Cổ Đại Thí Hôn

Chương 78 : Rất oán giận

Lý Kính Hiền nổi giận đùng đùng chạy thẳng tới An Hòa đường. Hàn Thu Nguyệt thấy sắc mặt lão gia xanh mét, trong lòng biết không ổn, cũng không kịp cho hạ nhân lui ra, liền thấy lão gia xông thẳng vào phòng, nhấc chân đạp vào người bà ta một cái. Hàn Thu Nguyệt bay lên, đụng “rầm” một cái vào bàn thức ăn được chuẩn bị tỉ mỉ. Hạ nhân cả phòng bị dọa mặt tái mét không còn hạt máu, chưa từng thấy lão gia nóng giận như thế này, ngay cả phu nhân cũng bị đạp bay như thế, còn có ai dám lên tiếng? Khương mama vốn có chút địa vị trong phủ, bình thường trước mặt lão gia cũng có thể nói lên mấy câu, bất chấp tình hình nước sôi lửa bỏng, tiến lên đỡ phu nhân: “Phu nhân, người không sao chứ?” Hàn Thu Nguyệt vịn tay bà ta, nước mắt đã vòng quanh, đau trong tâm hơn đau thể xác, lão gia lại đạp bà ta như vậy trước mặt hạ nhân, thế này thì bà ta còn mặt mũi nào nữa? Sau này làm sao có thể làm gia chủ được? Hàn Thu Nguyệt há miệng định nói gì đó. Lại nghe lão gia gầm lên giận dữ: “Ngươi im miệng cho ta.” Hàn Thu Nguyệt hoảng sợ, ngậm chặt miệng. “Người đâu, đem toàn bộ người làm trong phòng bếp tới đây cho ta.” Lý Kính Hiền lớn tiếng nói. Lập tức có người chạy đi phòng bếp gọi Khâu mama, không bao lâu, Khâu mama dẫn theo một đám hạ nhân chạy tới, nhất loạt quỳ gối ngoài cửa. Ánh mắt Lý Kính Hiền sắc như dao, lướt qua tất cả một lượt, lớn tiếng hỏi: “Súp của nhị thiếu gia là ai làm?” Khâu mama sợ hãi liếc phu nhân đang co quắp dưới đất, nơm nớp lo sợ trả lời: “Là… là lão nô ạ.” Lý Kính Hiền lại hỏi: “Còn kẻ nào đưa sang?” Tịnh Hương đang quỳ liền lết lên hai bước, giọng nhỏ như muỗi: “Là nô tỳ.” “Người đâu, lôi hai kẻ này, thêm cả Khương mama, đánh mỗi người hai mươi roi. Triệu quản gia, ngươi đi quan sát cho ta, nếu dám đánh nhẹ một cái, toàn bộ sẽ do người nhận hộ.” Khương mama bị dọa khiến chân mềm nhũn, ngồi phịch xuống bên cạnh phu nhân, không nghĩ tới, ngay cả bà ta lão gia cũng muốn đánh, nhất thời không biết làm sao, kêu oan ư? Chỉ sợ lão gia giận quá, tra rõ ra thì không biết hậu quả thế nào, nhưng nếu không kêu, hai mươi trượng kia, thân già bà ta không thể gánh nổi. Hàn Thu Nguyệt cuống cuồng, khóc ròng bi ai: “Lão gia, người vừa vào cửa liền vô cớ phát giận, cho dù thiếp thân làm điều gì sai, lão gia cũng nên nói cho thiếp thân, thiếp thân lập tức sửa đổi…” Lý Kính Hiền quay đầu lại nổi giận mắng: “Ngươi không phải vội, xử lý xong đám nô tài xảo quyệt này, kế tiếp là ngươi.” Lão gia tức giận lôi đình, hạ nhân không hiểu là chuyện gì, nhưng những người kia thì sớm đã rõ thì bị hù cho bể mật. “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mang xuống đánh.” Lý Kính Hiền lớn tiếng quát. Lão gia ra lệnh, ai dám không theo, lúc này, không cần biết chân tướng sự việc là gì, chỉ cần nghiêm chỉnh dựa theo phân phó lão gia đi làm, bằng không, một khắc sau, người bị ăn gậy có lẽ là mình. Triệu quản gia vội vã ra hiệu cho hạ nhân đem ba người này ra ngoài. Buồn cười chính là, ba người này không ai dám kêu oan một tiếng, lúc bị lôi ra, có lẽ trong lòng đã biết hai mươi trượng đã là nhẹ. Lý Kính Hiền cho toàn bộ hạ nhân lui ra, căm tức nhìn Hàn Thu Nguyệt, thật muốn đạp thêm bà ta hai cước nữa, hắn tức giận đi qua đi lại, tay nắm thành quyền. Hàn Thu Nguyệt sợ hãi nhìn theo cước bộ lão gia, trong lòng lo lắng bất an, lão gia không hề hỏi lời nào đã ra lệnh xử lý, có thể thấy được trong lòng lão gia đã rõ sự việc, không biết lão gia sẽ xử lý bà ta thế nào. Rốt cục Lý Kính Hiền dừng bước, mắng: “Ngươi là đồ tiện nhân lòng dạ ác độc, ngươi chọc giận khiến Diệp Tâm Vi sinh bệnh mà chết đã không tính, hôm nay ngay cả Minh Doãn cũng không buông tha, may mà Minh Doãn mạng lớn, nếu nó chết, ngươi cho rằng ngươi có thể chạy trốn sao? Coi như toàn bộ cái nhà này cũng sẽ bị chôn theo cùng.” Hàn Thu Nguyệt bi thương nói: “Lão gia, chuyện này, thật sự là oan uổng cho thiếp thân rồi, thiếp thân dù ngu dốt thế nào cũng sẽ không làm loại việc ngu ngốc này, thiếp thân thừa nhận là thiếp thân dạy kẻ dưới không nghiêm, có chỗ sơ suất, nhưng nói thiếp thân có ý hại Minh Doãn, trời đất chứng giám, thiếp thân không hề nghĩ tới…” Lý Kính Hiền tức sôi lên, tiến đến gần hai bước, Hàn Thu Nguyệt cho là lão gia lại muốn đạp bà ta, vội ôm đầu lại có ý lui ra sau. “Ngươi lại cãi trắng cơ đấy, ngươi cho rằng Minh Doãn không có chứng cớ trong tay sao? Ngươi cho rằng người nghiên cứu tỷ mỉ chuyện này tới mức người ta không phá ra được sao? May là Minh Doãn còn biết nghĩ đến mặt mũi Lý gia, không tra cứu chuyện này, ngươi vẫn còn ở nơi này làm bộ làm tịch, không chịu hiểu tình hình đi hả. Sớm biết giữ ngươi lại chính là mầm tai họa, quả nhiên như vậy, ngươi mau thu dọn đồ đạc ngay ngày hôm nay cho ta…” Hàn Thu Nguyệt kinh hoàng nói: “Lão gia là muốn… muốn hưu thiếp thân?” Lý Kính Hiền nặng nề hừ lạnh: “Căn cứ vào những chuyện độc ác ngươi làm, hưu ngươi cũng là còn nhẹ, Minh Tắc có người mẹ như như ngươi, quả thật là vô phúc mười tám đời.” Thật ra thì Lý Kính Hiền rất muốn nói, lấy phải người như bà là vô phúc mười tám đời nhưng lại sợ Hàn Thu Nguyệt chó cùng rứt giậu, lôi ông ta chết cùng, dù sao ông ta cũng bị Hàn Thu Nguyệt nắm đằng chuôi, Minh Tắc thì là tâm can bảo bối của Hàn Thu Nguyệt, chỉ có lôi Minh Tắc ra nói bà ta mới chịu kiềm chế một chút. Hàn Thu Nguyệt quá sợ hãi, khóc rống lên: “Lão gia, người không thể không phân rõ trắng đen đã định tội thiếp thân, Minh Doãn nói gì người cũng tin sao? Ngài cũng không phải không biết Minh Doãn vẫn mang lòng oán hận với thiếp thân, hận không đuổi được thiếp thân đi, ai biết đây có phải là Minh Doãn bày khổ nhục kế hay không. Lão gia, xin người minh xét, hôm nay người muốn đuổi thiếp thân đi, sau này nó công thành danh toại, lúc đó sẽ quay ra đối phó với lão gia…” Lý Kính Hiền biết rõ xưa nay Hàn Thu Nguyệt có bản lãnh nhất là chuyện lật ngược phải trái, thay trắng đổi đen, nhưng lời này, đúng là khiến lòng hắn có chút dao động, Minh Doãn có khi nào sẽ đối phó với hắn không? Lý Kính Hiền chau mày. Hàn Thu Nguyệt thấy lão gia như đang suy nghĩ, biết mình nói đúng hướng, thừa thắng xông lên, thêm vào một câu chốt: “Cho dù Minh Doãn không nghĩ như vậy, có khi người bên cạnh lại khuyến khích hắn, lão gia, người đừng quên, Diệp gia vốn hận chúng ta thấu xương…” Trong lòng Lý Kính Hiền lại chấn động, chậm rãi ngồi xuống, nội tâm rối rắm, không sai, Diệp gia đối với hắn là hận thấu xương, Minh Doãn lại thân thiết với Diệp gia như vậy, khó tránh bị Diệp gia đầu độc tâm trí, nhưng là, nếu Lý gia suy bại rồi, đối với nó thì có ích lợi gì? Tiền đồ của nó sẽ bị phá hủy theo, không, sẽ không đời nào, Minh Doãn dù gì cũng là nhi tử của hắn… Bất quá, cũng phải đề phòng Diệp gia. Một phen tự cân nhắc, lòng Lý Kính Hiền dần trấn tĩnh, chỉ cần Hàn Thu Nguyệt không gây sóng gió nữa, thật lòng đối đãi Minh Doãn, Minh Doãn sẽ không gây ra chuyện gì có lỗi với Lý gia, hết thảy căn nguyên đều ở Hàn Thu Nguyệt. Lý Kính Hiền uy nghiêm nhìn Hàn Thu Nguyệt, lạnh lùng nói: “Ta thấy, người muốn châm ngòi nổ quan hệ phụ tử ta chính là ngươi, ta cho ngươi một con đường, nếu ngươi còn muốn ung dung làm phu nhân Thượng Thư, muốn Minh Tắc, Minh Châu có một tương lai tốt đẹp, trong lòng ngươi còn có cái nhà này, trong mắt ngươi còn có lão gia ta đây, ngươi nên đàng hoàng cho ta, đừng có như con thiêu thân làm trò gì ngu xuẩn nữa, nếu không, ta mặc kệ mảnh giấy kia trong tay ngươi, ngươi muốn phá hủy cái nhà này, ta sẽ diệt ngươi trước.” Lý Kính Hiền cao giọng cảnh cáo. Hàn Thu Nguyệt nghe được cảnh cáo nghiêm nghị như thế, trong lòng biết đã không thể cứu vãn, đành giả bộ đáng thương, lắp bắp: “Thiếp thân nhớ kỹ.” “Tối nay ngươi thu dọn đồ đạc, đi ra nông trang ở phía ngoài thành Tây một thời gian, đợi Minh Doãn nguôi giận thì hãy trở về.” Hàn Thu Nguyệt buồn rầu giương mắt, bắt gặp ánh mắt sắn bén lão gia nhìn tới, bà ta lập tức cụp mắt xuống, lần này coi như gặp hạn, thôi thôi, mối hận hôm nay, còn nhiều thời gian. Trong phòng Lạc Hà, Như Ý đem tình hình đưa đồ ăn sang An Hòa đường bẩm báo lại cho nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân. Lâm Lan có thể tưởng tượng ra vẻ mặt biểu cảm lúc đó của mụ phù thủy, thở dài nói: “Đáng tiếc những thứ đồ ăn bằng rắn kia, đều là đồ ngon…” Lý Minh Doãn không nghĩ tới nàng lại tỏ vẻ cảm khái như vậy, cười nói: “Nàng muốn ăn thì đợi ta thì xong sẽ dẫn nàng đi ăn.” Lâm Lan khoát khoát tay: “Thôi thôi, thật ra thì là ta tiếc bạc thôi, chứ hôm nay nhìn thấy mấy con rắn kia, đời này chắc không dám ăn.” Lý Minh Doãn cũng có tâm trạng tương tự, hắn đã bị rắn cắn một lần, hôm nay lại bị rắn vây hãm, một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, huống chi hắn đã gặp hai lần liền. Chu mama đi vào bẩm báo: “Thiếu gia, đồ đạc đã chuẩn bị xong.” Lý Minh Doãn gật đầu: “Cứ để đó đã.” Lâm Lan đăm chiêu nói: “Không biết tình hình bên kia sao rồi.” Nếu như lão già kia không có năng lực thì nàng nhất định không để yên ụ phù thủy như thế. Lý Minh Doãn chậm rãi uống trà, như đã dự liệu trước, thong thả nói: “Nàng yên tâm, nhất định rất náo nhiệt.” Nếu như lúc này hắn rời nhà, hoặc nếu phụ thân không để hắn rời nhà, hắn mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi cùng danh dự Lý phủ, chỉ cần thêm chút bóng gió, trí tưởng tượng mọi người lại rất phong phú, ba người thành hổ*, miệng nhiều người xói chảy vàng**, phụ thân không sợ bị chết đuối trong biển nước miếng thì cứ bảo vệ ụ phù thủy đi. (Ba người thành hổ: Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật.) (Miệng nhiều người xói chảy vàng: nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.) Đang nói, Cẩm Tú chạy trở lại, thở hổn hển, vẻ mặt vô cùng hưng phấn. “Nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân… Bên An Hòa đường giờ đang loạn ầm ĩ, lão gia sai người đánh Khâu mama, Tịnh Hương và cả Khương mama mỗi người hai mươi trượng, lại ra lệnh Triệu quản gia đứng coi chừng, không được thiếu một roi. Sau đó đại thiếu gia cùng biểu tiểu thư cũng chạy tới, bị lão gia mắng đuổi về, lão gia cho người thu dọn đồ đạc, trong tối nay phu nhân phải ra ngoài thành, tới nông trang phía thành Tây, nô tỳ còn nghe nói, phu nhân bị lão gia đạp ột cước.” Cẩm Tú đem toàn bộ những gì mình thăm dò được ra nói một hơi. Vốn dĩ chuyện phu nhân bị lão gia tung chân đạp là chuyện không thể nào bàn tán, nhưng hiện tại mụ phù thủy thân mình còn chưa lo xong, Khương mama đang bị ăn gậy, không ai dán miệng hạ nhân được, bọn họ thừa dịp tha hồ mở miệng xôn xao. Lâm Lan nghe thấy mụ phù thủy bị ăn một đạp thì lòng dâng lên một tia thống khoái, mắng nhiếc thế nào cũng chẳng thể hả dạ bằng một đòn kia. Chu mama cười nói: “Đạp thì hay rồi.” Dù sao trong phòng này cũng không có người ngoài, Chu mama to gan nói ra. Lý Minh Doãn chỉ khẽ cười nhạt, phụ thân vì giữ hắn lại, không tiếc đuổi Hàn Thu Nguyệt đi, xem ra vị trí nhi tử của hắn trong lòng phụ thân vẫn còn chút trọng lượng, tuy nhiên, Lý Minh Doãn hiểu rõ, không phải bởi vì hắn là nhi tử Lý Kính Hiền, mà là nhi tử này, không thể khinh thị mà thôi. “Được rồi, mọi người đừng có lộ ra vui mừng hớn hở đấy nhé, chúng ta hẳn là tức giận, hẳn là thương tâm khổ sở lắm, có hiểu hay không.” Lâm Lan ngâm nga nói. Đám người Cẩm Tú, Như Ý nhất thời không hiểu, tại sao lại không nên cao hứng chứ? Rốt cuộc phu nhân cũng nhận được báo ứng rồi. Lâm Lan nhìn thần sắc mờ mịt của bọn họ thì kiên nhẫn giải thích: “Nhị thiếu gia của mọi người suýt chút bị hại, chẳng lẽ không buồn rầu sao? Mọi người phải tỏ ra khó chịu, oán giận chuyện này thì lão gia mới càng sinh khí, mọi người mới càng cảm thấy chúng ta thật sự là quá ủy khuất, phu nhân lại càng mất uy tín, hiểu chưa?” Chu mama thầm bội phục, vội nói: “Nhị thiếu phu nhân dạy dỗ rất đúng, chúng ta rất buồn bã, cực kỳ oán giận.” Đám người Cẩm Tú không ngừng gật đầu lia lịa: “Đúng là rất oán giận.” Lý Minh Doãn nén cười trong lòng, Lâm Lan thật là một con người kỳ diệu.