Tô Lưu Cảnh không nghĩ tới bản thân ở ngay trước mặt Hình Hạo Xuyên mà cô ta lại có thể trắng trợn nhục nhã mình như vậy, mặt liền tái đi, nhưng không thể phủ nhận khi hai người bọn họ đứng chung một chỗ, quả thật là một trời một vực, một người giống như hoa Hồ Điệp nhẹ nhàng bay bay trong gió, một người khác chẳng khác gì con sâu ăn lá mờ mọt , xám xịt. Tô Lưu Cảnh nắm chặt tay lại, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hình Hạo Xuyên. Vậy mà mặt của anh ta lại không hề biến sắc tiếp tục uống cà phê, thản nhiên ngồi xem một màn kịch hay sắp sửa diễn ra. Sofia thấy vậy liền nghĩ Hình Hạo Xuyên đã đồng tình với hành động này của cô ta, càng thêm hả hê nói kháy: "Ái chà, bộ quần áo này có vứt đi cũng không ai muốn nhặt, chắc là đầy nấm mốc, chẳng lẽ Quản gia không phát cho cô đồng phục mới để làm việc sao?" Tô Lưu Cảnh nghe những lời châm chọc đùa cợt kia, sắc mặt liền chuyển sang trắng bệch, cắn chặt môi dưới, nhưng không tài nào đáp trả được một câu. Cô có thể trả lời cô ta là mình không phải là người hầu sao? Vậy cô phải trả lời mình ở chỗ này với thân phận gì đây? Thản nhiên nói cho cô ta biết, mình cũng giống như cô ta, đều là một trong những tình nhân của Hình Hạo Xuyên sao? Không, nói như thế còn đáng khinh bỉ hơn! Nghĩ như vậy nên cô mới giữ nguyên im lặng. . . . . . Sofia thấy cô không nói gì, tự cho là mình đã chiếm thượng phong, đạp giày cao gót, xoay người nhào tới trên người Hình Hạo Xuyên, ôm tay của anh làm nũng nói: "Hạo Xuyên, người cô ta thật sự rất bẩn, đôi giầy rách nát kia làm bẩn hết cả thảm, tâm tình tốt của người ta đều bị cô ta làm hỏng hết rồi, đuổi cô ta đi ra ngoài đi." Cô ta tự cho rằng mình xinh đẹp hơn người, lại là người mẫu nổi tiếng, sao có kém hơn cô nhóc miệng còn chưa dứt sữa kia được? Tô Lưu Cảnh nhìn đôi giày lười trên chân của mình, mặc dù không mới, nhưng vẫn rất sạch sẽ, không hề dơ bẩn chút nào, đây chẳng phải là cố ý bới móc nhục nhã cô sao. Hình Hạo Xuyên cũng không để ý lắm, chỉ hứng thú đưa mắt quan sát, tựa hồ muốn nhìn xem Tô Lưu Cảnh thực sự có bản lãnh gì. Sofia cứ tưởng rằng sự chê bai đó của mình có thể thu hút được sự chú ý Hình Hạo Xuyên, nhưng không nghĩ tới kết quả hoàn toàn ngược lại, cắn răng nói tiếp: "Còn đợi ở chỗ này làm gì? Chưa ngại bản thân không đủ chướng mắt sao?" Tô Lưu Cảnh bị sỉ vả liên tục như vậy, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, không kiêu ngạo không tự ti đáp trả: "Vị tiểu thư này, không biết cô đã từng nghe qua câu này hay chưa: có người, cho dù có nghèo cũng không hề hèn mọn, mà có người, cho dù ăn mặc xinh đẹp thế nào đi nữa cũng vẫn rất xấu xí." Cô ta chưa kịp nổi giận, thì Tô Lưu Cảnh lại nhún nhường tặng thêm một câu: "Dĩ nhiên, tôi không nói rằng cô không có giáo dục, càng không nói cô xấu xí, cứ yên tâm đi." Giọng nói không trầm bổng nhấp nhô chỉ giống như đang trần thuật, thế nhưng trong trong mắt sáng ngời chứa đầy gai nhọn, thật giống như chứa đựng vô số ngôi sao, lấp lánh hấp dẫn tầm mắt của người khác. "Cô!" Sofia tự ình là người có tên tuổi trong giới thượng lưu, lại có không ít người theo đuổi, không nghĩ tới lại bị một con nhóc vô danh tiểu tốt dạy dỗ như vậy. Nhưng lại không dám ở trước mặt Hình Hạo Xuyên mà giơ nanh múa vuốt, giận đến mức nói không ra lời. Tô Lưu Cảnh cũng không để ý đến biểu tình phẫn nộ của cô ta, nhìn sang Hình Hạo Xuyên uất ức khẽ nói: "Hình tiên sinh, không quấy rầy ngài nữa, tôi lên trước." "Chờ một chút.". Hình Hạo Xuyên từ náy đến giờ vẫn một mực yên lặng lại đột nhiên mở miệng nói: "Tới đây." Tô Lưu Cảnh kinh ngạc không thôi, anh ta đang nói với cô sao? Hình Hạo Xuyên liền lặp lại: "Đến trước mặt của tôi ." Lần này người kinh ngạc không chỉ có một mình Tô Lưu Cảnh, còn có cả Sofia vừa sợ lại vừa ghen tị nói: "Hạo Xuyên . . . . ." Tô Lưu Cảnh không biết rốt cuộc anh ta muốn làm cái gì, chỉ đành phải chầm chậm đi tới. Nhưng không nghĩ đến chỉ còn cách khoảng năm bước thì đột nhiên lại bị anh kéo một cái, liền cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc định thần trở lại thì đã nằm ở trong ngực của anh. Mà cô thì đang ngồi ở trên đùi anh! Còn tay của anh lại thân mật siết chặt hai bên eo của cô! Chuyện gì đang xảy ra? Tô Lưu Cảnh kinh ngạc ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm vào con ngươi đen bóng thâm thúy của Hình Hạo Xuyên, trên môi vẫn mang theo nụ cười thản nhiên, cơ hồ như muốn hút hồn người đối diện, toàn bộ xung quanh đều bị hơi thở của anh bao phủ, mùi hương bạc hà nhàn nhạt cộng thêm mùi vị đặc trưng vốn có của phái nam nữa. Tô Lưu Cảnh cảm giác được rất rõ nhiệt độ trên người mình đang ngày một tăng cao.