Cô dâu chán nản gặp tình yêu đích thực

Chương 15 : dao cạo râu bất lực

“Em nghỉ ngơi một lát đi, anh ra ngoài làm vài việc đã, khi nào anh quay về chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Lăng Duy Khiết nhìn đồng hồ trên tay, không ngờ đã sắp 11 giờ. “Không cần, em không muốn ở đây một mình.” Khanh Khanh vừa nghe vậy đã lắc đầu lia lịa, cô không muốn trở thành đứa trẻ bị bỏ rơi. “Bây giờ mắt em đỏ bừng lên kìa, em còn dám ra ngoài à?” Lăng Duy Khiết chỉ vào mắt cô, anh chỉ muốn ra ngoài để gọi điện thoại, ngày mai đưa Khanh Khanh về, không phải là để gặp người phụ nữ kia, mà là muốn gặp người cha đã cho anh sinh mệnh này. “Đó là vì người ta khóc thôi mà, em không sợ, huống chi em cũng không mang theo cái gì cả, em phải đi mua một vài thứ đồ dùng cá nhân.” Khanh Khanh nhún vai, ngoại trừ chứng minh thư và thẻ ngân hàng thì ngay đến quần áo để thay cô cũng không có. “Được rồi.” Lăng Duy Khiết bất đắc dĩ thở dài, ngày đầu tiên kết hôn đã trải qua như thế, buổi sáng nhìn vợ cười rồi khóc, chiều cùng vợ đến trung tâm thương mại mua đồ, tuy cô nhóc này tự mình trả tiền, nhưng mình đã là chồng thì sao lại để cô ấy trả tiền được, may mà mấy khoản con con này anh vẫn có thể trả nổi. Cả một buổi chiều Lăng Duy Khiết đi theo Khanh Khanh làm người hầu, xách đồ hộ cô ấy, còn kiêm luôn đánh giá, mỗi một bộ quần áo, Khanh Khanh đều bắt anh ấy phải xem. Cũng vì thế mà anh mới có cơ hội ngắm người vợ mới cưới của mình. Tuy vẫn còn rất trẻ con nhưng dáng người lại rất tuyệt, có vẻ như mẹ cô ấy rất bao bọc cô nhóc. Quần áo của vợ lúc trước ít cũng phải to hơn hai cỡ, còn bây giờ cô hầu như không chút đắn đo chọn lấy cỡ vừa người, hơn nữa còn rất phù hợp với trend, dáng người xinh đẹp lập tức được tôn lên, rất nhiều lần làm cho Lăng Duy Khiết có phản ứng sinh lý. Tối đến, Khanh Khanh nhất quyết bắt Lăng Duy Khiết phải ăn tối dưới ánh nến, sau một buổi chiều tiếp xúc với nhau, anh đã hiểu được Khanh Khanh là cô nhóc ngốc nghếch vô tâm, vì thế anh cũng chiều theo ý cô. “Chồng à, đây là lần đầu tiên em ăn bữa tối kiểu Âu với một người đàn ông, em cảm thấy hanh phúc lắm.” Lúc ăn bít tết, Khanh Khanh nhìn Lăng Duy Khiết với vẻ hạnh phúc. Cô quyết định bỏ qua gương mặt đầy râu ria, cô tin rằng người đàn ông ấm áp dịu dàng thế này nhất định rất đẹp trai. “Lúc ăn cơm đừng nói chuyện, ảnh hưởng đến tiêu hóa.” Tâm trạng Lăng Duy Khiết trở nên xấu đi bởi câu nói này của cô, nói ra có hơi châm chọc, người con gái đầu tiên anh đi ăn đồ Âu giờ lại trở thành vợ của bố anh. Khanh Khanh không biết mình đã nói sai điều gì, sau khi cô nói xong câu đó liền cảm thấy bầu không khí có gì đó lạ lạ, Lăng Duy Khiết không nói một tiếng nào, vẻ mặt rất khó coi. Cho dù đã về đến khách sạn mặt anh vẫn sa sầm, nhìn cái giường rộng lớn giữa căn phòng, Khanh Khanh đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp, cô chưa nghĩ đến chuyện tối nay ngủ như thế nào, trên luật pháp thì bọn họ đã làm vợ chồng, ngủ cùng một cái giường là chuyện đương nhiên, nhưng thực tế mà nói thì bọn họ quen nhau còn chưa được mười mấy tiếng, căn bản là chẳng biết gì về nhau. Đến tận lúc này cô thậm chí còn không nhớ được tên anh, càng không biết nhà Anh có những ai. Lăng Duy Khiết không để quan tâm đến Khanh Khanh đang đứng ngây ra đó, anh cởi áo ngoài rồi vào phòng tắm, đứng trước gương, anh định cạo sạch râu ria trên mặt nhưng không ngờ râu để dài quá nên dao cạo cũng không làm gì được. Tắm rửa xong xuôi, anh mới nhớ đến mình không mang theo quần áo vào, trước kia anh ngủ một mình nên không cần thiết, nhưng bây giờ bên ngoài còn có một người phụ nữ, anh không thể cứ cởi trần như thế ra ngoài được. Với sự hiểu biết về cô trong mười mấy tiếng đồng hồ này, nếu như anh cứ thế mà đi ra thì 80% là cô ấy sẽ bịt mắt và hét toáng lên anh là dê già.