Tống Thành chỉ kịp thấy trước mắt một màn sương đỏ, trong lòng rớt bộp một tiếng, biểu cảm ngưng trệ. Tống Nguyệt Sương đang liều mạng! Không kịp chửi thề, hắn sải chân lao đến, đoạt lấy hung khí trên tay em gái, ném ra xa. Tay kia hẳn tóm chặt lấy cảng tay Nguyệt Sương hòng cầm máu một chút. Gần như cùng lúc với hắn, An Nhiên cũng vội vàng chạy ra ngoài gọi bác sĩ tới. Ngay khoảnh khắc bước ra đến cửa, hai mắt cô bỗng tối sâm, chân mềm nhũn như say rượu, lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống. Cô vội vàng chống tay vào tường, cố định thần. Trong đầu An Nhiên kinh hãi nhảy ra một suy nghĩ: Tống Nguyệt Sương sẵn sàng tắm máu bản thân, quyết liệt muốn chia cắt cô và Tống Thành. Khoảng cách xa xôi vạn dặm này sẽ không thể nào kéo gần lại được nữa. Nếu không phải vì Nguyệt Sương bị sảy thai, có lẽ An Nhiên đã nghĩ cô bé chỉ là quân cờ của Hạ Cẩm. Nhưng hóa ra lại vì chính cô không xứng đáng để cho người nhà họ Tống nhượng bộ dù chỉ một chút, ngay cả đổi mạng cũng muốn cắt đứt quan hệ của bọn họ với cô. “Bác sĩ!” Cô gào lên, mặc kệ đây là bệnh viện. “Bác sĩ đâu? Mau tới cứu người!” Rầm rập một tràng nữa là tiếng người nhà bệnh nhân trong phòng xôn xao, vội vã tìm cách tháo chạy khỏi phòng. Chớp mắt, phòng bệnh trống hoác chỉ còn lại hai anh em. “Chết tiệt!” Tống Thành bị em gái làm cho muốn phát hỏa nhưng tình hình hiện tại lại không cho hắn thời gian nổi giận. Hắn còn bận xé khăn trải giường băng bó vết thương. Không ngờ Tống Nguyệt Sương lại như lên cơn điên, dứt khoát vùng vẫy tránh thoát làm cho máu phun ra còn nhiều hơn, ướt đấm cả chiếc áo sơ mi của Tống Thành “Muốn chết à?” Hắn gầm lên, vung tay tát cho Nguyệt Sương một cái nảy lửa. Nhưng cái tát đó chẳng thấm vào đâu, còn không bằng nỗi đau mất con. Tống Nguyệt Sương quật cường nhìn Tống Thành, gắn từng tiếng: “Rối cuộc anh có chịu li hôn không?” “Không” Hắn trừng mắt nhìn lại, con ngươi đen thâm như mực lại vẫn vện tia máu xung quanh. Cá chết lưới rách! Nguyễn An Nhiên khốn nạn kia đã làm cô sảy thai, lại tố cáo với anh trai bí mật này, cô nhất định sẽ làm cho cô ta sống không được, chết không xong! Cô lại thình lĩnh vùng dậy, vớ lấy con dao gọt hoa quả trên tủ đầu giường của sản phụ bên cạnh, không khoan nhượng dí sát cổ mình. “Được lắm, anh trai chấp nhận nhìn em chết chứ không chịu chia tay cô ta phải không?” Tống Thành tức giận mắng át đi: “Em thôi ngay cái trò trẻ con này đi!” “Anh mới là người phải thôi đi!” Tống Nguyệt ‘Sương khóc nấc, gào âm ï. “Ai nói em gái duy nhất của anh? Ai nói nếu em bị bắt nạt thì về mách anh, anh sẽ đánh chết chúng nó? Ai nói là nhất định không để người ngoài đụng đến một cọng tóc của em? Người nói những điều đó không phải là anh sao?” Gần hai mươi năm làm anh em, Tống Thành lúc nào cũng ra dáng một người anh cả. Ngay cả khi hắn lông bông phá phách thiên hạ, hắn vẫn nhất quyết nâng niu Tống Nguyệt Sương trong lòng bàn tay. Hắn có thể mảng cô nhưng không ai được phép làm điều đó. Nguyệt Sương đi học bị đám bạn trai chọc ghẹo, hắn sẵn sàng vác kiếm tre đi lùa từng thằng hỏi tội rõ ràng. Bao nhiêu lần em gái mc lỗi, hẳn tuy nghiêm khắc dạy bảo nhưng vấn bao che cô khỏi tầm mắt bố mẹ. Cho nên bây giờ hẳn chỉ có thể nghẹn đắng đưa ra một thỏa hiệp: “Nguyệt Sương, như thế này có được không? Anh đảm bảo về sau An Nhiên sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa. Bất kể nơi nào em tới, cô ấy sẽ lập tức tránh mặt. Anh có thể chuyển nhà khỏi nơi đây, đến thành phố khác sinh sống, cả đời không làm em khó chịu.” Đã hèn mọn đến thế, cuối cùng chỉ đổi được một tiếng cười nhạt của em gái. Lưỡi dao lóe sáng ấn mạnh vào cổ Nguyệt Sương khiến Tống Thành kinh hãi, vội giơ tay bắt lấy. Một vết cắt rất ngọt cứa sâu lòng bàn tay hẳn, làm cho máu đỏ tươi ròng ròng tuôn ra. Hai anh em tương tàn đến độ này, nếu để Hạ Cẩm và Tống Sơn nhìn thấy, chắc chắn An Nhiên sẽ bị nghiền thành tương! Đúng lúc đó, An Nhiên đã cùng với bác sĩ và hộ lí tiến vào phòng, không khí có mùi máu tanh khiến cô vội vàng đè nén cảm giác nôn nao. “Cút hết đi!” Tống Nguyệt Sương gào lên. “Cô †a ở lại, còn các người cút hết ra ngoài!” Giọng đã vỡ nát hết cả nhưng cô vẫn điên cuồng rống lên. Tống Thành ngồi trước mặt cô, mím môi cố gắng vừa giữ lấy vết thương trên tay cô, vừa chống đỡ lưỡi dao đang kề cổ em gái. “Tôi nói có ai nghe không?” Tống Nguyệt Sương tít lên the thé. “Còn tiến thêm một bước, tôi chết cho các người xem” Bác sĩ cau mày, nhìn về phía An Nhiên, khuyên ủ: “Mất máu quá nhiều, nếu không kịp xử lý sẽ mất mạng. Mạng người là quan trọng, cô ấy muốn cái gì thì mau đáp ứng đi kẻo không kịp nữa rồi” An Nhiên chua xót nhìn giường bệnh đã tan hoang trong thứ màu đỏ nhớp nhúa. Nếu Tống Nguyệt Sương chết, cô ở bên Tống Thành chắc chắn không yên ổn. Cả đời này hai vợ chồng cô sẽ không thể hạnh phúc vì nỗi đau quá lớn này. Hạnh phúc được đánh đổi bằng tính mạng của người nhà, cô là người dưng nước lã còn thấy khổ sở, dẫn vặt, huống chỉ là Tống Thành. Máu mủ ruột già của hắn.. Cho nên, chỉ còn một con đường duy nhất. Cô cắn răng chấp nhận: “Được, tôi và anh ấy sẽ li hôn” “Nói bậy!” Tống Thành quát lới ra ngoài!” Vợ hắn thế mà lại dễ dàng đồng ý như vậy? Đây chẳng qua là khổ nhục kế của Nguyệt Sương, làm sao lại mù quáng nghe theo đến thế? Không thể cứng rắn thêm một chút hay sao? An Nhiên bị hẳn quát một trận, trong lòng vốn đang đau đón lại càng thêm tuyệt vọng. Nhưng cô còn có thế nói gì được nữa, chỉ biết đứng ngây người. Bác sĩ liếc hộ lí một cái, ra hiệu mau chuẩn bị tác nghiệp. Thế nhưng Tống Nguyệt Sương vẫn “Em mau đi gan lì nói “Cô thề với trời đất, không được nuốt lời. Nếu cô nói không giữ lời, con trai cô sẽ bị trời đánh thánh vật, chết không toàn thây!” Thật là cay độc! Người lớn hận thù tại sao lại mang con trẻ ra nguyền rủa? Nhưng Tống Nguyệt Sương vừa mới mất con, cho nên chỉ có cách nhìn con của người khác cũng bị tai họa giáng xuống mới vơi bớt đau đớn. Vì lẽ gì mà đứa con tội nghiệp của cô phải chết trong khi thăng bé Cá Chép kia lại nhởn nhơ sống phây phây? Vì lẽ gì cô mất đi máu mủ của mình, đau đớn như đứt từng mảnh thịt còn Nguyễn An Nhiên lại được ấm êm hạnh phúc? Vi lẽ gì gia đình cô tan nát, anh trai cùng cha mẹ bất hòa, mỗi người một nơi li tán, mẹ cô triền miên đau đầu khổ sở còn gia đình của cô ta lại đầy đủ vẹn tròn? Cho nên cô nguyền rủa Nguyễn An Nhiên khốn nạn kia một đời cô độc, không con không cái, bị đàn ông cưỡng hiếp đến chết. Cô nguyên rủa thằng oắt con Cá Chép chết không toàn thây, đền mạng cho con trai cô! Tống Thành chỉ hận không mọc được thêm hai cái tay nữa để đem An Nhiên ném ra ngoài, không muốn để cô phải chịu đựng cơn điên của Tống Nguyệt Sương. Nhưng tay hẳn.. Máu vẫn rỏ tong tỏng từ lòng bàn tay to lớn, trượt theo lưỡi dao rơi xuống thành một vũng trên nền nhà An Nhiên nhìn vết thương của hắn mà thấy †ay mình cũng đang đau như sắp đứt lìa ra. Cô nuốt khan, thu hết dũng khí mà nói dõng dạc: “Tôi thề với trời đất, sẽ li hôn với anh trai cô. Nói lời giữ lời, sẽ không vi phạm. Cô mau hạ dao xuống” Đừng làm chồng tôi đau đớn thêm nữa Cô muốn nói như vậy, nhưng cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ nhìn bàn tay kia đang run rẩy. Hắn chắc chẵn đang tức giận đến mức muốn giết người. Nguyễn An Nhiên, em được lắm!