"Tiếu Như Nghê?" Cái tên này thực sự quá quen thuộc, nhưng cũng có chút xa lạ, dường như đã cách đến mấy đời. Chuyện cũ cách đây bốn năm chẳng khác nào như chuyện từ kiếp trước, cái tên đó không chỉ chỉ đại biểu cho một người, mà nó đại biểu cho quãng thời gian khó có thể quên, tràn đầy máu và nước mắt. Đó là quãng thời gian mà Tô Lưu Cảnh muốn quên đi nhất, cho dù đã bị mất trí nhớ, nhưng cuối cùng lại chạy không thoát bánh xe của vận mệnh, giống như một cơn ác mộng có xua thế nào cũng không đi được. Nghiêm Hàn Dư nhíu chặt mày, êm ái vuốt vuốt mái tóc dài của cô, khẽ gật đầu. Lưu Cảnh, em có biết không? Chỉ cần em muốn, anh đều có thể làm mọi thứ vì em! . . . . . . Trong bệnh viện, bác sĩ đang cẩn thận rửa vết thương cho Hình Hạo Xuyên, xong xuôi đâu đấy liền nhanh chóng rời đi. Hình Hạo Xuyên cố chịu cảm giác đau đớn từ miệng vết thương truyền tới gần như tê liệt, hơi chau mày lại, bởi vì mất nhiều máu nên mặt anh trông vô cùng nhợt nhạt, trên cằm mọc đầy râu lún phún, hơi thở phái nam càng tỏa ra đậm nét. Lưu Thừa chậm rãi đi tới, cúi thấp người nói: "Thưa Tổng giám đốc, hai ngày trước lão phu nhân đã cho người bắt cóc tiểu thiếu gia!". "Cái gì?!", Hình Hạo Xuyên kinh ngạc hỏi lại. Lại có chuyện như vậy nữa sao! "Chuyện gì đã xảy ra, tại sao không có ai báo cáo lại với tôi!", Hình Hạo Xuyên tiếp tục lên tiếng. Mẹ con Tô Lưu Cảnh chính là chấp niệm của anh, anh không cho phép con của mình bị một chút tổn thương nào, kể cả người đó có là mẹ của anh cũng không được! "Hôm qua tôi mới nhận được tin tức, lão phu nhân bên kia, phong tỏa rất chặt, hơn nữa. . .". Lưu Thừa ngập ngừng rồi nói tiếp: "Vì lão phu nhân hạ lệnh, nên đám thuộc hạ cũng không dám tự tiện báo lên!". "Bọn họ hiện tại thế nào!", Hình Hạo Xuyên gấp gáp hỏi. Anh biết mẹ mình có thành kiến sâu nặng với Tô Lưu Cảnh, hơn nữa lại còn dây dưa đến ân oán của đời trước nữa. Nhưng anh thật không ngờ, bà lại làm ra chuyện như vậy! Lưu Thừa thấy tâm tình của ông chủ mình không ổn định, vội vã thông báo: "Lão phu nhân chỉ mời Tô tiểu thư đến nói chuyện, sau đó Tô tiểu thư đã mang tiểu thiếu gia bình an vô sự về nhà rồi. Có điều . . . Sáng sớm hôm nay, Tô tiểu thư lại dẫn tiểu thiếu gia cùng với Nghiêm Hàn Dư trở về nước." "Cái gì? !", đôi mày của Hình Hạo Xuyên nhíu lại thật chặt, vội vã vén chăn lên, ôm lấy vết thương nhất định bước xuống giường: "Lập tức bố trí máy bay để tôi trở về nước!". "Hình tiên sinh, lúc này ngài chưa thể xuất viện được! Ngài vẫn còn ở trong thời kỳ quan sát, thương thế rất không ổn định, một tuần sau còn phải kiểm tra lại nữa!". Bác sĩ thấy thế, vội vàng nhanh chóng chạy tới ngăn lại. "Chúng tôi không thể đợi lâu như vậy được, phải xuất viện ngay lập tức!", Hình Hạo Xuyên quả quyết nói như chém đinh chặt sắt, đẩy vòng vây bác sĩ y tá ra, không thèm để ý đến kim truyền vẫn còn cắm trên mu bàn tay của mình, lập tức rút ra, mặc cho một tia máu theo đó mà vọt ra. Anh không chờ được lâu như vậy! Sao anh không hiểu những thủ đoạn của mẹ anh như thế nào chứ, nếu đã làm ra chuyện bắt cóc thì tiếp sau đó chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ! Còn cả chuyện năm đó nữa, rốt cuộc đang cất giấu bí mật gì, tại sao mẹ anh lại thống hận nhà họ Tô đến độ cố chấp như thế. Thiết nghĩ, thời điểm này cần phải nhúng tay điều tra một chút rồi. Nhưng vừa nghĩ tới Tô Lưu Cảnh, trái tim lẫn vết thương của anh lại đau đớn, rung lên từng hồi: Lưu Cảnh, tại sao đến tận lúc này, ngay cả khi Tiểu Mễ xảy ra chuyện, em vẫn như cũ không muốn tìm anh, chẳng lẽ, ở trong lòng em anh không có chút vị trí nào sao. . .