủi thủi đi xuống sân xếp lại vali đã bị bể tan nát, thu dọn đồ rồi nhìn vào bên trong nhà. Anh đang đứng trên lầu nhìn xuống cô ta, anh nhìn lần cuối rồi bỏ đi vào phòng.
"Người đâu lên dọn phòng này cho tôi. "
"Dạ! "_người hầu cũng một phen khiếp vía, thật máu lạnh đi, lúc còn yêu thì ai bảo cũng không nghe sủng ái vô hạn. Hết yêu rồi vứt bỏ như rác rưởi, tình yêu và lòng tin thật đáng sợ.
Truyện khác cùng thể loại
113 chương
45 chương
31 chương
110 chương
45 chương
52 chương
11 chương