Lúc Thẩm Khanh Khanh bỏ nhà ra đi trời đã tảng sáng rồi, cô phải nhanh chân hơn nữa. Sau khi chạy mấy trăm mét, cuối cùng cô cũng nhìn thấy taxi. Chuyện đầu tiên phải làm sau khi bỏ trốn là rút tiền, phải rút hết số tiền có thể rút được trong thẻ ra. Anh trai cô hiện đang ở nước ngoài khai thác thị trường Mĩ, cô muốn đến nương nhờ anh. Song cô cũng hiểu rõ, nếu mẹ cô biết cô trốn nhà chắc chắn người đầu tiên bà nghĩ đến là anh trai, tiếp đó sẽ đóng băng tài khoản của cô. Không có tiền thì có ngoan cố đến đâu cũng phải ngoan ngoãn trở về, thế nên cô rất thông minh đi rút hết tiền ra, có mấy trăm triệu trong tay đủ cho cô sống một khoảng thời gian. Nhớ đến sự cố chấp của mẹ lần này, Thẩm Khanh Khanh cứ suy đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra vì sao bà nhất định phải bắt cô lấy chồng? Bà khiến cô có cảm giác cô lấy ai cũng không quan trọng, chỉ cần nhanh chóng kết hôn là được, cứ như thể cô rất chướng mắt vậy. Nghĩ đến những yêu cầu của mẹ từ nhỏ đến lớn, Thẩm Khanh Khanh chỉ cảm thấy buồn nôn, từ cách ăn mặc đến chọn nghề nghiệp đều do mẹ cô một tay chỉ đạo. Quần áo không thể quá hở hang, cô rõ ràng có thể vào được trường đại học tốt, học chuyên ngành mình thích nhưng lại bị bà bắt đi học nghệ thuật. Kết quả đến khi tốt nghiệp rồi lại không cho phép cô vào giới giải trí, không cho cô đi làm giáo viên, bắt phải ở nhà đợi. Cô thật sự rất muốn hỏi mẹ là vì sao? Thực ra cô cũng từng hỏi rồi, tuy lúc đó cô còn rất nhỏ nhưng ký ức vẫn như mới hôm qua, mẹ cô không dùng lời nói mà dùng một cái tát làm đáp án. Từ đó về sau cô không bao giờ hỏi lại nữa, cô đã quen với việc hết thảy đều nghe theo mẹ. Nghĩ đến việc mẹ cô bắt phải lấy chồng, Thẩm Khanh Khanh chỉ thấy lạnh lòng, giờ cô có nên trở về không? Trở về, nghe lời mẹ kết hôn, về sau chỉ cần mắt nhắm mắt mở cho qua thì cuộc sống sẽ không quá khó khăn. Nếu bây giờ cô bỏ trốn khiến mẹ tức giận thì chắc chắn cuộc sống về sau sẽ rất gian khổ, không chừng còn phải cắt đứt quan hệ mẹ con. Càng nghĩ Thẩm Khanh Khanh lại càng thấy buồn, kết hôn hay không đối với cô mà nói chẳng có gì khác biệt, dù sao chú rể cũng là do mẹ chọn. Nghĩ đến sự cố chấp của mẹ, Thẩm Khanh Khanh bỗng nảy ra một ý nghĩ điên cuồng, nếu phải kết hôn thì sao cô lại không thể tự mình chọn chú rể chứ? Mẹ chỉ nói là nhất định phải kết hôn, chỉ cần cô kết hôn thì phải chăng bà sẽ không làm phiền cô nữa? Cái ý nghĩ điên rồ này cứ hiện lên trong đầu cô, kết hôn không nhất định là phải cử hành hôn lễ, chỉ cần được pháp luật thừa nhận là đủ. Nhưng giờ phải tìm chú rể thế nào? Thấy trời đã sắp sáng, Thẩm Khanh Khanh càng thêm kiên quyết với ý tưởng của mình. Cô nhắm mắt lại, quyết định sẽ phó thác hết thảy cho ông trời. Nếu ông trời đã phá ba đám cưới của cô vậy thì bây giờ hãy để ông trời chọn một người chồng bù đắp cho cô đi. Cô nhắm mắt lại tự nhủ, kể từ giờ mình sẽ bước ra ngoài, chỉ cần người đàn ông đầu tiên mình gặp được mà chưa kết hôn thì mình sẽ lấy anh ta, vả lại sẽ đi làm thủ tục kết hôn ngay lập tức. Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước… Thẩm Khanh Khanh đi chậm lại, cô dựa vào ven đường mà đi, tuy không có xe nhưng trong lòng cô cũng lo lắng. Thông thường sáng sớm thế này đa số là người đi tập thể dục buổi sáng, hơn nữa còn chủ yếu là người lớn tuổi, lỡ như cô đụng phải một cụ ông chưa lập gia đình thì phải làm sao? Trong đầu đang nghĩ như vậy thì bỗng nhiên cô loạng choạng, nhào thẳng về phía trước. “Ui, thế mới biết người mù đi đường nguy hiểm thế nào.” Thẩm Khanh Khanh kêu rên, có điều người cô cũng không có cảm giác đau đớn, cô sửng sốt, một lúc lâu mới cảm thấy có gì đó không đúng.