Cô dâu bị đánh tráo của tổng tài

Chương 247 : Không Cầm Được Nước Mắt

Sắc trời ngày càng tối muộn, hoàng hôn đã xuống thấp hẳn, chỉ còn lại một rặng mây đỏ hiền hòa phía xa An Nhiên khóc một hồi đã nguôi ngoai dần, lặng lẽ dùng tay áo chùi nước nước mắt. Vốn dĩ cô không phải người hay than thân trách phận, nhưng lần này đúng là khó tránh khỏi đau đớn trong lòng. Tự thấy mình phận hẩm duyên ôi, chỉ biết tủi thân mà khóc. Có đôi lúc cô nghĩ, nếu mẹ còn sống, có lẽ cô không phải chịu khổ như vậy. Hoặc nếu ngày nhỏ cô chết đi cùng với mẹ, cũng không phải lớn lên ngậm đảng nuốt cay. Nhưng nghĩ lại, nếu một ngày cô chết, hẳn là cô sẽ mong Cá Chép được sống tốt, không muốn nó đi theo mình. Cho nên hẳn là mẹ cũng muốn cô tiếp tục sống thật tốt, thật hạnh phúc. <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210525/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai-247-0.jpg" title="Không cầm được nước mắt" data-pagespeed-url-hash=640316214 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> “Không.” An Nhiên cúi đầu, rảo bước định đi qua. “Cũng tại cháu không chú ý thôi” “Khoan đã. Chờ một chút” Người kia ngỏ ý giữ cô lại, cũng không làm gì quá phận nhưng giọng nói rất ưu nhã, trầm ốn khiến người khác. thấy yên tâm. “Chú là chủ của khu này, tên là Vương Cư. Còn cháu?” <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210525/co-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai-247-1.jpg" title="Không cầm được nước mắt" data-pagespeed-url-hash=934816135 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Chỉ vài tiếng trước cô còn có gia đình, có nhà của mình. Bây giờ hai người li hôn, cô cũng không thể tự đánh giá cao chính mình, không thể vô lí mà quay trở về biệt thự của hẳn. … Mà nhà của bố thì lại càng không thể quay về. Ở đó có Hoàng Phương, có Vũ Như, bọn họ chờ ngày cô thất thế đã lâu. Chỉ cần cô trở lại nhất định sẽ bị hai mẹ con họ tìm mọi cách trút hận. Thấy ánh mất cô cụp xuống, không giấu được buồn bã, Vương Cư hơi căng thẳng: “Không muốn về nhà sao?” Cô gái này ăn mặc giản dị nhưng chất liệu rõ ràng là đồ đắt tiền, chắc chắn không phải vô gia cư. Có lẽ là vì tranh cãi gì với cha mẹ nên mới bỏ. đi mà thôi. Ông còn định đưa cô về tận cửa nhà, muốn lợi dụng cơ hội nhìn một chút xem mẹ của cô là ai, liệu có phải người kia, rốt cuộc lại nghe thấy tiếng cô từ chổi: “Nhà cháu cũng gần đây thôi. Cháu tự về được, không phiền chú nữa” Vừa nói, An Nhiên vừa rảo bước đi qua thật nhanh. Thế nhưng do vừa trải qua một trận kích động, lại đi bộ một quãng đường dài mệt mỏi, đầu óc cô choáng váng, loạng choạng suýt ngã “Cấn thận” Vương Cư phắn ứng mau lẹ, lập tức đưa tay tóm lấy An Nhiên, vững vàng giữ cho cô không bị té ngã. Trên người ông có mùi nước hoa nhàn nhạt, ấm áp khác thường, làm cho cô. đột nhiên nghĩ đến bố mình. Mùi hương của bố, rất kiên định, rất an toàn. ‘Vương Cư thấy An Nhiên hơi thất thần, khóe môi trễ xuống pha chút hờn dồi thì buồn cười, khẽ nhéo nhéo cái má cô, gọi “Cháu không sao chứ?” Cảm giác trên tay rất mềm mại, giống như nhéo má một đứa nhỏ. Vốn dĩ ông không vợ không con, cho nên không biết cảm giác khi ôm đứa nhỏ trong tay như thế nào. Có lẽ một cô con gái giống thế này cũng không phải ý tồi. Trong đầu lập tức hiện ra một đoạn tính toán, làm quen với cô gái này, về sau nếu thấy hợp ý có thể nhận làm con gái nuôi cũng tốt. An Nhiên biết mình thất lễ, vội vàng lùi về phía sau thì đột nhiên, bên tai vang lên tiếng lốp xe mài trên mặt đường đến chói tai. Cô giật mình, kinh hãi quay đầu, chỉ thấy chiếc siêu xe mang biển số quen thuộc đang gầm lên, chuẩn bị lao tới. Là Tống Thành! Chắc chẵn hẳn đang hiểu lầm. Hắn ghen! Cô vội vã đẩy Vương Cư qua một bên, theo phắn xạ dang rộng tay ra che chắn, toàn thân run rẩy kinh sợ. Tống Thành mím chặt môi, hai bàn tay siết chặt vô lăng, lồng ngực phập phồng hơi thở kịch liệt, sắc mặt tối đen khác thường. Hắn không phải chưa từng thấy cô ôm người khác, nhưng đó chỉ là cái ôm xã giao. Còn lần này, rõ ràng An Nhiên không hề phòng bị, khiến cho hẳn càng thêm khó chịu Hắn tìm cô đến phát điên, thế mà cô vừa rời khỏi vòng tay hẳn đã vội vã lao vào người khác, thật là đáng giận! “An Nhiên?” Vương Cư đi tới, muốn nắm cổ †ay cô kéo lên via hè cho an toàn. Mà quản gia từ bên kia cũng lái xe xông tới, nhảm thẳng đầu xe Tống Thành mà hướng đến, ý đồ rõ ràng không chấp nhận hắn gây ra một tỉa nguy hiểm gì cho chủ nhân của mình. Hai loại lốp. xe đua nhau rít gào khiến An Nhiên hốt hoảng, vội gọi to: “Chú, mau bảo tài xế dừng lại. Đó là chồng cháu, anh ấy sẽ không làm cháu bị thương!” “Chồng?” Vương Cư nhíu mày, đưa tay ra tín hiệu. Quản gia bắt được mệnh lệnh, nhanh chóng đánh tay lái lệch sang một bên tránh đường cho hắn. Thấy người đàn ông kia nhất mực nghe lời An Nhiên như vậy, sát ý của Tống Thành càng nổi lên thấy rõ. Hắn đánh tay lái xoay vòng, bánh xe quét lên một tầng bụi băm, hai cái đèn pha sáng chói đến mức không ai dám nhìn thẳng An Nhiên nhảm tịt mắt lại, chỉ nghe thấy một tiếng “Két..” vang dội trong không gian tĩnh lặng. Hắn vẫn là không nỡ xuống tay. Mũi xe chỉ cách cô một khoảng chưa đầy nửa mét. Đèn pha tắt ngúm, cô chỉ nhìn được một khuôn mặt tuấn tú ẩn hiện trong cabin, giống như hẳn là hung thần đang lao đến, hung thần đẹp nhất mà cô từng thấy. Hai chân cô nhũn ra, ngã trên mặt đất, lại không cầm được nước mắt khi chạm phải ánh mắt hắn.