Cố Học Võ khe khẽ đẩy cửa ra, trong phòng, Kiều Tâm Uyển nửa nằm trên sofa, dựa vào một cái gối ôm to, một cái chăn lông đắp ngang eo, đang xem một cuốn sách ảnh trên tay. Bởi vì mới vừa tắm nên cô chỉ mặc áo ngủ. Áo ngủ màu hồng nhạt bằng vải bông, kiểu vạt áo ngang, anh nhớ hôm qua hình như cô cũng mặc bộ này. Nếu anh nhớ không lầm, trước kia Kiều Tâm Uyển chưa bao giờ mặc những bộ này, mà đều là áo ngủ tơ tằm gợi cảm. Có lẽ bởi vì sinh con phải cho con bú nên vậy. Cất bước về phía trước hai bước, thảm trải sàn cũng giúp che dấu tiếng bước chân anh. Kiều Tâm Uyển lật cuốn sách ảnh, ngón tay mảnh khảnh làm dấu một cái. “A, cái này không tồi. Có một khoảng sân nhỏ.” Cô rất thích căn nhà như vậy, rất đẹp. “Ấy, cái này cũng được.” Thật sự khó mà lựa chọn. Không biết Bối Nhi thích cái nào, cô nhớ hồi nhỏ cô từng ao ước được ở trong một ngôi nhà giống y như lâu đài. Đằng trước lâu đài phải có vườn hoa thật to, ở bên trong có đủ loại hoa, tất nhiên không thể thiếu hoa hồng, còn có…. Một bàn tay chỉ vào một cái trong sách, khẽ nói: “Tôi thấy cái này tốt này.” “Ờ? Thật hả? Tôi cũng nghĩ vậy.” Căn nhà nhỏ ba tầng kia đằng trước là một khoảng sân nho nhỏ, không lớn lắm. Nhìn rất đẹp. Thật nếu hai người ở thì không cần quá lớn, thế này là được rồi. Sau khi Kiều Tâm Uyển trả lời xong, cô bỗng nhiên phản ứng lại. Cô ngồi dậy, tấm chăn rơi xuống dưới chân. Một đôi bàn tay to lúc này nhặt lên, lại đặt trên người cô. Sự thoải mái lúc đầu trong mắt Kiều Tâm Uyển biến mất, lúc này chỉ còn sự đề phòng, nhìn chằm chằm Cố Học Võ, cũng không quên ngày hôm qua người này đã chạy đến phòng cô ăn đậu hũ của cô, sau đó còn làm nhục hình tượng của cô. “Anh lại tới làm gì?” Giọng điệu gay gắt, thái độ cứng rắn. Kiều Tâm Uyển với anh tuyệt đối không khách sáo. Anh no cơm rững mỡ sao? Không có việc ngày nào cũng tới đây? Đưa mắt nhìn phòng bên cạnh, sau đó căng thẳng trừng mắt nhìn khuôn mặt Cố Học Võ: “Này, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không giao con cho anh, nếu anh muốn cướp con, tôi sẽ liều mạng với anh.” Bộ dạng giương nanh múa vuốt đó khiến Cố Học Võ nhíu chặt mày lại. Anh ngồi xuống sofa, cảm giác Kiều Tâm Uyển cũng rụt người vào trong sofa. Ánh mắt anh tối sầm vài phần, một tay chống lên chỗ tựa lưng sofa, cúi người về phía trước, lúc này chỉ cách mặt cô chưa đến 1 cm. “Cô ăn cơm chưa?” Hả? Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, sau đó nhìn Cố Học Võ bằng nửa con mắt: “Nói thừa.” Giờ này cũng hơn tám giờ, cô đương nhiên ăn rồi. Cố Học Võ gật đầu. Cũng đúng. Bây giờ cũng đã muộn. Tay xoa bụng, ấn đường xoắn lại: “Tôi chưa ăn.” Chạy một mạch từ thành phố C, ngồi một chuyến bay mới tới được Kiều gia, anh còn chưa ăn cơm, lúc này dạ dày lại bắt đầu khó chịu, từng cơn đau lại ập tới. Anh chưa ăn thì liên quan gì đến cô? Kiều Tâm Uyển nhìn thấy động tác của anh, vươn tay chỉ chỉ bên ngoài: “Vậy anh đi ăn đi, anh tới đây làm gì?” Nơi này không chào đón anh. Cố Học Võ nhìn biểu cảm của cô, trong ánh mắt của cô không tìm được chút gì dù là một chút phản ứng với sự khó chịu của cơ thể anh. Anh gật gật đầu: “Đói quá rồi sẽ không đói. Tôi ở lại.” Ai chứ. Cái gì mà nói là đói quá? Làm như anh là người tị nạn không bằng. Kiều Tâm Uyển không quá dễ chịu đặt cuốn sách ảnh xuống, sự phòng bị trên mặt vẫn không giảm: “Này, anh tới đây làm gì?” Cô đã hai lần gọi anh là ‘này’. Vẻ mặt Cố Học Võ hơi khó chịu, lại lạnh đi vài phần, ánh mắt đảo qua phần bụng cô, nhớ đến chuyện hôm nay ngồi trên máy bay đã nghĩ đến. Thang Á Nam không chịu nhìn Trịnh Thất Muội, thế thì anh chỉ có thể cho người để ý một chút. Sợ một tháng thì không đủ, ở sân bay gọi điện cho A Thành, bảo cậu ta nhất định phải trông nom Trịnh Thất Muội cho tốt, các phương diện đều phải chú ý kĩ. Khi chờ máy bay, ở trên mạng tra cứu một chút tài liệu, mới phát hiện phụ nữ sinh con xong phải để ý rất nhiều chuyện. Mà anh khi đó bị việc Kiều Tâm Uyển lén sinh một đứa con của anh làm cho khiếp sợ nên vẫn chưa hỏi qua cô… “Sau khi cô sinh con xong, có uống canh sinh hóa không?” Cái này cũng mới tra được hôm nay,trước kia anh không hề biết việc này lại có cả một quy trình. Kiều Tâm Uyển chớp chớp con mắt, nhìn gương mặt phóng to của Cố Học Võ trước mặt mình, cô có cảm giác mình nghe lầm, vươn tay nhéo nhéo mặt Cố Học Võ, phát hiện có hơi ấm. Lại rờ trán anh, phát hiện không có phát sốt. Vẻ mặt hơi khó hiểu, Kiều Tâm Uyển nêu ra sự nghi vấn của mình: “Cố Học Võ, anh bị hư não rồi à?” “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ công lao hoàn toàn bị phá vỡ, sắc mặt trở nên hết sức khó coi: “Cô nói bậy bạ gì đó?” “Đầu óc anh không bị hư chứ, anh hỏi vấn đề này không thấy buồn cười sao?” Vẻ mặt Kiều Tâm Uyển nhìn anh như nhìn kẻ ngốc: “Tôi đã sinh cũng được hơn một hai tháng, giờ anh mới hỏi câu này không buồn cười sao?” Quả thực không đúng điệu, chả ra gì. Cố Học Võ không nói, ngẫm lại cũng đúng. Việc này cũng đã qua bao lâu rồi. “Cố Học Võ?” Kiều Tâm Uyển thấy anh im lặng cũng hơi hiểu: “Anh không phải là vẫn chưa bỏ cuộc đó chứ?” “Cái gì?” Cố Học Võ nhướng mày, không rõ ý của cô. “Anh sẽ không còn muốn tái hợp với tôi chứ?” Kiều Tâm Uyển nhìn dáng vẻ của anh thì biết: “Anh đừng làm mèo khóc chuột giả từ bi. Anh có quan tâm tôi thế nào cũng không có tác dụng đâu. Tôi sẽ không giao con gái cho anh.” Cố Học Võ càng mím môi, nhìn Kiều Tâm Uyển, đột nhiên lại đến gần hơn một chút, lúc này khoảng cách lại gần hơn. Cơ thể Kiều Tâm Uyển theo bản năng lui ra phía sau, nhưng phía sau là chiếc đệm dựa lớn, cô lui cũng không có chỗ lui, chỉ có thể lấy tay chống trước ngực Cố Học Võ không cho anh dựa vào gần như vậy. “Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ tin bản thân ngày hôm nay không bình thường: “Tôi đến không phải để mang con đi.” Ít nhất, ngày hôm nay không phải. “Đương nhiên không phải.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh, ánh mắt mang theo sự khinh bỉ: “Muốn dẫn con bé đi, anh dẫn đi được sao.” Anh chạm vào con gái là con bé liền khóc, bế thì nó quậy. Anh muốn dẫn là dẫn được sao? Cô dứt khoát sẽ liều mạng với anh. “Cô. . . . . .” Cố Học Võ lúc này vô cùng khẳng định mình không bình thường. Anh nhìn Trịnh Thất Muội kiên trì sinh con, thậm chí bất chấp Thang Á Nam cay nghiệt vô tình. Anh đột nhiên thấy bội phục. Trước kia xem TV có đủ loại tiết mục ca tụng lòng mẹ thương con quá mức vĩ đại nhưng anh chưa từng cảm nhận được. Nhưng sau khi trải qua việc hai người phụ nữ sinh con, anh bỗng nhiên không nghĩ vậy nữa. Anh thực sự cho rằng tình thương của mẹ là vĩ đại, thiêng liêng. Tình cảm tuôn trào như thế khiến anh nghĩ đến Kiều Tâm Uyển. Lúc này nhìn cô, anh muốn hỏi ra nghi vấn của mình: “Kiều Tâm Uyển, nói cho tôi biết, vì sao hồi đó cô không uống thuốc?” Tại sao lại muốn sinh đứa con này? Có phải lý do của cô cũng giống Trịnh Thất Muội, muốn một đứa con của người mình yêu. Là như thế sao? Kiều Tâm Uyển thoáng sửng sốt, chuyện này trước đây Cố Học Võ đã từng hỏi, mà cô cũng biết đáp án của minh là gì, lúc này, cũng không thấy cần thiết phải nói cho Cố Học Võ biết. “Không liên quan đến anh.” Đó là sự lựa chọn của cô. “Không liên quan đến tôi?” Sao có thể không liên quan đến anh? Cố Học Võ nhìn chằm chằm đôi mắt cô, lại đến gần một chút. “Bởi vì, cô yêu tôi?” “Xì. Cố Học Võ.” Kiều Tâm Uyển nghe không nổi nữa, bởi vì xấu hổ, bởi vì lúng túng: “Anh không bảnh choẹ tự kỷ là sẽ chết hả? Ai yêu anh?” “Cô.” Câu trả lời rất quả quyết, Cố Học Võ trước đây vẫn biết, nhưng hiện tại muốn hỏi lần nữa: “Kiều Tâm Uyển, cô yêu tôi, cô rất yêu tôi. Cô yêu tới tới mức không có được tôi cho nên muốn có một đứa con của tôi, như vậy, cho dù tôi không ở bên cô, đứa con cũng sẽ là nơi gửi gắm của cô, hy vọng của cô.” Kiều Tâm Uyển kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt thâm thúy của anh, một màu bình lặng nhìn chằm chằm mặt cô, bình thản như vậy nói về tình cảm của cô, cô bỗng nhiên không thể tiếp nhận được. Đúng là buổi sáng hôm đó, sau khi sự việc xảy ra cô đã đến tiệm mua thuốc, nhưng sau khi mở gói thuốc ra cô lại liên tục bối rối, lưỡng lự. Cô hiểu, cô phải uống thuốc kết thúc mọi chuyện. Không còn chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng cô đột nhiên không muốn, tuy rằng cơ hội ấy rất thấp, nhưng cô vẫn muốn thử một lần. Cố gắng một lần. Nếu cô mang thai, như vậy cô sẽ có một đứa con. Một đứa con của Cố Học Võ. Lúc ấy, cô yêu đến tuyệt vọng như thế, đau khổ như thế. Yêu đến mức chỉ cần thấy Cố Học Võ thôi là trái tim đã đau đớn. Yêu đến mức cô đã không còn bất kì lợi thế gì, bất kì mong đợi gì, đánh mất cả tôn nghiêm, mất đi cả bản thân. Hoàn toàn chỉ yêu Cố Học Võ. Cho nên, cô áp chế hi vọng cuối cùng của bản thân. Cô muốn có một đứa con. Một cơ hội. Ông trời cuối cùng cũng thành toàn cho cô, cho cô đứa con, cô rất vui, rất phấn khởi. Ngày đó lúc Cố Học Võ tới văn phòng tìm cô nói ly hôn, đầu ngón tay cô cũng run lên nhưng cô không thể để cho Cố Học Võ nhìn thấy. Cô ra vẻ kiêu ngạo, quật cường đem cái hộp đã mở nắp ném vào Cố Học Võ. Tiếp đó cuối cùng cũng ly hôn với Cố Học Võ. Lâu như vậy, lâu như vậy. Cô bây giờ rốt cuộc quyết định từ bỏ quá khứ, rốt cuộc cũng quyết định từ bỏ tất cả, bắt mình cố gắng trưởng thành chín chắn hơn. Bắt mình không được thầm nhớ đến Cố Học Võ, không làm con quay chỉ xoay quanh anh nữa. Không vì một nụ cười của anh mà vui vẻ cả buổi nữa, không vì một câu nói xúc phạm của anh mà khóc nức nở suốt đêm nữa. Cô hạ quyết tâm lớn như vậy, dùng nhiều nỗ lực như vậy mà Cố Học Võ, anh lại xuất hiện, là vì sao chứ? Buộc mình xù lông lên,trên mặt Kiều Tâm Uyển tràn đầy ý cười trào phúng: “Anh Cố à, anh đang đùa gì thế? Tôi không yêu anh. Chẳng qua vì sau khi trải qua chuyện củaanh, tôi phát hiện đàn ông đều không ai tốt cả. Cho nên mới quyết định sau này cũng không kết hôn, không lấy chồng nữa. Mà sự nghiệp của Kiều gia rất lớn, tôi chỉ cần một người thừa kế mà thôi. Anh tưởng bởi vì tôi yêu anh sao? Anh hoang tưởng à.” Cố Học Võ biến sắc, vẻ châm biếm trên mặt Kiều Tâm Uyển, còn cả nụ cười kiêu ngạo của cô khiến sự bình tĩnh trên mặt anh biến mất: “Kiều Tâm Uyển. Tôi nhớ cô đã nói cô yêu tôi.” “Đúng vậy, tôi đã từng yêu anh.” Kiều Tâm Uyển ngẩng đầu lên, thanh thản thừa nhận: “Song, đó là chuyện trước đây rất lâu. Bây giờ, tôi không yêu anh.” “Cô nói dối.” Nếu không yêu, sẽ không liều mạng sinh con của anh, nếu không yêu, sẽ không ở trong phòng giải phẫu tuyệt vọng nói bảo vệ đứa bé như thế. “Tôi không có.” Kiều Tâm Uyển buông tay, vẻ mặt như muốn nói anh tin hay không thì tùy: “Tôi không cần phải nói dối. Ai mà chả có lúc trẻ tuổi khờ dại chứ? Tôi nghĩ trước kia đầu óc tôi không rõ ràng lắm, nhưng bây giờ suy nghĩ của tôi rất rõ ràng. Cho nên tôi không yêu anh.” Nói cách khác, khi cô yêu anh là suy nghĩ không rõ ràng lắm, suy nghĩ minh mẫn là sẽ không yêu Cố Học Võ. Cố Học Võ lại nghiêng người về trước một chút, sofa chỉ lớn có thế, Kiều Tâm Uyển không có chỗ nào để trốn, nhìn Cố Học Võ càng lúc càng tới gần, đôi mắt cô không được tự nhiên, vô tình nhìn cuốn sách ảnh trên bàn trà, cô bỗng nhiên dùng sức đẩy Cố Học Võ một cái. “Cố Học Võ. Tôi nghĩ hôm nay anh có phải cũng đầu óc không tỉnh táo hay không? Vậy mà lại nói với tôi những lời lung tung này? Anh không phải say rồi chứ? Tôi cũng không phải Chu Oánh của anh chỉ cần anh tùy tiện trêu ghẹo là bị lừa.” Cô cố tình nói đến tên Chu Oánh chính là muốn nhìn Cố Học Võ giập cửa mà đi, giống như trước kia lần nào cũng vậy. Quả nhiên, cô thấy Cố Học Võ lui ra phía sau, sau đó ngồi thẳng lại, gương mặt biến sắc, nhưng nhìn thấy sự đắc ý trên mặt cô, anh lại một lần nữa đến gần, hai tay chống lên tấm đệm dựa phía sau cô, ánh mắt mang theo vài phần ngưng trọng. “Không được nhắc đến cô ấy.” Anh hiện tại đang giải quyết vấn đề giữa bọn họ. Không cần kéo Chu Oánh vào. Quả nhiên là thế này. Kiều Tâm Uyển thật bội phục bản thân. Anh nói không được nhắc thì cô sẽ không nhắc sao. “Cố Học Võ, tôi thích nhắc đến cô ta đấy. Chu Oánh, Oánh Oánh của anh chắc là mối tình đầu của anh nhỉ? Dáng vẻ thanh tú xinh đẹp. Tính tình lại tốt không giống tôi chọc cho anh ghét. Tôi nghĩ đàn ông ai cũng thích kiểu phụ nữ ấy hết? Mềm yếu nhu nhược khiến người khác yêu mến.” “Không được nói.” Lúc này, giờ phút này, Cố Học Võ thật sự không muốn nghe đến tên Chu Oánh, tuy rằng anh không rõ Chu Oánh lúc trước tại sao lại ra đi, nhưng với Chu Oánh, anh vẫn có chút bận tâm. Hơn nữa anh không thích vẻ mặt châm biếm rõ ràng như thế của Kiều Tâm Uyển. Nhưng bàn tay lại nắm chặt, anh biết cô rõ ràng không nghĩ như vậy. Cần gì phải cố tình nói như vậy để chọc tức anh? “Tôi càng muốn nói đấy. Tôi sẽ nói.” Anh nói không được nói thì cô sẽ không sao, vậy cô sẽ không là Kiều Tâm Uyển. Không, cô đã không phải là Kiều Tâm Uyển, chí ít không phải Kiều Tâm Uyển trước kia: “Tôi bây giờ cũng không phải là vợ anh, nơi này là Kiều gia, là phòng của tôi. Tôi muốn nói cái gì thì nói cái ấy. Còn Chu Oánh kia. Oánh Oánh, anh yêu cô ta không phải sao? Anh yêu cô ta nhiều năm như vậy, cứ mãi nhớ thương cô ta. Thậm chí nằm mơ cũng mơ thấy cô ta đó chứ? Chật chật. Đúng là quá đáng tiếc. Cô ta đi rồi, vì năm trăm vạn mà không cần anh nữa đấy.” Một hơi nói xong, cô còn muốn thêm nói rõ thêm một câu: “Cố Học Võ, anh cũng thật thảm bại. Ở trong mắt Chu Oánh, anh vậy mà chỉ trị giá năm trăm vạn. Chẳng lẽ cô ta không biết, anh chính là con trưởng của Cố gia. Sao có thể chỉ trị giá năm trăm vạn. . . . . .” Tay trái của cô bị Cố Học Võ dùng sức nắm, sắc mặt anh không tốt lắm. Cô biết đó là điềm báo anh đang sắp nổi giận. Cô có chút buồn cười, lại hơi muốn khóc, còn có chút gì đó mà cô cũng không rõ. Những cảm xúc này đè nặng lên cô, khiến cô cảm thấy hết sức khó chịu. Nhưng nhờ cánh tay đang đau nhức mà cô vẫn có thể tỉnh táo, cô biết hiện tại cô đã không còn là Kiều Tâm Uyển trước đây. Cô sẽ không tranh cãi với anh, cũng sẽ không giành giật với anh để anh tưởng cô còn để ý anh. Vậy quá vô vị. Thở sâu, cô ngẩng đầu lên bắt mình tỉnh táo lại, dùng tay phải chỉ vào cửa, khiêu khích nhìn sự âm trầm trên mặt Cố Học Võ: “Không muốn nghe? Cửa ở bên kia, tự mình ra ngoài, không tiễn.” Cô cũng không rút tay về, chờ Cố Học Võ tự thả ra. Nhưng động tác kế tiếp của anh lại khiến cô phải trợn to con mắt.