Chuyến bay cuối cùng trong ngày vừa hạ cánh, một người đàn ông dáng dấp cao ráo, phong thái quý phái xuất hiện làm cho mọi người xung quanh không thể không chú ý. Tuy đang ở tuổi trung niên nhưng ông có dáng dấp khỏe mạnh, mặc một bộ vest đen tuyền, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía trước, bước đi không dừng chán. Khí thế của ông khiến cho đàn ông phải ngưỡng mộ, phụ nữ thì si mê, lưu luyến nhìn theo. Theo sau lưng người đó là một đoàn tùy tùng, người nào cũng mặc tây trang thẳng thớm, xếp. hàng thẳng phía sau lưng càng làm tôn thêm vị trí oai phong của người dẫn đầu. Đó chính là Tống Sơn, người đàn ông có địa vị tôn quý bậc nhất ở thành phố này, không ai chưa từng nghe đến. “Bố đã về” Một tiếng trầm trầm bay đến khiến Tống Sơn dừng bước chân, ánh mắt sắm hơi lóe lên nhưng trên mặt vẫn không thay đổi thái độ. Đám tùy tùng đẳng sau thấy ông chủ dừng bước chân cũng không dám động đậy, theo tâm mắt của ôm mà nhìn qua, không khỏi kinh ngạc. Vài người không nén được một tỉa tươi cười. Cậu chủ độc nhất nahf họ Tống đang bước tới, tư thế đĩnh đạc giống hệt ông chủ của bọn họ. Chẳng lẽ mối quan hệ cha con đóng băng đã mười năm nay đã đến lúc ấm áp trở lại. Phía trước mặt, Tống Thành đứng dưới ánh đèn, áo sơ mi đen cùng cà vạt khẽ lay động vì gió đêm tản khí thế mạnh mẽ. Mái tóc đen dày được vuốt gọn ra sau, làm lộ ra vầng trán cao. Khuôn mặt anh tuấn của hẳn ẩn hiện thái độ ôn hòa, ánh mắt lấp lánh ý cười, đẹp đến lay động lòng người. “Cậu chủ” Đoàn người cúi đầu chào hỏi. Tống Thành khẽ gật đầu, lễ độ nói: “Mọi người vất vả rồi. Không cần khách sáo.” Chuyện lạt Chuyện lại Tiểu ma vương mang bộ mặt tươi cười đến gặp đại ma vương, lại còn cho bọn họ sắc mặt tốt đến nhường này, bọn họ mới xuất ngoại có mấy ngày, rốt cuộc trời đất đã đảo lộn đến mức nào? Lịch trình của Tống Sơn từ xưa đến nay luôn được bảo mật, ngay đến phu nhân Hạ Cẩm cũng chỉ biết được một phần, thế mà cậu chủ lại đón lõng được thế này, nhất định đã tốn không ít công phu ‘Tống Sơn bình tĩnh nhìn con trai hồi lâu, nhận ra được đăng sau nụ cười giả tạo kia của hắn là ánh mắt đau đớn. Trong lòng ông đột nhiên có dự cảm chẳng lành, chẳng lẽ Tống Thành đã biết được chuyện mười năm về trước? Không, không thể nào. Như vậy thì chuyện gì đã khiến một đứa con bất trị như hắn phải cúi đầu? “Các ngươi đều trở về đi” Tống Sinh chậm rãi nói một tiếng, sau đó từng bước vững chãi đi về phía con trai Ông vốn đang công tác ở nước ngoài mấy ngày nay, biết được tin Tống Quỳnh Như đột ngột về nước thì vội vàng kết thúc công việc để trở về, biểu thị được tấm lòng hết mực tôn kính và yêu thương chị gái. Chính điều đó khiến cho Tống Quỳnh Như: càng có điểm tựa, tha hồ giẫm lên đầu Hạ Cẩm, bởi vì bà có mối quan hệ rất gắn bó với em trai. Tống Sơn thường ngày rất thương yêu Hạ Cẩm nhưng ở trước mặt chị gái lại lộ rố thiên vị, khiến cho Hạ Cẩm hụt hãng nhiều lần. Ban đầu Hạ Cẩm không chịu, khóc lóc âm ï mấy phen, nhưng điều đó chẳng làm Tống Sơn mảy may suy chuyển gì. Thậm chí, bà còn bị Tống Quỳnh Như dẫn mặt, nói không có Hạ Cẩm, em trai bà có thể ngay lập tức cưới người khác, thậm chí còn trẻ trung, xinh đẹp, tài năng hơn nhiều lần. Điều đó khiến cho Hạ Cẩm sợ hãi, dù Tống Thành bây giờ đã là người thừa kế chính thức của gia tộc nhưng lúc nào trong lòng bà cũng như có thanh gươm treo lơ lửng, có lẽ đến khi Tống Quỳnh Như nhằm mắt xuôi tay thì bà mới có thể tạm an tâm. Nửa giờ sau, trong quán trà thuộc sản nghiệp của nhà mình, hai cha con Tống Sơn, Tống Thành đã ngồi đối diện nhau, dáng dấp thẳng tắp, nghiêm nghị hệt như đang nhìn nhau qua một tấm gương thời gian. Hương trà lượn lờ vài vòng, Tống Thành đè một bên tay áo, cung kính rót hai li trà nóng, cung kính dâng mời cha mình: “Mời bố dùng trà.” Tống Sơn vẻ mặt vẫn bình thắn nhưng ánh mắt lại hơi mơ hồ, tìm đập cũng khác nhịp điệu ngày thường. Mười năm rồi ông mới nghe được tiếng bố êm tai đến như vậy: không mỉa mai, không cay nghiệt, không oán trách cũng chẳng ghét bỏ một chút nào. “Có chuyện gì?” Tống Sơn bình tĩnh nhận trà nhưng không uống Tống Thành cũng không để ý thái độ thận trọng đó của ông, hẳn nâng chén trà, tự mình nhấp một ngụm, sau đó hướng mắt về phía cha hẳn, nói “Con đã li hôn” “Bỏ được Nguyễn Vũ Như?” Tống Sơn hơi đảo mắt, có chút không tin. Dù lúc trước ông đã nghe thuộc hạ báo cáo khi đang ở trên chuyên cơ nhưng vẫn còn nghỉ hoặc. Tống Thành từ tốn nói: “Con với Nguyễn Vũ Như thực chất không phải có tình cảm gì. Chẳng qua bốn năm trước cô 1a vô tinnfh cứu con một lần, cho nên con mới để cô ta lại bên người coi như báo đáp. Hiện tại, con muốn kết hôn, có hôn nhân bình thường giống như bao người khác, cho nên li hôn với cô ta. Sau đó sẽ tái hôn” Đoạn này chắc chẩn Tống Thành phải cảm ơn Hạ Cẩm một phen vì đã giữ kín chuyện của An Nhiên, hai bên nháo loạn ầmT đến bậc này mà vẫn có thể bưng bít để không tới tai Tống Sơn “Con từ trước tới nay muốn cưới ai thì tự ý quyết định, có nói với ta sao?” Tống Thành cong khóe môi cười: “Cô dâu mới của con hi vọng được cha chồng chấp nhận và chúc phúc” Thấy Tống Thành nhún nhường quá mức, Tống Sơn lại tiến thêm một bước, giống như tìm cách trả thù lại những lần phải phun khói tức giận trước kia: “ Con có thể nói với cô ta rằng con đã tuyên bố không có người cha này. Hôn nhân vó Nguyễn Vũ Như con cũng đâu cần sự đồng ý của tạ Tống Thành lập tức cúi đầu, thái độ thành khấn hết mực: “Khi đó con chưa hiểu chuyện, xin cha tha thứ” “Mới một tháng đã hiểu chuyện rồi? Vậy con định lấy aï? Cao Khuê hay Lương Khánh?” Tống Sơn liệt kê hai cái tên, hàm ý lồ lộ rằng Tống Thành chỉ có thể cưới con gái nhà nào môn đăng hộ đối. Hạ Cẩm đã đem ý định kết thân với nhà họ Cao ra nói với ông. Cả hai gia đình đều là danh gia vọng tộc, qua lại với nhau lâu năm, con cái của nhà bên đó cũng đều là những đứa trẻ lớn lên xinh đẹp, có tài năng, hiểu biết, cho nên Tống Sơn đương nhiên đồng ý. Tống Thành nghe ra ý của cha mình nhưng vấn làm như không thấy, nói tiếp: “Đều không phải. Người con muốn cưới là em gái của Vũ Như, cô ấy tên là An Nhiên.” Tống Sơn vốn định uống trà, nghe vậy, bàn tay vừa nâng chén đã dừng lại, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn con trai: “Nếu con trai con đưa ra yêu cầu như vậy, con có đồng ý không?” “Đồng ý, trừ khi con ghét bỏ thẳng bé.” Những lời này rất độc, nếu Tống Sơn không đồng ý thì chính là ông ghét bỏ con trai mình. “Bố không đồng ý” Tống Sơn buông chén. “Đừng tưởng rằng gọi một tiếng bố là ta phải cảm động chảy nước mắt, mặc cho con nắm mũi dắt đi Cho dù thằng nhỏ không gọi, ông vẫn là bố nó! Hừ! Ánh mắt Tống Thành thẫm lại, hầu kết lăn lộn vài cái. Nhịn. Nếu là ngày thường, hẳn sẽ không chịu nổi một phút mà phát hỏa, nhưng vì tương lai có thể cùng An Nhiên ở bên nhau, cái gì hắn cũng có thể nhẫn nhịn. Hắn chỉ thẳng vào trọng điểm: “Mẹ của con cũng là tiểu thư lá ngọc cành vàng, vừa xinh đẹp vừa nho nhã, nhưng bố đối với mẹ cũng không nhiệt tình, đó là vì sao? Là bởi vì bố không hề yêu mẹ, cho nên đối với mẹ cái gì cũng chỉ vừa đủ khách sáo. Người khác có thể cho rằng bố có tính cách lạnh lùng bẩm sinh nhưng thực chất đó là vì bố chưa gặp được người làm cho mình nóng lên, cho nên không nhiệt tình nổi” Bị Tống Thành vạch trần tâm sự, Tống Sơn nhíu mày, sắc mặt rất đáng sợ. Một lúc lâu sau, ông mới mở miệng: “Con đã gặp được người khiến mình nhiệt tình?” “Đúng vậy “Tống Thành nghiêm túc gật đầu, khóe môi không kiềm chế được mà hơi cong lên, lại giúp cha hắn nâng chén trà. Bộ dáng ngoan ngoãn này khiến Tống Sơn nhớ lại khi con trai còn nhỏ, độ năm, sáu tuổi, đó chính là lúc hắn rất biết nghe lời. “Cho dù An Nhiên ở trong mắt người khác như thế nào nhưng trong lòng con, cô ấy mãi mãi là người xinh đẹp nhất, lương thiện nhất. Cô ấy giống ánh nắng sớm mai có thể xua tan những lạnh lẽo trong lòng con, làm cho con mở mắt nhìn được cuộc sống này rực rỡ sắc màu chứ không ảm đạm và khô cứng. Từ khi gặp cô ấy, con mới biết mình hung hăng, kiêu ngạo, vô lý đến mức nào, mới nhận ra mình đã làm sai rất nhiều chuyện. Cho nên con muốn xin lỗi bố”