Cô dâu bị đánh tráo của tổng tài

Chương 22 : Sự cứu giúp ngọt ngào

Trong công viên, Tống Thành ngồi trên ghế đá nhìn Cá Chép đang chơi với Vũ Như ở phía xa. Thăng bé không còn bài xích cô ta như trước, chịu khó chạy loăng quăng, mang con diều Vũ Như mua đến đem thả lên trời. Con diều cứ xoay vòng vòng mãi không cất cánh bay lên được, Cá Chép chạy mấy vòng mệt toát mồ hôi thì nản chí. Vũ Như ghé tai nó nói thầm cái gì đó, thăng nhỏ mắt sáng bừng, gật gật rồi đưa diều cho Vũ Như, chạy về phía Tống Thành. “Chú Thành, mau ra giúp con thả diều đi!”, nó kêu ầm ï, hai tay lôi kéo Tống Thành đứng lên. Từ lúc biết người đàn ông này là chồng mới của mẹ, bỗng nhiên nó có chút cảm giác thân thiết hơn. Có điều, để gọi người này là bố thì nó chưa muốn, phải được sự đồng ý của mẹ đã. Tống Thành nhìn khuôn mặt ngây thơ háo hức của nó, lại liếc Vũ Như đang cầm con diều đứng chờ đợi phía xa, cảm thấy thật vô vị. Hắn xoa đầu Cá Chép: “Phải có gió lớn thì diều mới bay lên được. Chờ thêm một chút nữa có gió thì chúng ta lại thả” Nói xong, hắn thản nhiên vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình. “Ngồi đây nghỉ cho bớt mồ hôi đã” Cá Chép ngoan ngoãn trèo lên ghế, đung đưa cặp chân ngắn ngủn. Giờ thì nó cảm thấy nóng thật, vừa nghỉ vừa chờ gió lớn đến vật Cả hai ngồi nói chuyện vài câu, hoàn toàn bỏ quên Nguyễn Vũ Như đang ôm diều đứng chờ giữa thảm cỏ. Đến khi điện thoại của Hà Văn Nhĩ gọi đến, Tống Thành nghe mà ù ù cạc cạc không hiểu gì. Cái gì mà ngất xỉu vì thiếu nước. Cái gì mà cần bù nước. Đến đoạn cần gọi đàn ông tới “tiếp nước” thì hẳn tá hỏa. Hắn nhớ là mình đã ngâm cho phép Hà Văn Nhĩ gọi bác sĩ tới xét nghiệm máu cho An Nhiên, sao lại thành bộ dạng cần đàn ông cấp cứu như vậy? Nghe giọng Hà Văn Nhĩ trình bày úp úp mở mở qua điện thoại, hẳn lại càng Sốt ruột. “Vê thôi” Không nói hai lời, Tống Thành trực tiếp xách Cá Chép lên, vội vàng rảo bước một mạch ra bão đỗ xe. Ân Lãm lúc này còn đang mải mua nước uống, thấy Tống Thành đi ra thì sấp sấp ngửa ngửa rút ví ra thanh toán, miệng la oai oái: “Sao anh nói ở chơi hai tiếng mà mới được hai mươi phút đã về rồi?” Thấy mặt Tống Thành sầm sì, Ân Lãm biết điều mà cun cút chạy đi. “Em ra lấy xe ngay đây, chỉ một phút thôi” Ông trời ơi, có thể nói cho anh biết ông chủ của anh bị đến tháng hay gì không? Việc công ty tiến hành trôi chảy, vợ đã lấy về, con cũng ôm được, sao tự nhiên lại lên cơn giông bão như thuở còn độc thân vậy? Tống Thành sốt ruột bấm điện thoại gọi về, Hà Văn Nhĩ lúc này mới vâng dạ được một tiếng đã vội buông điện thoại, kêu âm lên “Cậu Thanh Trí, không được” Thanh Trí vốn là bạn của Tống Thành, giữa bọn hẳn còn có sợi dây liên hệ sâu xa, phức tạp. Mỗi lần hắn tới đều tự tung tự tác như trong nhà mình, Tống Thành không ngăn hẳn, hắn lại càng tùy tiện, coi thường đám gia nhân. Hà Văn Nhĩ thực sự không ưa nổi Thanh Trí nhưng ông không dám quá phận. Vừa nấy ông chạy theo hai người, quả nhiên phát hiện Thanh Trí có ý đồ chẳng tốt đẹp gì. “Không thấy em gái đây ngất xỉu rồi sao?” Thanh Trí đẩy Hà Văn Nhĩ ra, một tay rót nước vào miệng An Nhiên. “Ông cũng nghe Lê Hiền nói rồi đấy, phải cho cô ta nước “rực tiếp”. Để lâu hơn, cô ta có mệnh hệ gì, ông đền được không?” Hắn không kiên nhẫn bóp miệng An Nhiên, đổ nước vào miệng cô, đồng thời, một tay lần mò cởi cúc áo. “Cậu Thanh Trí, xin dừng lại đi” Tiếng van vỉ của Hà Văn Nhĩ vọng cả vào điện thoại, rơi vào tai Tống Thành, “Cậu không được phép cởi đồ của cô ấy” Hắn giật mình hoảng hốt. Thanh Trí, con người này thực sự đã lấn tới mức vợ hẳn cũng dám chạm tay? Ý nghĩ An Nhiên bị lột trần truồng để mặc bàn tay tham lam của Thanh Trí giày vò khiến Tống Thành bùng nổ. Hắn dúi Cá Chép vào ngực Ân Lấm rồi giật lấy chìa khóa xe từ tay anh ta, chạy một mạch ra bãi đỗ xe. Chết tiệt! Tại sao gã đó lại mò đến vào đúng hôm nay? Lẽ ra hẳn không nên đi quá xa mới phải. Tống Thành nghiến răng, cố đè nén những hình ảnh tưởng tượng dâm mĩ khiến hẳn ghen tức đến nổ đom đóm mắt. Chiếc Hummer nổ máy rầm rộ rồi phóng vụt ra đường lớn, bỏ lại mấy con người đang ngơ ngác không hiểu gì. Bọn họ… đây là bị sếp vứt bỏ sao? Cá Chép meo meo phụng phịu: “Chú Thành xấu quái” Ân Lãm vỗ vỗ thẳng nhỏ, an ủi với tư cách là người có kinh nghiệm bị vứt nhiều lần: “Đấy là ông chủ có việc quan trọng hơn chúng ta thôi” Cá Chép im lặng nhìn trời, một lúc sau mới ngộ ra: “Cứu thế giới ạ?” Cùng chung số phận bị Tống Thành bỏ rơi để vì “đại nghiệp”, Vũ Như hậm hực tiến lại chỗ hai người. Trên tay cô ta còn lễ mễ xách một đống đồ chơi do mấy gã đàn ông con trai vô tâm vứt lại. Ân Lãm vẫy một chiếc taxi, đưa tất cả cùng trở về nhà. Chiếc Hummer của Tống Thành xé gió lao vun vút, thể hiện đúng bản chất thể thao của nó. Cũng may đường cuối tuần không quá đông đúc, hắn rất nhanh đã trở về nhà. Đỗ xịch xe ngay trước sảnh, hắn vứt chìa khóa cho một gã người làm gần đấy, đôi chân dài rảo bước chạy lên phòng An Nhiên. Trong phòng đã thành một đống lộn xộn không để đâu cho hết. Thanh Trì bị Hà Văn Nhĩ làm vướng víu tay chân, bực bội ném đồ đạc trong phòng, lớn tiếng đòi đuổi ông đi. Tống Thành nhìn bộ dạng tức tối, làm ra vẻ ông chủ thì rất khó chịu. Dù Thanh Trì có là bạn hắn, trước đây còn vì hẳn mà bị tai nạn dẫn tới “bệnh đớ”, nhưng hắn vẫn không chấp nhận được việc một gã đàn ông dám làm náo loạn trong phòng ngủ của vợ mình. Tống Thành lập tức xông đến, giữ Thanh Trí lại. Khóe mắt hắn liếc thấy An Nhiên đang nằm trên giường, hai mắt tuy nhắm nghiền nhưng đôi lông mày nhăn tít lại, rõ ràng cô đang không khỏe. Hắn hất hàm ra hiệu, Hà Văn Nhĩ tức tốc gọi điện cho một người. Chưa đầy mười lăm phút sau, Thanh Trí đã bị người áp tải lên xe. Hẳn nổi điên, gào hét ầm ï, đòi ở lại cùng Tống Thành nhưng người ta đã chích cho hẳn một mũi an thần. Hai mắt hắn nhanh chóng nặng trĩu, mí mắt sụp xuống cùng thân thể, để mặc người ta khiêng lên cáng, mang đi. “Tống tổng, xin lỗi đã làm phiền” Người đàn ông mặc vest bắt tay Tống Thành, hết sức thành khẩn. “Vốn dĩ tình hình của cậu ấy gần đây đột nhiên có chuyển biến không tốt. Từ tuần trước đã phải chích thuốc, sáng nay không hiểu sao lại bỏ đi trước giờ dùng thuốc” Tống Thành gật đầu. Chẳng trách gần đây cậu ta không tới nhà hẳn thường xuyên, thì ra bệnh tái phát. Hắn chân thành nói với bác sĩ: “Hãy chăm sóc tốt cho cậu ấy” rồi cho Hà Văn Nhĩ tiễn khách Chiếc xe chở Thanh Trí vừa đi thì taxi của nhóm Cá Chép cũng về tới. Thắng bé được Ân Lãm ôm về phòng, chuẩn bị tắm rửa “Anh Thành đâu?”, Vũ Như tóm lấy quản gia, vội vàng hỏi. Lúc nấy trên taxi, Cá Chép kể rằng chú Thành sau khi nghe điện thoại của ông Nhĩ thì vội trở Nhiên lại không biết thân biết phận mà gây chuyện, có khi con ranh đó ghen tức vì Tống Thành đưa chị gái đi chơi chứ không phải chọn mình cũng nên. Cô ta muốn chứng kiến cảnh Nguyễn An Nhiên khổ sở đến bẽ mặt vì ghen Hà Văn Nhĩ tuy không ưa Vũ Như lắm nhưng vẫn đáp lại: “Cậu chủ đang ở trên phòng cô An Nhiên” Cô ta vội đi lên, trong lòng thấp thỏm. Nếu An Nhiên lại lên cơn khùng như lần trước, cắn đứt thịt của ai đó thì sao nhỉ? Vũ Như nhìn vết thương chưa lành trên tay mình, nhớ lại lời mẹ dặn: “Người đàn bà nào kiên trì hơn sẽ chiếm được người đàn ông” Cho nên hôm đó dù đau đến chết đi sống lại, sau khi được băng bó xong, Vũ Như vẫn chạy tới diễn nốt vai người chị nhân hậu. Cô ta vừa đi vừa nhẩm vài lời thoại đã soạn sẵn, tới trước cửa phòng thấy bừa bộn thì mừng thầm. Đúng là có kẻ vừa lên cơn điên. Tống Thành chäc chãn lại bóp cổ cô ta như trước thôi. Vũ Như hít một hơi thật sâu, vừa phi vọt vào phòng vừa kêu la: “Anh Thành, cầu xin anh tha cho An Nhiên.” Tống Thành đen mặt, bực tức muốn giết nào vừa phá hư chuyện tốt của hãn. Vũ Như trợn tròn mắt, khiếp đảm nhìn sự việc đang diễn ra Trên giường, An Nhiên đang lõa thể nửa ngồi nửa năm, chống một tay ngả ra sau, một tay quấn chặt lấy tóc Tống Thành, áp chặt xuống da thịt mình. Tống Thành lúc này trên người chỉ còn quần dài. Hắn quỳ trước giường, vùi đầu vào nơi mềm mại nóng rực để chuẩn bị cho cô. “Hai người… hai người..” Vũ Như lắp bắp mãi không nói được hết câu. Cô ta nhìn trừng trừng An Nhiên như muốn ăn tươi nuốt sống. Ban ngày ban mặt dám trần trưồng dụ dỗ đàn ông, con ranh đó đúng là trắng trợn. Nếu ánh mắt Vũ Như biến thành dao thì thân thể An Nhiên đã thành một đống bầy nhầy từ lâu. Nhưng cô không hề biết điều đó bởi toàn thân đang khô nóng như có lửa đốt. Trong mắt cô, chỉ duy nhất có làn da mát mẻ của Tống Thành là thứ cô khát cầu. Từ lúc bị cốc nước của Thanh Trí rót vào miệng, An Nhiên hoàn toàn mất đi nhận thức về mọi vật xung quanh, chỉ cảm thấy từ thân dưới một cơn nóng như rang lan khắp ngóc ngách cơ thể. Cô run lên từng chặp, cảm nhận rõ bản thân trở nên ướt át, đói khát thảm hại, chỉ biết cầu xin người nào đó đến dập tắt ngọn lửa này. Lần đầu tiên bị người ta bỏ thuốc kích dục, An Nhiên không cách nào chống đỡ. Vừa thấy Tống Thành, cô vội vàng ôm lấy hẳn, rên rỉ không ngừng. Tống Thành từng nếm trải cảm giác khổ ải này, nóng, đau và bức bối đến mức muốn nổ tung. Hắn không thể để cô chịu đựng thêm nữa, cờ đến tay nhất định phải phất. Nhưng khi xem xét lại thấy An Nhiên quá nhỏ bé, hẳn sợ mình làm tổn thương thân thể cô. Bộ phận cơ thể mà xưa nay hẳn vẫn tự hào bây giờ lại khiến hắn thấy thật bất tiện. Cho nên hắn mới dùng tay và miệng chuẩn bị trước cho cô, tránh đến lúc đấy lại làm cô bị rách đến chảy máu. An Nhiên đã gấp đến khóc ầm ï đòi loạn, bên dưới Tống Thành cũng căng tức khó chịu vô cùng mà Vũ Như vẫn đứng lù lù như một củ cải vô duyên. Hắn giương bản mặt lạnh lẽo lên, cổ họng khản đặc gầm gừ: “Còn chưa cút?” Vũ Như bị mắng thì uất ức: “Sao anh lại làm thế? Em… em..” Sợi dây kiên nhẫn cuối cùng của Tống Thành đứt phựt. Hắn đứng lên, dùng đôi môi đang ướt nhoèn của mình chạm lên môi An Nhiên một cái, trấn an: “Anh sẽ quay lại ngay” Sau đó bước tới chỗ Vũ Như, túm tay cô ta đẩy mạnh ra ngoài, làm cô ta đập vào tường phía đối diện, ngã xuống hành lang. “Vĩnh viễn không được bước chân vào phòng này” Hắn như atula hai mắt đỏ ngầu, giận dữ cảnh cáo trước khi đem cửa gỗ đóng sập lại, lạch cạch khóa chặt. Vũ Như bị đẩy ngã trên sàn, hai đầu gối run lẩy bẩy, bên vai bị đập vào tường đau nhức nhối. Hắn lại dám đẩy mình vì con nhãi ranh kia? Cô ta oán hận nhìn chằm chằm cánh cửa, đẳng sau tấm gỗ dày này đang chuẩn bị bày ra đủ cảnh tượng của Tống Thành cùng An Nhiên. Lẽ ra vị trí đó phải là của cô ta mới đúng. Vậy mà đứa em gái đốn mạt kia lại giành được. Nếu không phải vì một câu nói của Tống Thành: “Tự cô không biết giữ địa vị”, cô đâu cần phải sáng sớm cất công chạy tới lấy lòng thãng nhóc ba tuổi kia; cũng đâu phải chai mặt chứng kiến kẻ mình căm hận nhất nghiễm nhiên được cùng chồng chưa cưới của mình giữa ban ngày ban mặt làm chuyện đáng xấu hổ. Cả hai mẹ con nó đều không coi cô ra gì! Cô nghiến chặt răng, hai nắm tay run lợi hại. Vũ Như này cũng không phải là con ngu, chỉ biết ngồi một chỗ chờ người khác đến bắt nạt. Để xem địa vị này sẽ thuộc về ai. Cô sẽ lần lượt hất cẳng từng đứa một, cả con lẫn mẹ, cho bọn chúng biết ai mới là kẻ mạnh. Cơn giận bốc lên đỉnh đầu cùng nỗi nhục nhã không thể giấu mặt vào đâu khiến Vũ Như nảy lên một ý nghĩ độc ác. Trong mắt cô ta không thể nhìn được thứ gì khác ngoài hình ảnh hai kẻ “tu hú chiếm tổ” kia bị dìm trong biển máu. Vũ Như run rẩy bám vào tường, hai cảng chân vốn đang nhũn ra liền gồng lên, gân xanh nổi lên thành đường rõ nét. Cô ta thở dốc, lần theo tường nhà, đi tìm Cá Chép.