Cô dâu bảy tuổi: làm dâu âm phủ
Chương 47
Tôi đần mặt nhìn anh ấy, rồi sực nhớ ra, nhưng tâm trạng vẫn không khá hơn là bao.
“Long Vũ! Anh còn biết đây là nơi cửa Phật? Anh vẫn còn muốn cạo đầu đi tu sao?”
Long Vũ vội bịt miệng tôi lại, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm trọng:
“Anh quay lại sống ở đây, để dụ sói ra khỏi hang.”
Nửa đêm.
Sau chuyện nhìn tận mắt Quỷ hậu, cha mẹ tôi không còn nghi ngờ tôi bệnh cũ tái phát nữa. Họ cũng để tôi tự do hơn, không còn phái vệ sĩ đi theo bảo vệ tôi nữa. Nhờ đó mà đêm nay tôi mới có thể lén ra khỏi nhà, đi đến chùa tìm Long Vũ.
Thật ra mà nói thì việc này quá nguy hiểm.
Nhưng so với ngồi yên ở nhà, thấp thỏm lo lắng cho an nguy của Long Vũ, tôi thà ở cùng anh ấy, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu. Dù sao tôi vẫn còn có chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận Quỷ hậu này.
Quỷ hậu nói chừng nào tôi chính thức trở thành con dâu của bà ấy, chừng đó bà ấy mới truyền thụ năng lực của Quỷ hậu cho tôi. Còn bây giờ, đành trông chờ vào trí thông minh và lòng gan dạ.
Trí thông minh và lòng gan dạ, tôi không dám tự tin là mình có, nhưng tôi có tình yêu dành cho Long Vũ. Tôi không sợ nguy hiểm, chỉ sợ quãng thời gian sau này không có cơ hội được ở bên anh ấy…
\[...\]
Ngôi chùa vào ban ngày đầy vẻ thanh tịnh, khiến người ta muốn lui tới, nhưng vào ban đêm nơi này lại có vẻ gì đó rất kỳ quái. Tôi đứng nấp vào một góc khuất, từ chỗ này có thể nhìn thấy gian phòng mà Long Vũ ở. Nửa đêm rồi mà vẫn sáng đèn.
Cửa vào chùa đóng rồi, nên tôi không đi vào được, chỉ có thể đứng ở đây. Ánh sáng trong phòng đó in lên bóng một người đang ngồi. Là Long Vũ, tôi chắc chắn.
Anh ấy đang lúi húi làm cái gì thế nhỉ?
Tôi rất tò mò, đứng đó đoán già đoán non được một lúc thì thấy Long Vũ bước ra khỏi phòng. Trên tay anh ấy là một cái chuông gió. Anh ấy treo nó ở đoạn hành lang trước cửa phòng, rồi lại quay vào trong. Tôi lại càng tò mò hơn, không hiểu anh ấy treo nó ở đó làm gì, cho đến khi trời bắt đầu nổi gió.
Cái chuông gió đong đưa theo gió, mới đầu còn nhè nhẹ, càng về sau càng rung lắc mạnh. Tôi cứ thấy quái quái làm sao.
Đúng lúc này, bên tai tôi chợt có âm thanh “két… két…” truyền đến. Tôi hãi hùng nhìn ngó xung quanh, phát hiện cửa chùa đang từ từ mở ra, mà chẳng thấy ai ở đó cả!
Không khí xung quanh đột nhiên lạnh buốt đến thấu xương. Tôi vừa xoa xoa hai cánh tay đã nổi da gà của mình, vừa cảnh giác nhìn ngó xung quanh. “Vụttt” một tiếng, một thân ảnh màu trắng xẹt qua, hình như nó không phát hiện ra tôi, mà thẳng đường tiến về phía cái chuông gió. Nó càng tiến đến gần thì cái chuông gió càng rung lắc mạnh.
Nhưng mọi chuyện còn chưa dừng lại, vì tôi lại nghe thấy bên tai mình có tiếng bước chân!
Một bóng đen lò dò bước đến, thập thò ở phía cửa chùa. Rõ ràng đó là người chứ không phải ma. Tôi thấy tình hình không ổn, nên nhân lúc kẻ đó không để ý, lén bám theo hắn đi vào.
Tôi vừa thận trọng bám theo hắn, vừa chú ý động tĩnh bên cái chuông gió kia. Có vẻ bóng trắng kia là một con ma nữ, vì nó có mái tóc dài lê thê, xõa tung che gần kín mặt. Nó cứ lượn lờ quanh cái chuông gió, không hề có ý định rời đi.
Mà cái bóng đen tôi đang bám theo này cũng đang đi hướng về phía phòng của Long Vũ. Tôi nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy rất quen, dù trời khá tối không thể nhìn rõ có phải người quen hay không.
Đúng lúc này, Long Vũ từ trong phòng mở cửa bước ra. Tức thì bóng đen kia cũng xồng xộc lao về phía trước, vừa chạy vừa hét:
“Tô Uy Long! Chết đi anh trai yêu quý à!”
Tôi đứng hình tại chỗ. Giọng nói này… hắn là Tô Nhất Long?
Thảo nào trông hắn lại quen đến thế! Chết tiệt, hình như hắn có cầm theo vũ khí, là một con dao thì phải!
Bóng trắng kia hình như rất sợ Tô Nhất Long, thấy hắn đến thì cô ta vội vã lảng đi mất. Long Vũ thì trên tay cầm một cây gậy, cũng chạy hướng về phía Tô Nhất Long.
Tôi hoảng sợ, theo phản xạ chạy qua đó, nhưng lý trí đã giữ tôi lại. Qua đó chỉ thêm vướng tay vướng chân Long Vũ mà thôi! Tôi cọ cọ vào chiếc nhẫn trên tay, nhưng không thấy cô hồn nào xuất hiện như những lần trước, mà chỉ có một cây kiếm gỗ, chuôi và thân kiếm đều khắc những hình thù hoa văn kỳ dị.
Long Vũ và Tô Nhất Long vẫn đang đánh nhau, tôi hít một hơi thật sâu rồi cầm thanh kiếm, chạy về phía họ. Nhưng bất ngờ một làn gió lạnh buốt thổi qua khiến tôi lạnh rùng mình.
Một bóng trắng từ đâu lướt đến chắn trước mặt tôi.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh. Nhờ ánh sáng từ trong phòng Long Vũ hắt ra, tôi nhận ra cô ta chính là ma nữ hôm trước tấn công tôi!
Chết tiệt! Đằng kia Long Vũ và Tô Nhất Long vẫn còn đang đánh nhau, mà tôi lại bị ả ma nữ điên rồ này ngáng đường nữa!
Truyện khác cùng thể loại
158 chương
69 chương
23 chương
28 chương