Cô dâu bị đánh tráo của tổng tài

Chương 174 : Yêu nhau yêu cả đường đi

Xe việt dã đen bóng của Tống Thành tức tốc rẽ một đường chạy tới bệnh viện, lao thẳng qua cổng lớn rồi dừng lại vừa đúng trước sảnh chính, bánh xe vừa suýt soát chạm vào vạch trắng dừng xe, không hề lấn dù chỉ một phân. Tay nghề đua xe của Tống Thành luyện được từ hồi còn thiếu niên, lại kinh qua quân ngũ vài năm vừa đủ để dọa An Nhiên sợ đến trắng bệch mặt mũi. Tốc độ bàn thờ này khiến dạ dày cô muốn lộn nhào, cũng may là chưa có thức ăn, nếu không cô đã phun ra cho bằng sạch. “Thưa anh, nơi này không thể dừng xe.“ Một hộ lý trẻ măng từ bên trong vội vã chạy ra, dáng vẻ hấp tấp, nhan sắc thanh thuần đúng chuẩn nữ sinh viên đến bệnh viện thực tập. Tống Thành từ bên trong bước ra, khí phách hiên ngang có thừa, quần áo trên người đơn giản nhưng lại là loại thượng hạng khiến cho giá trị nhan sắc của hắn trong mắt cô hộ lý trẻ đạt đến cỡ ngoại hạng. “Anh nghe thấy tôi nói không?” Cô hộ lý giương cao giọng. “Nơi này không được đỗ xe” <img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20210514/xco-dau-bi-danh-trao-cua-tong-tai-174-0.jpg.pagespeed.ic.J0hOWeOasT.jpg" title="Yêu nhau yêu cả đường đi" data-pagespeed-url-hash=341665983 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"> “Đúng là người đàn ông quyến rũ.” Vừa đẹp trai, cao lớn, lại đi xe xịn, mặc đồ hiệu. Hơn nữa, nhìn cách hắn ôm cô gái kia trong lòng rất mực cẩn thận giống như ôm báu vật, nữ hộ lý càng thêm ngưỡng mộ. Cô đứng phát ngốc một hồi, đến khi một bác sĩ trung niên đi ra nhìn thấy liền mắng: “Còn không mau gọi người mang cái xe này đi nơi khác, vướng đường!” Ông gõ tập hồ sơ lên trán cô học trò ngốc nghếch. “Còn nữa, mau thu hồi tầm mắt lại. Đó không phải người mà cô với tới được đâu. Chớ có mơ mộng hão huyền.” Bị gõ đau, lại còn bị bóc mẽ nội tâm, cô hộ lý đỏ mặt chạy ra phòng bảo vệ gọi người. Vì sao không thể với tới? Cô vừa mới nhìn qua cô gái nằm trong lòng người đàn ông kia, rõ ràng không phải hạng xuất sắc cho lắm, thậm chí còn thua kém cô mấy phần. Rầm! Cánh cửa phòng khám của Lê Hiền bị đá bay. Lọ nước hoa nam giới vừa mới giơ lên đã bị ấn mạnh, phụt cả một lượng cồn thơm đến ngạt thở vào mũi chủ nhân của nó. “Khụ… khụ… Ai? Ai làm loạn?” Lê Hiền đau khổ không biết nên thở ra hay hít vào, lỗ mũi vừa nhức vừa đau. “Muốn khám gì thì gọi hộ lý hướng dẫn xếp sổ khám!” Tống Thành vội vã đặt An Nhiên xuống ghế, nói: “Cô ấy bị thương ở trán. Mau làm tiêu sưng đi” “Làm sao lại bị thương?“ Nhìn thấy cái trán đã sưng tím một mảng của An Nhiên, Lê Hiền giật cả mình, lọ nước hoa quý giá vừa mua ở cửa hàng xách tay cũng vứt sang một bên. “Da mỏng nên máu tụ trông thương quá đi mất!” Anh nhanh chóng lấy cồn sát trùng và bông băng, chuẩn bị hành nghề. “Giỏi, giỏi lắm! Cái đồ vũ phu, không biết thương hoa tiếc ngọc. Người đẹp nào vào tay anh cũng đều tả tơi là thế nào?” Tống Thành cau mày, thanh minh: “Không phải tôi làm. Là mẹ tôi ném trúng cô ấy.” Quý phu nhân Hạ Cẩm? Ném trúng? Hai lỗ tai của Lê Hiền lập tức dỏng lên: “Không đồng ý nhận con dâu sao?” Tống Thành buồn bực gắt: “Không phải việc của cậu. Mau sơ cứu cho cô ấy đi.” Hai người đàn ông nói qua nói lại một hồi, không ngờ An Nhiên lại đột ngột chen vào: “Phụ nữ nào vào tay anh cũng tả tơi là thế nào?” Lúc trước là Hạ Cẩm nói Tống Thành bên ngoài chơi bời đến mức có con rơi con vãi, phụ nữ qua tay hắn rất phong phú. Hiện tại đến lượt Lê Hiền cũng lên tiếng ám chỉ hắn làm cho vô số cô gái thê thảm. Nếu là trước đây thì cô chẳng để tâm, nhưng bây giờ cô đã là vợ hắn, nguyện ý đón nhận tình cảm của hắn thì không thể bỏ ngoài tai. Chuyện lúc sáng ở sở thú cô vẫn chưa có quên đâu! Hắn còn hẹn hò với một cô nàng trẻ trung mới gặp lần đầu đấy! Không ngờ Tống Thành chỉ hờ hững đáp một câu cụt lủn: “Không có gì.” Hắn không thích nhắc lại việc bị Vũ Như gạ gẫm, sau đó chính mình dùng chân đá vỡ túi độn ngực của Cô ta. Lê Hiền cũng chột dạ. Tuy Tống Thành không nhìn hắn, sắc mặt điểm nhiên không thay đổi nhưng anh biết chắc chắn rằng hắn đã ghi mối hận này trong lòng. Tên ác ma này là loại có thù tất báo, không ai gây họa cho hắn mà được yên ổn cả. Anh vội vã sửa lại: “Là anh nói quá lên cho vui thế thôi, em đừng để bụng” Đàn ông bênh nhau! An Nhiên thực sự nghi ngờ chẳng có cái gì là “cho vui” ở đây cả. Lê Hiền lấy bông thấm cồn lau vết thương cho An Nhiên. Cảm giác xon xót nhanh chóng ngấm vào da thịt đang bị thương khiến cô nhăn nhó, theo phản xạ lùi lại. Tống Thành xót vợ đến chết đi được, nhỏ giọng dỗ dành mấy câu, tiện thể châm chọc luôn ông bạn bác sĩ kia. “Cốc, cốc.” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ rất quy củ, sau đó một dáng người nhanh nhẹn bước vào. “Bác sĩ, em để hồ sơ bệnh nhân ở trên bàn của anh nhé.” Cô hộ lý đang cười tươi như hoa chợt ngượng ngùng ngừng lại. Người đàn ông quyến rũ kia hóa ra lại là người quen của vị bác sĩ độc thân hoàng kim của bệnh viện trung tâm thành phố ư? Cô lập tức tìm cách tiếp cận hợp tình hợp lý, đó là hướng về phía An Nhiên mà nói: “Cô gái đừng sợ. Bác sĩ Lê Hiền là một trong những người giỏi nhất của bệnh viện chúng tôi. Cô cứ nhắm mắt vào một chút, nghĩ đến chuyện vui vẻ thì sẽ không cảm thấy đau đớn nữa. Cả hai người đàn ông đang ầm ï lập tức im bặt. Tống Thành dùng ánh mắt như vừa tóm được cái đuôi cáo của đối phương, khiêu khích nói: “Thì ra cô hộ lý mới mà cậu vừa nói lúc nãy đây ư? Ồ, tôi hiểu vì sao cậu lại nhắc tới cô ấy rồi. Cô nàng hộ lý lập tức đỏ mặt. Thì ra bác sĩ để mắt đến cô ư? Lê Hiền nghiến răng trèo trẹo: “Đừng có cố tình làm cho cô ấy hiểu lầm! Chết tiệt!” Tống Thành nhếch khóe môi cười, khóe mắt hắn thu lại đầy đủ dáng vẻ vừa e thẹn vừa phấn khởi của cô hộ lý. Người tham vọng lớn như cô ta thật dễ bị kích thích, chắc chắn sẽ làm gã bác sĩ chết bầm kia tốn kha khá sức lực để cắt đuôi. Hai người đấu võ mồm, đấu ánh mắt một hồi, An Nhiên cũng mải lắng nghe câu chuyện, vết thương được làm sạch xong lúc nào không hay. Lê Hiền dán cho cô một cái băng trên trán. Anh Nhiên vui vẻ nghĩ: Thật may vì có hai người đàn ông này giúp cô phân tâm quên đi cơn đau. “Bác sĩ có cần em giúp gì nữa không?” Giọng ỏn ẻn ở ngoài cửa vẫn vang lên. Lê Hiền không ngẩng đầu, vẫy vẫy ngón tay: “Không, cảm ơn. Cô đi được rồi. Sau này không có việc cũng không cần vào phòng tôi. Giấy tờ hô sơ để cho người khác mang lên.” Hắn cũng nhìn ra cô gái này là dạng gì, dễ tán khó bỏ. Cho nên hắn còn lâu mới mắc bẫy của Tống Thành. An Nhiên nhìn Lê Hiền âm thầm toát mồ hôi lạnh thì bật cười. Đột nhiên, di động của cô vang lên. “Bố em gọi?“ Cô thất thần, không rõ có việc gì đột xuất mà Nguyễn Chính Quốc lại đột nhiên… Tống Thành thản nhiên nói: “Bố gọi à? Vậy em mau nghe đi.” Trong lòng cô thực ấm áp. Chồng cô sẵn sàng gọi một tiếng “Bố” chứng tỏ hắn thực sự thương cô, muốn hiếu kính cha mẹ của cô. Yêu nhau yêu cả đường đi chính là như vây!