Cô dâu chán nản gặp tình yêu đích thực

Chương 33 : đả kích bất ngờ

“Anh không đồng ý, ừ thì coi như ngay bây giờ đây em chưa thể chấp nhận, nhưng cũng không thể chuyển đi được. Khanh Khanh, em không thích thì sau này anh không nhắc lại nữa là được chứ gì, chúng ta vẫn là anh em, nhưng mà em không thể chuyển đi được.” Thẩm Hạo Trự nắm chặt bả vai Thẩm Khanh Khanh, anh ta biết là sẽ như này mà, từ trước đến giờ anh ta vẫn luôn sợ kích động đến Khanh Khanh, nhưng cuối cùng sự việc vẫn thành ra thế này. “Anh, em nói rồi, đến Mỹ, em sẽ làm được việc mà em muốn làm, hơn nữa em lớn rồi, không còn là trẻ con nữa, em muốn chuyển ra ngoài ở.” Khanh Khanh nhìn Thẩm Hạo Trự, nói chắc như đinh đóng cột. Cô biết hôm nay anh mình nói vậy chỉ là vì muốn mình ở lại, chỉ cần Khiết không xuất hiện thì anh vẫn sẽ nhắc đi nhắc lại. Cô không muốn tình anh em xấu đi, nhưng mà chuyện tình cảm không thể chỉ dựa vào một bên được. “Phải, nhưng tình hình bây giờ khác rồi, em đang có mang, làm sao tự chăm sóc bản thân được. Anh không thể cho em chuyển đi.” Thẩm Hạo Trự thấy Khanh Khanh quyết tâm như thế liền kéo tay cô, đợi bằng được cô nói ra câu không chuyển đi nữa mới thôi. “Anh, em hơi mệt, về phòng nghỉ một lát đã.” Khanh Khanh hất tay ra, trả lời một cách né tránh. “Khanh Khanh, nghe anh nói hết, em có thể chấp nhận được mấy tên như Nhậm Chí Hạo, Vương Kiến Tài, thậm chí một đứa không biết mặt, vậy tại sao em lại không chấp nhận anh?” Thẩm Hạo Trự kéo Khanh Khanh, muốn cô phải đối mặt anh mà trả lời. “Anh, anh là anh trai em, từ nhỏ đã vậy, quá khứ, hiện tại hay tương lai đều như vậy. Chúng ta cứ như xưa không tốt sao? Bố, mẹ, anh và cả em nữa chúng ta vẫn là người một nhà.” Khanh Khanh vung tay, có những chuyện mãi mãi không thể thay đổi được. Dù cho về huyết thống họ không phải anh em nhưng tình cảm hơn hai mươi năm qua thì không thể thay đổi. “Không hề, hai chúng ta không cùng dòng máu. Khanh Khanh em biết không, mười mấy năm nay mọi việc anh làm đều là vì em, em có biết lúc em gọi điện cho anh kể rằng em đang hẹn hò, anh buồn biết nhường nào không? Nhưng anh lại chẳng thể ngăn cản, vì vậy anh đã điều tra Nhậm Chí Hạo, tìm được bạn gái cũ của hắn ta, ngăn cản đám cưới của hai người. Rồi em lại hẹn hò với Vương Kiến Tài, anh biết mẹ có ý muốn gả em đi…” Thẩm Hạo Trự nhìn Khanh Khanh, kể rằng vì muốn ngăn cản cô cưới người khác mà phí bao nhiêu mưu kế tâm sức, đến cả Hà Anh cũng vậy. Nhưng anh ta không ngờ rẳng Hà Anh với người phụ nữ đó lại “phim giả tình thật”. “Anh…sao anh có thể làm như vậy được chứ? Anh thật là độc ác, hết lần này tới lần khác, anh có biết người ta nhìn vào em như thế nào không? Anh có biết em buồn thế nào không?” Khanh Khanh nhìn Thẩm Hạo Trự mà không tin vào tai mình. Trước nay cô vẫn nghĩ là do số mình đen nên mới năm lần bảy lượt gặp phải mấy tên đàn ông vô trách nhiệm đó. Hóa ra… hóa ra lại chính là anh trai cô đứng sau tất cả. “Anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội, anh sẽ bù đắp cho em mà, Khanh Khanh, hãy tin anh, mọi chuyện anh làm đều vì em.” Thẩm Hạo Trự phó mặc tất cả mà ôm Khanh Khanh đang khóc thút thít vào lòng, nhẹ nhàng xin lỗi và vỗ về cô. “Không, tất cả là tại anh, tại anh hại tôi không kết hôn được, hại tôi bị người đời chế nhạo, hại tôi mất gia đình, mất bố mẹ, mất anh trai. Tôi hận anh…” Khanh Khanh khóc lớn, muốn vùng ra khỏi vòng tay Thẩm Hạo Trự, nhưng vì sợ cô chạy mất nên anh ta ôm càng chặt hơn, cô không cách nào thoát ra được. “Không được, em không thể hận anh, Khanh Khanh, anh làm mọi thứ vì em, anh yêu em…” Thẩm Hạo Trự bị câu nói của Khanh Khanh kích thích, liền cúi đầu xuống định cưỡng hôn cô. Khanh Khanh né đi, nhưng Thẩm Hạo Trự vì câu hận của cô mà mất cả lí trí, thô bạo tách đôi môi cô ra, Khanh Khanh trợn mắt kinh hãi nhìn Thẩm Hạo Trự, cảm giác kinh tởm lợm lên, liền cắn một phát thật mạnh. “Aaaaa!” Thẩm Hạo Trự đau đớn buông ra, Khanh Khanh phẫn nộ vung tay. “Bốp” một tiếng, Khanh Khanh xông vào phòng. Nhìn Khanh Khanh nước mắt ngắn dài bước vào phòng, Thẩm Hạo Trự đau khổ ngồi thụp xuống sofa, tất cả đã bị hủy hoại trong tay anh ta rồi, Khanh Khanh đi Mỹ, vốn dĩ đã nằm trong phán đoán của anh ta, cứ từng bước mà phát triển, cũng đều tại anh ta quá vội vàng. Ngồi ngoài hành lang một lúc lâu, Thẩm Hạo Trự quyết định xin lỗi Khanh Khanh, nếu cô không thích thì bọn họ lại tiếp tục làm anh em, anh ta sẽ đợi, đợi đến khi nào được Khanh Khanh tiếp nhận. Chỉ cần cô không chuyển đi, chỉ cần cô cho anh cơ hội được chăm sóc mẹ con cô, anh ta sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa, vẫn là anh em như trước. “Khanh Khanh, xin lỗi, anh sai rồi. Nếu em vẫn muốn anh làm anh của em thì chúng ta vẫn sẽ như vậy, em đừng chuyển đi, anh hứa với em, sẽ không có chuyện như tối nay xảy ra thêm một lần nào nữa. Anh xin lỗi.” Khanh Khanh lúc này đang trong phòng thu dọn hành lý. Sau khi đẩy Thẩm Hạo Trự ra rồi trở về phòng, cô khóc một trận, không ngừng súc miệng. Vốn dĩ định đi đánh răng, nhưng Thẩm Hạo Trự bên ngoài, cô sợ lại đụng mặt anh ta. Khóc chán rồi cô đi dọn đồ đạc. Thẩm Hạo Trự chờ ngoài cửa phòng cả đêm nhưng Khanh Khanh không hề xuất hiện, sáng sớm, anh ta đi làm bữa sáng rồi gõ cửa phòng, Khanh Khanh vẫn không chịu mở. Thẩm Hạo Trự hối hận vô cùng, anh ta cũng hiểu Khanh Khanh không muốn nhìn mình nữa, nếu mình không đi có lẽ cô sẽ không bước ra ngoài. Thế là anh ta tìm một cái cớ rời đi, chẳng ngờ lúc quay lại thì Khanh Khanh đã đi rồi. Thẩm Hạo Trự thử nhắn tin giải thích, xin lỗi Khanh Khanh, nhưng cô không hồi âm lấy một lần. Anh ta cũng đến trường tìm cô, nhưng cô cũng không chịu gặp, anh ta chán nản, biết rằng lần này Khanh Khanh đã hạ quyết tâm. Anh ta cũng hiểu rằng có cưỡng cầu cũng vô dụng, nhưng Khanh Khanh có bầu 4 tháng rồi, bụng càng ngày càng to ra, anh ta không thể không lo. Anh ta định là đợi 1 hoặc 2 tháng nữa cho Khanh Khanh nguôi giận rồi lại đến xin lỗi và đón Khanh Khanh về nhà. Ai ngờ rằng, vài tháng sau, anh ta nhận được thư của Khanh Khanh từ Ý. Thì ra hôm đó sau khi ra khỏi nhà, Khanh Khanh quyết định không đi Mỹ nữa mà bắt đầu lại từ đầu, viết bức thư này là để anh ta khỏi lo lắng. Đối với cô anh trai vẫn luôn là anh trai, mọi chuyện tối đó cô đều xem như cơn ác mộng. Anh, Tha thứ cho em vì đi mà không nói một lời. Bất kể là trước kia anh đã làm những gì, những chuyện không vui đã qua, em đều sẽ quên hết, bởi vì anh là anh của em, mãi mãi là như vậy. Anh từng nói em có thể lựa chọn sống cuộc sống mà em muốn, làm những việc em muốn làm. Vì vậy, em đã tới Ý. Em muốn bắt đầu lại, sống một cuộc sống mới ở đây, theo đuổi lại ước mơ của mình. Anh đừng lo lắng cho em, em đã trưởng thành rồi, có thể chăm sóc được bản thân. Mọi thứ ở đây đều rất tốt, anh đừng lo. Còn nữa, em cũng muốn nói một lời xin lỗi, tối đó em không nên đánh anh. Trong lòng em, anh mãi mãi là anh trai, mong anh bảo trọng. Mãi mãi là em gái anh: Thẩm Khanh Khanh. Dù thư không dài, nhưng vẫn khiến gương mặt Thẩm Hạo Trự đẫm lệ. Anh ta biết rằng mình và Khanh Khanh sẽ mãi mãi chỉ là anh em. Cô trông vẻ bề ngoài thì vừa yếu đuối mong manh vừa ôn hòa thuần hậu, thế nhưng lại rất cố chấp. Chỉ cần không đụng vào ranh giới của mình, cô có thể không để tâm, nhưng một khi đã chạm đến giới hạn thì không thể vãn hồi được nữa. Thẩm Hạo Trự không viết thư hồi âm mà chỉ gửi một tấm bưu thiếp, thực ra những gì anh ta muốn nói với Khanh Khanh chỉ có hai từ: em gái. Dù không cam tâm nhưng anh ta hiểu rõ, bọn họ cả đời này chỉ có thể là anh em, nếu anh ta còn không từ bỏ, anh ta sẽ mất Khanh Khanh, chỉ e đến anh em còn không được. Thẩm Hạo Trự không biết Khanh Khanh đã hạ bao nhiêu quyết tâm mới rời nước Mỹ, anh ta không biết trái tim Khanh Khanh có bao nhiêu là tổn thương. Trải qua 22 năm cuộc sống gia đình, rồi đột nhiên tất cả không còn nữa, phải bắt đầu lại từ đầu. Không chỉ có vậy, trong bụng cô còn mang một sinh linh, khoản tiết kiệm của cô sau khi tới Ý gần như không còn lại gì. Bụng càng ngày càng lớn, Khanh Khanh bỏ học, định qua hai năm nữa con lớn một chút sẽ đi học lại. Thế nhưng còn bao nhiêu vấn đề sinh hoạt, chuẩn bị lâm bồn, rồi tiền bỉm sữa, tiền nhân công… Nếu cô đã không phải con cháu nhà họ Thẩm thì không có lý do gì để lấy tiền nhà họ Thẩm cả. Hơn nữa, cô cũng đã kết hôn, càng không thể lấy tiền nhà “mẹ”. Vì vậy, cô phải tự lực cánh sinh. Sau khi đến Ý, cô chọn vào làm giáo viên tiếng Hoa của một trường ngoại ngữ. Cũng may hồi đại học cũng có học qua tiếng Ý nên cũng khá thoải mái, thu nhập cũng không tệ. Năm năm sau. Tại sân bay nội địa, có một người đẹp cực kỳ bắt mắt bước ra, đó là Thẩm Khanh Khanh ở Ý đã 5 năm. Hai năm gần đây bận chăm sóc con trai, mãi đến khi con đi học rồi cô mới về nước. Lúc còn ở Ý cô đã nghĩ kỹ rồi, dẹp bỏ quá khứ sang một bên, làm lại từ đầu. Năm năm trước, Thẩm Khanh Khanh ôm bụng bầu đến nước Ý, không quen biết một ai, một mình mạnh mẽ kiên cường chống đỡ, còn sinh ra một cặp song sinh đáng yêu, Tiểu Duy và Tiểu Khiết. Hai đứa nhóc đã 4 tuổi rưỡi rồi, cô muốn vào ngày sinh nhật 5 tuổi của các con tặng cho chúng một món quà đặc biệt, đó là “bố”. Lần này cô về nước cũng là vì cái tên đã mất tích 5 năm qua: Lăng Duy Khiết. Lần này cô không về thẳng nhà mà đến Ma Đông, bởi năm đó tin tức duy nhất của Lăng Duy Khiết chính là địa chỉ ghi trên chứng minh thư, là tại Ma Đông này. Vừa hay lúc lên mạng thấy một doanh nghiệp nội địa nổi tiếng – tập đoàn Lăng Vân đang tổ chức một cuộc thi thiết kế, cô liền đăng ký trực tuyến, vượt qua vòng loại và vòng sơ tuyển, lần này cô đến đây để thi vòng chung kết. Năm năm rồi, anh trai cô cũng đã từ Mỹ trở về tiếp quản công ty của bố. Năm năm nay, Khanh Khanh đã quên chuyện đêm Giáng sinh năm đó rồi, nói chính xác là đã khóa chặt trong ngăn ký ức. Lúc rời khỏi nước Mỹ, cô thực rất do dự, nhưng anh trai chính là anh trai, cô thậm chí còn nhớ lần đầu tiên đến tháng chính anh trai giúp cô đi mua băng vệ sinh. Trong tim cô, anh trai chính là anh trai, là người anh mãi mãi có thể nương tựa, cô không muốn thay đổi mối quan hệ này. Khanh Khanh dự định đợi cho công việc ổn định rồi mới về nhà cho bố mẹ một bất ngờ. Taxi dừng trước cổng tập đoàn Lăng Vân, vì lý do thời gian, cô không kịp gửi hành lý đến khách sạn. “Lý Trình, có phải tất cả những người vượt qua vòng sơ tuyển đều đã đến không?” Lăng Duy Khiết quan sát hiện trường vòng chung kết qua camera, phát hiện một chỗ trống. “Tổng giám đốc, còn một người chưa đến, còn ba phút nữa, chúng ta có đợi thêm không?” Lý Trình nhìn tập tài liệu trong tay rồi báo cáo với Lăng Duy Khiết. “Vậy đợi thêm ba phút, nếu cô ta đến muộn thì không cần phải thi chung kết nữa. Người không có khái niệm về thời gian sẽ không thể trở thành nhà thiết kế thời trang giỏi.” Lăng Duy Khiết nghiêm túc trả lời. “Nhưng mà tổng giám đốc, cô Vivian này là người ưu tú nhất trong tất cả các thí sinh, nếu chỉ vì đến trễ…”