Cổ Đại Thí Hôn

Chương 184 : Họa Vô Đơn Chí

Công bộ viên ngoại lang – quý phủ Hoàng đại nhân. “Nghe nói công tử nhà ta muốn kết hôn với biểu tiểu thư nhà Lý Thượng Thư?” Một vị phu nhân vóc người đẫy đà, khuôn mặt phúc hậu, nhỏ giọng hỏi. Hoàng phu nhân sững sờ: “Triệu phu nhân, lời này phu nhân nghe ai nói? Không có chuyện này đâu.” “Khắp nơi đều đang truyền tin đó, phu nhân không biết?” Triệu phu nhân ngạc nhiên nói. Hoàng phu nhân trố mắt, tức giận cất cao giọng nói: “Là ai đồn như thế? Thật là linh tinh, Kỳ Nhi nhà ta sao có thể cưới cái kiểu nữ nhân tính nết như thế.” Triệu phu nhân chợt nói: "Ta nói phu nhân cả đời khôn khéo, sao lại hồ đồ chuyện đại sự như vậy, ta không ghét bỏ người ta vì là biểu tiểu thư, gia thế hay là gì, những điều đó không thành vấn đề, mấu chốt là tính nết, lấy vợ thì phải chọn vợ hiền dâu thảo, nếu cưới phải một đứa con gái lắm mồm, suốt ngày mồm năm miệng mười, tính cách chanh chua thì cả nhà đừng mong yên tĩnh. Phu nhân đừng trách ta nhiều chuyện, hai chúng ta giao tình đã lâu, ta vừa nghe nói chuyện này, vội vàng tới đây hỏi phu nhân, nếu phu nhân không có ý niệm này trong đầu thì ta cũng yên lòng, nhưng vì sao lại có những lời đồn kia chứ? Nếu cứ truyền như thế, ba người thành hổ, nhiều miệng đồn thổi thành sự thật, danh dự Hoàng công tử sẽ chịu tổn hại.” Hôm đó Hoàng phu nhân nghe nữ nhi thuật lại những lời mà Vũ Dương Quận chúa nói, lập tức chặt đứt tâm tư kết thân, ngày hôm trước Lý phu nhân đưa thiệp mời bà tới phủ nói chuyện, bà giả bộ bị bệnh từ chối. Không nghĩ tới, phía ngoài lời đồn đại bay đầy trời, như thể là vợ chính thức của Kỳ Nhi? Hoàng phu nhân chóng mặt, e ngại Triệu phu nhân nên không dám phát tác, âm thầm cắn răng nói: “Nếu ta biết ai đồn ra những lời này, ta sẽ cho biết tay.” Triệu phu nhân như có điều suy nghĩ, nói: “Có thể là mấy người lắm mồm nói giỡn thôi, hoặc là có người nào đó cố ý làm hư danh tiếng công tử nhà phu nhân, có khi là chính Lý gia truyền ra... Aiz, tóm lại là người ta nhiều chuyện, chúng ta phải có biện pháp gì đây?” Triệu phu nhân vừa nói vừa thở dài. Hoàng phu nhân càng nghĩ càng có đạo lý, Lý phu nhân chủ động tìm bà, đích thị là nóng lòng định chuyện hôn sự, sợ bà hối hận, thấy bà thờ ơ, cố ý thả ra tin tức, ép bà phải thuận theo, nghĩ như vậy, trong lòng lại càng tức giận, tuy nhiên ngoài mặt vẫn phải cố dịu dàng cười nói: “Đa tạ Triệu phu nhân tới nói cho ta biết, nếu không ta vẫn không hề hay biết có chuyện gì, quả thật là bụng dạ con người thâm sâu khó lường.” Hàn Thị bị đả kích tới độ mơ hồ, sau tỉnh táo lại ngẫm nghĩ thì sinh ra mấy phần hoài nghi, đem sổ sách Cổ tiên sinh lưu lại xem kỹ mấy lần, nhưng sổ sách ghi chép cẩn thận, không nhìn ra được chút sơ hở nào. Không được, vẫn nên tới Hoàng gia hỏi một chút. Lâm Lan theo thường lệ ở tiệm thuốc đợi Lý Minh Doãn tan triều, sau đó cùng nhau về nhà, nhưng hôm nay Minh Doãn về muộn, giờ Thân đã qua khá lâu còn chưa thấy về. Ngân Liễu xem sắc trời, lo lắng nói: “Nhị thiếu phu nhân, có cần gọi Văn Sơn đi xem thế nào không?” Lâm Lan nghĩ là không sao, việc cửa hàng còn đang bận chưa xong, nói: “Em gấp cái gì? Nhị thiếu gia chắc bận công vụ, cũng giống như ta đây đang bận rộn, từ từ đợi đi.” Ngân Liễu phẫn nộ bĩu môi, tiếp tục làm việc. Cô nàng nhanh nhẹn gói thuốc cho hàng người đang đợi. Mạc Tử Du "Ai ai” kêu lên, đoạt gói thuốc trong tay Ngân Liễu. “Huynh làm gì đó?” Ngân Liễu không hiểu, nhìn hắn. Mạc Tử Du nói: "Ta xem vừa rồi cô bỏ nhiều Phục Linh quá, đừng dùng tay ước lượng thế, không chính xác.” Ngân Liễu nhíu mày, tràn đầy tự tin chỉ vào gói thuốc: “Huynh kiểm tra xem, nếu không đúng, ta gọi huynh là sư phụ.” Lâm Lan xem bọn họ đấu nhau, mỉm cười: “Không gọi được sư phụ đâu, ta đã là sư phụ em rồi, chẳng lẽ em định theo học người khác? Ta không đáp ứng nhé.” Ngân Liễu vội la lên: “Em... Em không có ý này.” Mạc Tử Du cười ha ha: “Theo lý, cô nên gọi ta là sư bá, như vậy đi, không cần cô gọi ta sư phụ, nếu cô thua, sau này phải gọi ta là sư bá.” Ngân Liễu chống nạnh, nhìn Mạc Tử Du: “Nếu ta thắng?” Mạc Tử Du nháy mắt: “Thì ta gọi cô là tiểu sư muội.” “Sao cơ... thuốc này không đúng lượng ư?” Vị đại thúc chờ lấy thuốc cuống cuồng hỏi. Ngân Liễu cười híp mắt, nói với vị đại thúc: “Đại thúc, xin chờ một chút.” Quay đầu lại hung hăng nhìn Mạc Tử Du, nói: “Huynh muốn kiểm tra thì nhanh lên, đừng để đại thúc chờ.” Mạc Tử Du phẫn nộ liếc mắt, bi ai nghĩ, Ngân Liễu thấy ai cũng khách khí, sao với hắn là trợn mày trợn mắt thế, không có chút ôn nhu nào, aiz, thật đáng thương mà. Mạc Tử Du không phải là không tin Ngân Liễu bốc thuốc không chính xác, chỉ là tìm cớ nói giỡn cùng cô ấy mấy câu, có điều nhìn vẻ mặt đại thúc kia vô cùng lo lắng, sợ là thuốc không đúng đơn đại phu kê, cho nên, không thể làm gì khác hơn là mở gói thuốc, đem Phục Linh đi cân lại. “Không nhiều không ít, vừa đúng ba tiền.” Vừa đúng lúc Văn Sơn đi qua nhìn thấy, liền giơ ngón tay cái lên, khen: “Ngân Liễu, thật không nhìn ra cô có bản lãnh thế này.” Ngân Liễu trợn mắt nhìn Mạc Tử Du một cái, thong dong nói: “Nhị thiếu phu nhân đã nói, làm chuyện gì cũng phải có phương pháp, chỉ cần nắm giữ được điểm then chốt là có thể làm nên chuyện. Khó trách năm đó năm sư huynh đệ các huynh cộng dồn lại không sánh bằng nhị thiếu phu nhân, chính là các huynh không chịu suy nghĩ lúc làm việc.” Mạc Tử Du bị nàng làm cho nghẹn họng: “Aiz, cô đúng là đắc ý quá...” Ngân Liễu gói lại thuốc, giao cho vị đại thúc kia: “Đại thúc yên tâm cầm lấy, Hồi Xuân Đường chúng ta, đại phu y thuật cao minh, tiểu nhị hốt thuốc chính xác, ông cứ yên tâm cầm về.” Lúc này đại thúc mới yên tâm, cười ha ha nói: “Cô nương nói không sai, ta sẽ nhớ Hồi Xuân Đường.” Lâm Lan không khỏi cười nhẹ, nha đầu Ngân Liễu này bị Mạc sư huynh huấn luyện cũng biết ăn nói rồi, xem ra đấu võ mồm không phải là không có điểm tốt. Bên kia Mạc Tử Du tò mò hỏi: “Cô đừng có lên mặt, thử nói vài điều y thuật, chúng ta mới phục.” Ngân Liễu không biết ngại mà nói: “Không thể tùy tiện dạy, nếu không, huynh gọi ta là sư phụ đi đã...” “Ai... ta nói xú nha đầu cô, nghĩ nghịch thiên sao?” Đang trò chuyện ầm ĩ, Lý Minh Doãn cùng Đông Tử đi đến. Văn Sơn vội vàng tiến lên nghênh đón. Lâm Lan cũng ngừng tay, giao việc lại cho Phúc An: “Ngươi cứ bốc thuốc theo đơn này, sau đó đưa tới Tôn phủ.” Phúc An cầm lấy đơn thuốc. "Bận rộn xong chưa?” Lý Minh Doãn đi tới trước quầy, cười khẽ hỏi. Lâm Lan vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi: “Hôm nay công vụ bề bộn sao?” Lý Minh Doãn không trả lời, chỉ ôn hòa nói: “Trên đường đi nói.” Lên xe ngựa, Lâm Lan nhìn khóe môi Lý Minh Doãn khẽ nhếch, bộ dạng thong dong, liền nhỏ giọng hỏi: “Bên Sơn Tây có chuyện gì sao?” Lý Minh Doãn quay đầu sang, đưa tay nhéo mũi Lâm Lan, cười thở dài nói: “Nàng có thể không thông minh như thế không?” Lâm Lan vuốt ve tay hắn, cười hì hì, nhích lại gần bên Minh Doãn, khoác tay hắn, thúc giục: “Mau nói cho ta nghe.” Lý Minh Doãn thoải mái cười một tiếng, rút tay ra, ôm lấy eo nàng, giọng nói ôn nhu lộ ra sự vui vẻ: “Hôm nay Cổ tiên sinh đi gặp mụ phù thủy.” Tim Lâm Lan không khỏi đập rộn lên, rốt cục cũng đợi tới ngày này rồi, mụ phù thủy có khi nào tức hộc máu không đây? “Vậy chàng vừa mới đi gặp Cổ tiên sinh ư?” Lâm Lan hỏi. “Chưa, giờ không phải lúc, tốt nhất ta không nên gặp hắn, dù sao cũng đã thỏa thuận ổn thỏa, việc ai người nấy làm, ngừa bị mụ ta đoán được.” Lý Minh Doãn nói nhỏ. Lâm Lan gật đầu: “Cẩn thận là tốt.” “Hôm nay vốn nên báo cho nàng về sớm một chút xem kịch vui, nhưng ta nghĩ lại, chúng ta không đếm xỉa tới mới là tốt, để cho bọn họ tự hành hạ nhau.” Lý Minh Doãn nói. Lâm Lan cười nói: "Không cần xem, chỉ nghĩ thôi cũng đã thoải mái rồi, khẳng định mụ ta lại ngất cho coi.” Lý Minh Doãn khịt mũi cười một tiếng, mỉa mai nói: “Mụ muốn ngất cũng không ngất được.” Lâm Lan ngẩn ra: “Là sao?” Lý Minh Doãn chậm rãi nói: “Phụ thân đã biết chuyện Minh Châu rồi.” Hôm nay, đối với Hàn Thị mà nói, từ ngày mụ chào đời tới giờ là ngày hắc ám nhất, bi ai nhất. Đầu tiên là chuyện làm ăn thất bại, tất cả trôi theo dòng nước, nợ nần đầm đìa, sứt đầu mẻ trán, chuyện này còn chưa biết giải quyết thế nào, hạ nhân tới báo, lão gia trở về thì nổi giận đùng đùng đi đến Chuế Gấm hiên. Vốn đã bị giày vò gần chết, Hàn Thị cả kinh nhảy dựng lên, vội vàng đuổi tới. Chưa vào tới sân đã nghe thấy tiếng Minh Châu như heo bị chọc tiết: “Con sai rồi, con không dám nữa, cha... mẹ... cứu mạng a...” Hàn Thị nghe những lời này, tâm can như bị đào khoét, lảo đảo vọt vào, trong sân rộng, bốn năm gia đinh gắt gao giữ chặt Minh Châu, một tên còn lại giáng từng gậy lên người cô ta, Minh Tắc quỳ trên mặt đất, kéo vạt áo lão gia mà cầu khẩn, mà lão gia, sắc mặt xanh mét, đứng nơi đó, lạnh giọng căm hận: “Đánh, đánh mạnh vào cho ta...” Lòng Hàn Thị tê tái, hai mắt toàn là một màu đen, cơ hồ muốn ngất đi thì lại bị tiếng hét tê tâm liệt phế của Minh Châu làm cho giật mình tỉnh lại. "Dừng tay, dừng tay cho ta... " Hàn Thị không biết lấy khí lực ở đâu ra, xông lên đẩy tên hạ nhân cầm gậy đánh, cả người nhào vào Minh Châu. Nước mắt như mưa chảy xuống, miệng mặn chát, Hàn Thị thống khổ nhìn lão gia, đau lòng mà nói: “Lão gia, cho dù Minh Châu không hiểu chuyện, phạm vào sai lầm lớn, ông nên nghĩ tới nó từ nhỏ không ở gần cha mà tha cho nó, ông nặng tay thế, nó làm sao chịu được, chẳng lẽ, ông muốn đánh chết nó sao?” Minh Châu thấy mẹ tới, khóc càng thê thảm. Lý Kính Hiền căm tức nhìn hạ nhân, quát lên: "Là tên nô tài chết bầm nào đi báo tin?” Bọn hạ nhân run sợ cúi đầu. Minh Tắc vội nói: "Phụ thân, phụ thân bớt giận, biểu muội biết sai rồi, phụ thân tạm tha cho con bé...” Lý Kính Hiền một cước đạp Minh Tắc ra, chỉ vào Hàn Thị cùng Minh Châu, nổi giận mắng: “Bà lúc nào cũng che chở, dối gạt cho nó, hôm nay thì hay rồi, úp một cái sọt lớn như thế lên mặt, toàn bộ kinh thành đều biết Lý gia ta có một biểu tiểu thư không có phẩm hạnh, điêu ngoa, danh dự Lý gia bị nó làm mất sạch, bà còn muốn che chở nó, bà tránh ra, hôm nay ta không đánh chết cái loại nghiệt chủng này thì...”