Cổ Đại Thí Hôn

Chương 137 : Tâm bệnh

Ngày mai sẽ là hai mươi ba tháng chạp, năm cũ sắp qua. Mấy hôm nay Chu mama cho hạ nhân quét tước sạch sẽ toàn bộ Lạc Hà trai, mọi bụi bặm đều phải quét sạch hết để đón một năm mới may mắn. Trong nhà ngoài phòng rực rỡ hẳn lên, tới khi cả viện không còn hạt bụi nhỏ thì Chu mama mới ọi người đi nghỉ ngơi. Diệp gia phái người đưa đồ đặt theo yêu cầu tới cho Lâm Lan, Lâm Lan sáu bộ, Minh Doãn sáu bộ. “Cậu cả, mợ cả có tính nhầm không vậy? Ta chỉ đặt bốn bộ.” Lâm Lan kinh ngạc nói. Chu mama cười nói: “Không sai, đại cữu phu nhân nói, lục lục đại thuận, nghe rất may mắn nên sai người làm thêm hai bộ, đều là những mẫu mới lưu hành nhất kinh thành.” Lâm Lan nhìn màu sắc gấm diễm lệ, mềm mại tinh tế, hoa văn tinh xảo, những sợi vàng được khảm thanh mảnh, không có chỗ nào không phải là dùng vật liệu trân quý mà may lên, những thứ xiêm ý làm công tinh xảo, thêu tinh mỹ này, nếu đi mua thì không biết là bao nhiêu ngân lượng, trong lòng thích thú, cậu cả, mợ cả ra tay thật hào phòng. “Trước mắt cứ để đó chút nữa nhị thiếu gia về thử xem thế nào.” Lâm Lan để cho Ngọc Dung thu xiêm y lại. Chu mama lại lấy ra một cái hộp, nặng trịch. “Đây là đại cữu lão gia đưa cho nhị thiếu phu nhân, nói là năm mới nhị thiếu phu nhân cũng cần có phần thưởng cho hạ nhân.” Trong đầu Lâm Lan lập tức hiện lên cái túi cá vàng nhỏ lắc la lắc lư, cậu cả không phải cho nàng một hộp vàng đấy chứ, tay nàng mềm nhũn cả rồi. Mở ra, bên trong là những túi thêu sợi vàng to nhỏ khác nhau dùng để đựng ngân lượng để thưởng cho hạ nhân, vừa đẹp mắt lại vừa tế nhị. “Làm khó cậu cả nghĩ chu đáo, từ lúc tới kinh thành khiến cậu phải chi phí không ít, ta thật áy náy.” Lâm Lan nói ra lời thật lòng, mặc dù nói nhân gia có tiền không để ý chút tiền mọn này nhưng phần tâm ý này thật khiến người ta vừa cảm động lại bất an. “Nhị thiếu phu nhân suy nghĩ quá rồi, năm đó hai vị cữu lão gia cũng vô cùng đau xót uội muội mình, bây giờ tam tiểu thư qua đời, bọn họ chỉ có thể bồi đắp cho nhị thiếu gia một chút.” Chu mama cười nói. Lâm Lan gật đầu, đem hộp giao cho Ngọc Dung cất đi. “Có tin gì của Diệp lão thái thái và Diệp lão thái gia không? Không biết sức khỏe của Diệp lão thái thái có tốt hơn chút nào không…” Lâm Lan không khỏi nghĩ đến Diệp lão thái thái nghiêm nghị, Diệp lão thái gia khôn khéo, người ta nói yêu ai yêu cả đường đi lối về, nàng tự nhiên có cảm giác thân thiết hơn nhiều với hai vị lão nhân. “Có gởi thư, nói là sức khỏe lão phu nhân đã khá hơn, năm nay mùa đông lạnh hơn nhưng chân lão phu nhân không đau đớn nhiều, có thể thấy được là nhờ công lao của nhị thiếu phu nhân.” Đáy mắt đến đôi lông mày Chu mama đều hiện lên nụ cười, có thể thấy được là sự thật. “Thân thể nhị lão khỏe mạnh thật là mừng, có cơ hội liền về Phong An thăm mọi người.” Lâm Lan mỉm cười. “Còn nữa, chuyện lần trước nhị thiếu phu nhân phân phó đã có tin tức.” Chu mama nhỏ giọng nói. Lâm Lan cho người lui cả ra ngoài. “Ở thôn trang của Diệp gia có nhi tử của quản sự, họ Từ, tên Phúc An, năm nay hai mươi, khá giỏi giang, đại cữu lão gia cũng có lòng chọn hắn làm quản sự, cha của hắn cũng đang nhờ đại cữu lão gia tìm ột cô nương tốt… Lão nô cảm thấy rất thích hợp.” Chu mama nói. Lâm Lan trầm ngâm: “Nghe qua thân phận này không tệ, chờ lúc ta đi chúc tết sẽ xem xem Từ Phúc An thế nào rồi quyết định tiếp, dù sao Bạch Huệ cũng đi theo hầu hạ nhị thiếu gia từ nhỏ, cũng phải tìm cho cô ấy một mối hôn sự tới nơi tới chốn, không thể để cô ấy phải chịu ủy khuất, ngoài miệng nhị thiếu gia không nói nhưng trong lòng chắc cũng nghĩ như vậy.” Chu mama thở nhẹ nói: “Nhị thiếu phu nhân thật là người khoan hậu, Bạch Huệ gặp được chủ tử như nhị thiếu phu nhân là phúc khí của cô ta.” Lâm Lan cười khổ, không biết sau này sẽ có bao nhiêu chuyện như thế này nữa, nàng không sợ người bên ngoài nhưng người bên cạnh tuyệt đối phải thanh túc sạch sẽ, giặc ngoài dễ phòng, cướp nhà khó phòng. Đang nói, Ngân Liễu bên ngoài thông truyền: “Thúy Chi tỷ tỷ tới, có việc muốn gặp nhị thiếu phu nhân.” Lâm Lan thong thả lên tiếng: “Để cho cô ấy vào đi.” Chu mama đứng ở phía sau nhị thiếu phu nhân. Thúy Chi tới thi lễ trước mặt nhị thiếu phu nhân, nói: “Thân thể phu nhân khó chịu, lão thái thái gọi nhị thiếu phu nhân mau qua xem.” Lâm Lan kinh ngạc: “Buổi sáng thỉnh an vẫn thấy phu nhân bình thường, sao giờ lại không thoải mái?” Thúy Chi nói: “Mấy ngày qua phu nhân công việc bận rộn, vốn đã mệt mỏi, đêm qua lại bị nhiễm lạnh, vừa rồi nghe mama quản sự nói chuyện thì đột nhiên bị nhức đầu.” Lâm Lan thầm nghĩ: mụ phù thủy chắc là nghe thấy tiêu tốn một khoản tiền lớn nên mới nhức đầu đây. “Ngân Liễu, nhanh lấy hòm thuốc của ta tới, chúng ta lập tức tới Ninh Hòa đường.” Lâm Lan gấp giọng phân phó. Lâm Lan xem chừng mụ phù thủy là phiền lòng chứ không có bệnh nặng gì, mà nếu thật sự có bệnh thì nàng phải nghĩ biện pháp chữa trị cho khỏi, trò hay mới bắt đầu, mụ phù thủy lại bị bệnh không chống cự được thì còn gì là thú vị? Vừa tới bên ngoài Ninh Hòa đường đã nhìn thấy vợ chồng Lý Minh Tắc vội vã bước tới đón, trên mặt đầy âu lo, Đinh Nhược Nghiên chào hỏi: “Đệ muội, muội đã tới thì tốt rồi, mấy ngày nay ta thân thể khó chịu không thể tới thỉnh an, không biết thân thể mẹ chồng khó chịu, thật là bất hiếu.” Vẻ áy náy của Đinh Nhược Nghiên hoàn toàn là thật, thực ra thì mụ phù thủy đối xử với Đinh Nhược Nghiên rất tốt, Nhược Nghiên u buồn thành bệnh, mụ phù thủy tìm mọi cách quan tâm tới nàng, tặng nhân sâm, tổ yến, lại sẵn sàng trừ Bích Như, yêu thương Nhược Nghiên như con ruột mình, khó trách Đinh Nhược Nghiên lo lắng. “Hẳn là mệt mỏi do mấy ngày nay bận rộn rồi.” Lâm Lan thở dài nói. Lý Minh Tắc một bên hừ lạnh: “Chẳng phải là vì bị chọc tức.” Lâm Lan mỉm cười nói: “Đại ca, biểu muội cũng đã chịu phạt rồi, đại ca đừng oán giận nữa.” Lý Minh Tắc không khỏi trố mắt, nữ nhân này da mặt sao lại dầy như thế, rõ ràng bị hắn chỉ trích mà nàng lại còn khen ngược, quả nhiên miệng lưỡi ghê gớm, chuyện của Minh Châu đột nhiên hiện ra trong đầu. Cơ hồ muốn vạch mặt thì nghe Lâm Lan lại nói: “Nếu sang năm đại ca thi cử đỗ đạt thì đảm bảo phu nhân bách bệnh tiêu tán, đệ muội trông ngóng ngày tên đại ca trên bảng vàng.” Đinh Nhược Nghiên làm sao nghe không ra Lâm Lan đang châm chọc Minh Tắc, rõ ràng nàng nên tức giận nhưng lại không hề tức giận chút nào, ngược lại còn cảm thấy sảng khoái, nàng hiểu, Minh Tắc chính là một cái gối thêu hoa, trông thì đẹp mà không dùng được, nói dễ nghe là thực tế không có chút hi vọng nào, đời này, nàng coi như không thể trông cậy được rồi. “Đệ muội, chúng ta mau vào thôi, hi vọng mẹ chồng không có gì đáng ngại.” Đinh Nhược Nghiên dẫn Lâm Lan vào trong bỏ lại Minh Tắc đứng nơi đó giận sôi lên. Hắn vừa mới bị Lâm Lan tổn hại mà Nhược Nghiên lại còn nắm tay nàng, công khai đối nghịch cùng hắn. Chuyện Bích Như quả thật hắn thật lòng xin lỗi nàng, nhưng Bích Như không thể vào cửa rồi đó sao? Mẫu thân đã cho người đưa ra khỏi cửa, đưa rất xa, đời này sẽ không bao giờ trở lại nữa, nàng còn muốn thế nào đây? Hắn sai hắn đã nhận, an ủi cũng đã an ủi, dỗ dành cũng dỗ dành nhưng Nhược Nghiên cả ngày nặng mặt với hắn, tiếp tục như thế không biết sẽ sống tiếp thế nào. Nha hoàn thấy hai vị thiếu phu nhân tới vội vàng vén mành lụa lên cho Lâm Lan và Đinh Nhược Nghiên vào trước, sau đó đi vào theo. Phòng ngủ của mụ phù thủy u ám, cách một lớp mành dầy khác, giọng nói lão thái thái mơ hồ truyền ra: “Lão gia muốn có đứa bé là chuyện bình thường, có ai không hi vọng gia đình thịnh vượng, tuyệt đối không phải là ghét bỏ gì con, con đừng nghĩ nhiều…” “Rõ ràng lão gia ghét bỏ con, nói con ghen tị với một đứa bé còn chưa ra đời…” Hàn Thị nức nở nói. Lão thái thái an ủi: “Đó chỉ là nói nhảm, con cũng tin sao? Các con phải trải qua bao trắc trở mới có thể đoàn tụ, Kính Hiền nó sẽ biết quý trọng, nếu nó muốn sủng thiếp diệt thê, ta vẫn còn chưa chết, sao nó dám?” Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên hai mặt nhìn nhau, khó trách mụ phù thủy bị bệnh, nguyên lai là tâm bệnh, lão già Lý Kính Hiền muốn Lưu di nương sinh nhi tử. Lâm Lan mừng thầm: Lão già này tinh lực tràn đầy, sinh mấy đứa cũng không có vấn đề, tốt nhất sinh một đàn luôn đi, mụ phù thủy vừa mất tiền tài vừa thất sủng, tốt nhất tức hộc máu chết luôn đi. Đinh Nhược Nghiên liền đồng bệnh tương liên sinh ra cảm khái, thiên hạ giống như một bầy quạ đen, nam nhân tiêu dao sung sướng, nữ nhân thương tâm thống khổ. Lại nghĩ tới, sau này Minh Doãn có trở nên như thế không? Thúy Chi đi vào bẩm báo: “Đại thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân tới.” Lão thái thái thấp giọng nói: “Mau lau nước mắt, chớ để vãn bối nhìn thấy chê cười.” Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên đi vào, nhìn thấy mắt mụ phù thủy hồng hồng, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, đợi lão thái thái cùng mụ phù thủy đã yên tĩnh lại, Đinh Nhược Nghiên hỏi: “Mẫu thân là do vất vả quá độ, cũng tại con dâu không tốt, không thể phân ưu giúp mẫu thân.” Giọng nói Hàn Thu Nguyệt khàn khàn âm mũi: “Thân thể con không tốt, bên ngoài gió lớn sao không choàng thêm áo choàng, cẩn thận bị lạnh.” Minh Tắc chân sau đi vào, nói: “Mẹ, Nhược Nghiên vừa rồi nghe nói thân thể mẹ không thoải mái liền lo lắng không kịp cả mặc áo choàng, vội vã đi, con đuổi theo không kịp.” Lâm Lan thầm rủa, Lý Minh Tắc học mà cũng giỏi như bịa đặt thế kia thì lo gì không trúng Trạng Nguyên. Bọn họ bà nội cháu trai, mẹ chồng con dâu tự thoại, gạt Lâm Lan một bên. Lão thái thái liếc Lâm Lan một cái, chậm rãi nói: “Lâm Lan, nhanh tới xem mẹ chồng cô đi, bệnh này có nặng lắm không?” “Không cần xem, là con mệt mỏi quá, nghỉ ngơi một lát là được.” Hàn Thu Nguyệt vội nói. Lão thái thái nói: “Vẫn nên xem một chút thì tốt hon.” Hàn Thu Nguyệt ấm ức nói: “Sắp sang năm mới, đại phu xem bệnh là chuyện xấu, con dâu tự biết thân thể của mình, nghỉ ngơi một lúc sẽ ổn thôi.” Sợ điềm xấu là một chuyện, mà cái chính là cho dù mụ ta bị bệnh thật thì cũng không dám để Lâm Lan xem bệnh, vạn nhất Lâm Lan mượn danh chữa bệnh, ghim kim lung tung, bỏ thuốc vớ vẩn, không có bệnh cũng chỉnh ụ thành có bệnh. Lâm Lan biết mụ phù thủy bị chính là tâm bệnh, nghĩ thông suốt sẽ thôi, hơn nữa, cổ nhân tư tưởng cổ hủ cũ kỹ, quả thật có những người sợ đại phu xem ra bệnh rồi lo lắng, thà không xem cứ thế sống thêm được năm nào hay năm ấy, có điều, Lâm Lan phỏng đoán, mụ phù thủy là không yên lòng để nàng chữa bệnh. Lão thái thái ngẫm nghĩ một lúc xem cũng vậy, không cưỡng cầu nữa, dặn dò mụ nghỉ ngơi cho tốt, nếu thật sự không được thì đừng cố gượng chống, nghi lễ cúng ông táo ngày mai sẽ để cho Khương mama làm. Hàn Thu Nguyệt nói Minh Tắc đưa lão thái thái đi, lão thái thái nhìn Lâm Lan một chút, nói: “Minh Tắc, cháu ở lại với mẹ, Lâm Lan, cô đỡ ta trở về.” Lâm Lan giúp lão thái thái ra cửa, một trận gió tây thổi tới, Lâm Lan vội vàng đổi bên đỡ, giúp lão thái thái cản gió. Ánh mắt lão thái thái khẽ dao động, trong lòng buồn bã: Nếu Minh Doãn, Minh Tắc đều là con ruột của Hàn Thị thì nhà này sẽ không nhiều chuyện như vậy, Đinh Nhược Nghiên xuất thân tốt, học vấn cũng tốt, nhưng có điều xử sự lại không thông minh nhanh nhẹn như Lâm Lan, bằng không cũng có thể giúp đỡ Hàn Thị quản gia, Hàn Thị sẽ không tiều tụy như thế. - See more at: doctruyenonl /co-dai-thi-hon-tam-benh#sthash.Di3bvATa.dpuf