Cổ Đại Thí Hôn
Chương 99 : Nghe chê cười
Trốn được một lần, không trốn được mười năm, lúc trước còn có cớ chuẩn bị thi Đình để trốn tránh, hiện tại, Lý Minh Doãn đã là Trạng nguyên, được phong làm tu soạn Hàn Lâm viện, tuy nói chỉ là tiểu quan lục phẩm nhưng đương triều không có Tiến sĩ nào được vào Hàn Lâm, nhất thời lệ cũ nội các có biến động, Lý Minh Doãn có thể trở thành nhân vật tân quý giới quan trường, đương nhiên xã giao nhiều hơn là không tránh khỏi.
Lâm Lan thu danh mục quà tặng đến mỏi tay, mà mụ phù thủy thu lễ vật đến mỏi tay.
Mọi người Lạc Hà trai không phục lắm, nhị thiếu gia thi trúng Trạng nguyên, kết quả người được tiện nghi nhất là phu nhân.
Lâm Lan vẫn tỏ ra bình thường, mấy người Ngân Liễu nói vài câu bực bội, còn bị nàng khiển trách: “Đây là quy củ trong phủ, dĩ nhiên phải làm theo quy củ.”
Cứ như vậy, bọn hạ nhân trong phủ cảm thấy lời nói phu nhân Trạng nguyên không có trọng lượng.
Đảo mắt, tiểu thế tử phủ Tĩnh Bá Hầu đã đầy tháng, vợ chồng Lý Minh Doãn đương nhiên trong hàng ngũ được mời.
Cầm lấy lễ vật chúc mừng mụ phù thủy chuẩn bị, Lâm Lan không khỏi tức giận mắng: “Cái mụ phù thủy này thật không biết xẩu hổ, một cái khóa vàng, một đôi vòng tay bạc, hai cây vải lụa, kiểu như tiểu thế tử đi ăn xin ấy.”
Lý Minh Doãn lạnh lùng cười một tiếng: “Trước hết cho bà ta đắc ý vài ngày.” Ngay sau đó lấy một cái hộp giao cho Lâm Lan: “Đem cái này thêm vào, phía trên này đều có ký hiệu Diệp thị.”
Lâm Lan liếc xéo hắn, mỗi lần nàng xảy ra chuyện gì, Lý Minh Doãn suy nghĩ chốc lát đã tìm ra cách, phát huy năng lực rất nhanh. Đoán chừng hắn lại nghĩ ra cái gì hay ho rồi.
Lâm Lan cười như tên trộm, nhận lấy đồ.
Hai người ngồi xe ngựa một lúc thì tới nơi, nam nữ mỗi người được chiêu đãi một chỗ, cho nên tới phủ Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan tự động tách ra.
Phương mama tự mình đến nghênh Lâm Lan.
Lâm Lan hỏi: “Phu nhân khỏe không? Tiểu thế tử ngoan chứ?”
Phương mama cười đến híp mắt lại, sang sảng nói: “Hảo hảo, rất tốt ạ, tiểu thế tử trắng trắng mập mập, mỗi khi trêu thì cười toét miệng, cực kỳ khả ái, sáng nay vừa mới cân qua, được mười lăm cân nặng rồi ạ.”
(1 cân (市斤, jin) = 10 lượng = 500g. Tương đương là 7kg đấy ạ.)
Lâm Lan nghe xong thật cao hứng, vì giữ được đứa nhỏ này mà nàng tốn không ít tâm tư, hiện tại đứa nhỏ đầy tháng khỏe mạnh, nàng cũng có cảm giác rất mãn nguyện.
Hôm nay Chu phủ nghênh đón khách ở sảnh lớn, Lâm Lan hoa cả mắt, chỉ thấy một phòng những người là người mặc tơ tụa xa xỉ đủ màu, trang sức chói lóa từ những vị phu nhân tiểu thư. Dĩ nhiên, nàng không biết ai với ai cả.
Phương mama tìm kiếm trong đám người chốc lát, không thấy phu nhân đâu, một đứa nha hoàn nhận ra Lâm Lan, vội vàng nghênh tiến lên nói: “Lý phu nhân, tiểu thế tử mới tè ướt, phu nhân vừa ôm tiểu thế tử đi thay tã rồi.”
Phương mama cười nói: “Lý phu nhân, phu nhân ở đây chút, phu nhân nhà ta lập tức ra ngay.”
Lâm Lan biết Phương mama cũng rất bận rộn, liền nói: “Phương mama, mama bận gì cứ làm đi, không cần để ý ta đâu.”
Lâm Lan tìm chỗ trống ngồi xuống, nghe được mấy phu nhân bên cạnh nói chuyện phiếm.
“Lý gia năm nay thật đúng là ra hết danh tiếng…” Một phu nhân nói, giọng thánh thót như ngọc.
“Nhị công tử Lý gia thật là một nhân vật nổi tiếng, lúc trước chết sống muốn lấy một cô gái nông thôn làm vợ, nghe nói bị Lý Thượng Thư mắng ột trận, công tử không chịu, cuối cùng Lý Thượng Thư phải đáp ứng cho người ta vào cửa, lúc này chưa được bao lâu, người ta lại khoác lụa hồng trúng Trạng nguyên, nam tử có cả tài lẫn mạo thế này trên đời khó tìm thấy người thứ hai lắm…” Một phu nhân phụ họa nói.
Mọi người hùa nhau mỗi người một câu, vẻ mặt mỗi người một kiểu, người thì hâm mộ, người thì tiếc nuối, chẳng biết hâm mộ chuyện gì, tiếc nuối ra sao… Lâm Lan suy nghĩ, có lẽ là tiếc nuối bản thân không được làm mẹ vợ Lý Minh Doãn đây mà.
Lâm Lan rất hứng thú với đề tài này, vì vậy ngồi yên dự thính.
“Hừ… Các vị chỉ biết một mà không biết hai.” Một gương mặt nổi bật vươn ra cất tiếng hừ lạnh.
Nhất thời mọi người ngưng nghị luận, một người nói: “Ý Ngụy phu nhân là?”
Ngụy phu nhân cười lạnh: “Các ngươi đang khó hiểu vì sao mà nhị công tử Lý gia nhất định phải cưới cô thôn nữ kia phải không?”
Có người nói: “Không phải nói là vì báo ân sao?”
Khóe miệng Ngụy phu nhân lộ ra mấy phần xem thường: “Chuyện báo ân như vậy, nữ nhân nào có thể làm được? Chính là thứ thôn phụ hương dã không biết xấu hổ kia, chẳng có chút liêm sỉ nào, biết được nhị công tử Lý gia gia thế hiển hách, tài học xuất chúng, liền sống chết bắt nhị công tử Lý gia đền ơn… aiz… Lại nói, cũng thật xót xa cho vị nhị công tử họ Lý này, hạnh phúc cả đời bị mất trong tay một thôn phụ hương dã, có khổ mà không nói ra lời.”
Có người hoài nghi nói: “Không thể nào đâu, nếu vậy, sao nhị công tử Lý gia còn có thể vui vẻ như vậy?”
“Sao có thể giả được, những chuyện này là ta nghe Phương An tới Diệp gia về nói, Diệp gia đó, các vị biết không? Chính là nhà ngoại nhị công tử Lý gia.”
“Chuyện này thật không? Vậy nhị công tử Lý gia thật quá đáng thương.” Mọi người thổn thức cảm thán.
“Cô gái nông thôn kia đúng là không biết xấu hổ…”
“Đúng đấy, loại con gái vô sỉ như thế, người nào cưới phải đúng là xui xẻo.”
Mọi người lại bắt đầu lên án Lâm Lan.
Lâm Lan cười ha ha, hỏi Ngụy phu nhân kia: “Phu nhân còn biết chuyện gì nữa không.”
Ngụy phu nhân vênh mặt, còn nói: “Ta còn nghe nói cô gái nông thôn kia là một người đàn bà đanh đá, xem ra Lý công tử thảm rồi, haiz…”
“Ai nha, thật là đáng tiếc, hôn sự trước đây của nhà Ngụy phu nhân với Lý gia là bị cô gái nông thôn này quấy nhiễu mà.” Một người thở dài nói.
Mặt Ngụy phu nhân nổi ngượng ngùng: “Nếu ta sớm biết thôn phụ kia tâm địa hiểm ác, nhất định đã không cho cô ta được như ý.”
Lâm Lan cười nhìn Ngụy phu nhân, thì ra vị này chính là sống chết muốn gả nữ nhi cho Minh Doãn, là phu nhân Ngụy Thị Lang đây mà, khó trách hận nàng thấu xương, nhưng người ở Diệp gia nói nàng là ai? Lẽ nào là Diệp Hinh Nhi?
“Nhưng ta nghe nói cô thôn nữ kia y thuật rất cao, phu nhân Tĩnh Bá Hầu lần này có thể thuận lợi sinh hạ tiểu thế tử đều là nhờ công lao của cô ấy.” Một phu nhân tới nói.
Lâm Lan nhìn qua, chẳng phải đây là phu nhân Hoài Hóa Tướng quân, Phùng Thục Mẫn sao?
“Y thuật cùng phẩm giá có quan hệ gì?” Ngụy phu nhân phản bác.
“Ha ha, ta nghĩ, nếu nàng có ân với phu nhân Tĩnh Bá Hầu, hôm nay chắc hẳn cũng sẽ được mời.” Phùng Thục Mẫn khẽ gật đầu nhìn Lâm Lan. Thầm nghĩ vị Lý phu nhân này thật thú vị, nghe mọi người nói mình như vậy mà vẫn có thể im lặng ngồi nghe.
Mấy phu nhân nhất thời nhìn chung quanh, nhưng không ai biết cô gái nông thôn kia trông như thế nào, không biết có bộ dạng ra sao?
Ngụy phu nhân hừ lạnh nói: “Tiếc là không có cô ta ở đây, nếu cô ta ở đây, tôi sẵn sàng dạy dỗ cho cô ta biết cái gì gọi là liêm sỉ.”
Phùng Thục Mẫn nghe không nổi nữa, muốn mở miệng bác lại vài câu.
Lại thấy Lâm Lan che miệng cười khẽ, nói: “Ngụy phu nhân thật là một người thẳng thắn.”
Ngụy phu nhân thấy vị phu nhân trẻ tuổi này niềm nở, liền sinh lòng hảo cảm với nàng, cười nói: “Ta trước giờ có sao nói vậy.” Dừng một chút hỏi: “Xin hỏi là phu nhân nhà ai? Xưng hô như thế nào?”
Lâm Lan cười nói tự nhiên: “Phu gia* họ Lý, thật ngại quá, ta chính là thôn phụ mà phu nhân nói kia.”
(Phu gia: nhà chồng)
Mặt Ngụy phu nhân vừa sáng lạn vô cùng đột nhiên co quắp lại, lúng túng vạn phần, mấy vị phu nhân vừa tham gia lên án Lâm Lan cũng ngượng ngập quay mặt đi, hoặc làm bộ như uống trà, hoặc lấy khăn lụa che miệng. Trong lòng lo sợ bất an, lão gia nhà mình còn đang suy nghĩ biện pháp kết giao với Lý Minh Doãn, các nàng lại cư nhiên đắc tội phu nhân người ta.
Phùng Thục Mẫn nhìn những gương mặt lung túng, trong lòng cười thầm, cho các vị chừa thói nói xấu sau lưng người khác, xem mấy người thu dọn kết cục thế nào.
Lâm Lan dịu dàng cười nói: “Nghị hôn hai nhà Ngụy Lý, cả thành đều biết, nhưng bởi vì ta cuối cùng thất bại, cũng khó trách phu nhân hận ta, bất quá hai chữ nhân duyên này quả thật là vô cùng kỳ diệu, chỉ có thể nói thiên kim nhà phu nhân vô duyên với tướng công của ta.”
Một câu nói hời hợt quy chuyện Ngụy phu nhân vì nghị hôn không được nên ác ý chửi bới.
“Hôm nay gặp ở đây, ta thành thật cáo lỗi với Ngụy phu nhân, chúc tỷ tỷ Ngụy gia sớm ngày tìm được người như ý.” Lâm Lan cười duyên dáng nói. Sau đó không để ý khuôn mặt bị đè nén tới đỏ bừng của Ngụy phu nhân, đứng dậy hướng Phùng Thục Mẫn thi lễ: “Lâm phu nhân, không nghĩ gặp được phu nhân ở chỗ này.”
Phùng Thục Mẫn thân mật kéo tay Lâm Lan, cười nói: “Còn nhớ tới ta cơ đấy, nhiều ngày như vậy mà không tới gặp ta lần nào…”
“Minh Doãn mới thi xong, vừa qua bận rộn chăm sóc chàng, không đi được…” Lâm Lan tỏ vẻ hiền lành nói.
Hai người vừa nói vừa cười rời đi.
“Vị Lý phu nhân này thật bình thản, nghe chúng ta mắng nàng như vậy, nàng không có chút sinh khí nào lộ ra.” Có người ngượng ngùng nói.
“Ta thấy lời nói cùng cử chỉ của nàng không giống thôn phụ hương dã.” Lại có người thêm lời.
“Ừ ta cũng cho là như thế…”
“Haiz… Chúng ta nói nàng như vậy, nàng không hề tức giận, thật là một người rộng rãi độ lượng.”
“Xem ra sau này bớt nghe những lời đồn đại thì tốt hơn.” Có người xem thường liếc Ngụy phu nhân một cái, đứng dậy đi ra.
Sắc mặt Ngụy phu nhân mỗi lúc một khó coi.
Lâm Lan cùng Phùng Thục Mẫn đi tới chỗ thanh tĩnh, Phùng Thục Mẫn mới nói: “Mới vừa rồi sao không nói gì, để người ta cư nhiên nói láo vậy”
Lâm Lan cười nói: “Ta cảm thấy nên như vậy, chứ lên tiếng lại chỉ khiến người ta chê cười.”
Phùng Thục Mẫn cười nói: “Ta thấy phu nhân là có chủ tâm muốn nhìn các nàng chê cười.”
Lâm Lan che miệng cười khẽ, coi như là chấp nhận.
Chợt nghe nha hoàn thông truyền: “Phu nhân Hầu gia đã tới.”
Lâm Lan nhìn lại, thấy một đám nha hoàn mama vây quanh Kiều Vân Tịch đi ra ngoài, hôm nay Kiều Vân Tịch mặc một thân xanh lá cây, mái tóc đen nhánh búi đơn giản cài một cây trâm, bên tóc mai cài trâm hoa san hô, màu da trắng hồng, mặt mỉm cười, bởi vì cao hứng mà lộ ra thần thái hưng phấn, quả nhiên là khôi phục rất tốt.
Không chờ Lâm Lan tiến lên làm lễ ra mắt, Kiều Vân Tịch vừa nhìn thấy nàng đã nhanh chân bước tới.
“Lý phu nhân, cũng tới rồi đó hả.”
Lâm Lan cười nói: “Tiểu thế tử đầy tháng ta có thể không đến sao?”
Kiều Vân Tịch cười nói: “Mau ôm tiểu thế tử tới cho Lý phu nhân nhìn một cái.”
Bà vú vội vàng ôm tiểu thế tử tiến lên.
Lâm Lan nhìn thấy trong tã lót một đứa bé trắng trẻo mập mạp đang tươi cười, đôi mắt đen lúng liếng, sống mũi thật cao, cái miệng nhỏ nhắn phì phì bọt sữa, quả nhiên vô cùng khả ái.
“Ta có thể ôm một chút không?” Lâm Lan vui vẻ hỏi.
“Dĩ nhiên có thể.” Kiều Vân Tịch khẽ cười nói.
Được phu nhân cho phép, bà vú cẩn thận trao tiểu thế tử cho Lâm Lan.
Truyện khác cùng thể loại
28 chương
31 chương
67 chương
29 chương
58 chương
15 chương
113 chương