Cổ Đại Thí Hôn

Chương 122 : Tính sổ hay không

Kỳ quái hơn chính là, hôm nay lão thái thái chủ động mở miệng để cho hai vị cháu dâu ngồi xuống ăn cơm, không cần phải hầu hạ. Lâm Lan suy nghĩ, đoán chừng là Đinh Nhược Nghiên chịu ủy khuất điều gì. Bữa cơm nặng nề trôi qua, sao khi ăn xong Minh Tắc bị Lý Kính Hiền gọi đi thư phòng, lão thái thái lưu Đinh Nhược Nghiên ở lại, Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn không thấy có gì liên quan tới mình, nhàn nhã rút lui. Lâm Lan tò mò, Minh Tắc gây ra chuyện xấu gì vậy? Về phòng, Lý Minh Doãn bận rộn xử lý các công vụ ban ngày chưa hoàn thành, Lâm Lan gọi Vân Anh tới. “Ở đây đã quen chưa?” Lâm Lan hòa nhã hỏi. Vân Anh cười ngọt ngào: “Nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu gia đối đãi với chúng nô tỳ rất tốt ạ, các mama cùng các tỷ tỷ cũng thế, nô tỳ cùng Văn Lệ tỷ tỷ có thể tới đây hầu hạ nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân là phúc khí của tụi nô tỳ.” Lâm Lan không khỏi nhướn mày, nghe một nô tỳ nịnh hót như vậy nàng không khỏi thừa nhận mình là người dối trá, cũng thích nghe tán dương. Lâm Lan cười nói: “Xảo Quyên thế nào? Ta vốn mơ tưởng cả ba người cùng tới đây.” Vân Anh nói: “Đại thiếu phu nhân cũng rất hiền hòa, bất quá bên kia có vị tỷ tỷ rất thích dạy dỗ người khác, may mắn là Xảo Quyên bình thường ít nói, chịu khó làm việc.” Ỷ rằng bản thân đã từng trải hơn, trước mặt chủ tử thích thể hiện sĩ diện dạy dỗ người khác, Lâm Lan không ưa loại người này, cùng là nha hoàn, làm gì có ai cao quý hơn ai. “Em tìm một cơ hội đi thăm cô ấy một chút, hôm nay bên kia hình như có chuyện, nhắn cô ấy làm việc cho cẩn thận, mặc kệ kẻ khác giáo huấn.” Lâm Lan ý nhị nói. Vân Anh cười hì hì vâng dạ rồi rời đi. Ngọc Dung cời cời than trong lò, cười nói: “Nhị thiếu phu nhân muốn cho Vân Anh đi thăm dò sao không nói thẳng, Vân Anh còn nhỏ, chỉ sợ không lĩnh hội được ý tứ nhị thiếu phu nhân.” Khóe miệng Lâm Lan cong lên: “Coi như là thử một lần…” Ngân Liễu bưng hai chén rượu trứng gà tới: “Nhị thiếu phu nhân, đây là Quế tẩu cố ý làm, bổ thân thể lại bổ não.” Lâm Lan nghe được mùi thơm quyến rũ, dạ dày lại sôi lên, đồ này thật tốt a, còn có thể giúp ngực lớn. “Em bưng qua cho nhị thiếu gia đi.” Lâm Lan tự mình lấy một chén. Đang ăn, Bạch Huệ cầm vỏ gối đi vào: “Nhị thiếu phu nhân, ruột gối đã làm xong rồi, đây là vỏ gối nhỏ như người nói, người xem phác thảo như này được chưa ạ?” Lâm Lan nhìn mũi thêu trên gối kia là Hàn Mai, đúng lúc là mùa đông, hợp với thời tiết, liền nói: “Chọn cái này đi, rồi cho ruột gối vào cẩn thận, sau đó đưa qua cho đại bá mẫu, tối nay có thể dụng luôn.” Bạch Huệ vâng dạ, cầm vỏ gối đi ra ngoài. Như Ý lại tới nói: “Theo ý phu nhân, những chi tiêu trong Lạc Hà trai của chúng ta đều thông qua khố phòng, nhưng đã qua mấy tháng phòng thu chi bên kia không thấy đưa tới, hỏi thì họ nói khoản tiêu của chúng ta không nhỏ, mấy tháng này trong phủ không có khoản thu vào, tạm thời không thể cấp được. Nhị thiếu phu nhân, người nói xem chuyện này có phải là bọn họ muốn quỵt nợ không?” Lâm Lan nghe xong nhẹ nhàng cười lạnh mấy tiếng: “Năm nay hai tòa thôn trang thu hoạch trúng lớn, lúc này các khoản sớm đã vào sổ sách xong, nói chưa vào kịp, căn bản là trốn tránh.” Ngọc Dung nói: “Đoán chừng bọn họ nhìn số lượng không nhỏ, hối hận.” Thầm nghĩ: Chu mama xuống tay mạnh thật, nhân sâm mua như củ cải, tổ yến làm miến cua, hiện tại vẫn còn chưa ăn xong. “Ban đầu chính miệng phu nhân nói ra đúng không? Bất kể tiêu xài bao nhiêu đều công minh như nhau, nghĩ khống chế, không có cửa đâu.” Lâm Lan đảo mắt, nói: “Như Ý, sáng mai đặc biệt mang theo sổ sách đi thỉnh an.” Đang nói, Vân Anh trở lại, khuôn mặt trái xoan tràn đầy hưng phấn, hành lễ với Lâm Lan, Lâm Lan cho những người khác lui ra tiện cho Vân Anh mở miệng. “Nhị thiếu phu nhân, nô tỳ đã gặp Xảo Quyên tỷ tỷ, tỷ ấy nói là, đại thiếu phu nhân và đại thiếu gia vì một nha đầu trước kia mà náo loạn…” Dừng một chút Vân Anh lại nói: “Bên kia đã ra lệnh kín miệng không cho ai hở ra lời nào, cho nên, nô tỳ rất cẩn thận không để người ta phát hiện.” Lâm Lan tán dương gật đầu: “Nha đầu trước kia, có biết là ai không?” Vân Anh nói: “Hình như là gọi Bích Như, Xảo Nhu nói, đại thiếu phu nhân khóc rất thương tâm, nói, muốn mang cô ta vào cửa, trừ phi đại thiếu phu nhân chết…” Lâm Lan giật mình, lần trước hình như đã nghe Như Ý đề cập tới người này, xem ra Minh Tắc phong lưu thành thói, khó trách hôm nay Đinh Nhược Nghiên cúi đầu, lão thái thái cũng không bắt nàng hầu cơm. “Vân Anh, em biết làm nha hoàn cần nhất là điều gì không?” Lâm Lan cười khẽ hỏi nàng. Thần sắc Vân Anh nghiêm túc: “Nô tỳ biết ạ, làm nha hoàn cần nhất là trung thành đối với chủ tử.” Lâm Lan hài lòng gật đầu: “Em rất thông minh, đi ra gọi Như Ý tới đây.” Giây lát, Như Ý tới. “Như Ý, ta nhớ em từng nói tới một nha đầu bị bán đi, tên gì nhỉ?” “Tiểu Vũ?” “Không phải, là người sau đó hay sao ấy…” “Bích Như?” “Đúng, chính là Bích Như, em có biết vì sao cô ta bị bán đi không?” “Chuyện này nô tỳ không rõ ràng lắm, Bích Như trước đây là nha hoàn cạnh đại thiếu gia, mọi người đều bàn tán, sớm muộn gì Bích Như cũng sẽ được làm di nương.” Lâm Lan đoán chắc, đích thị là sau khi Bích Như bị bán đi, Minh Tắc lại không nỡ, lén tìm người trở lại, nuôi bên ngoài, nay muốn nạp về làm thiếp, đoán chừng là Bích Như có bầu, ỷ vào đứa trẻ trong bụng để gây áp lực cho Minh Tắc. Lâm Lan tức giận thay cho Đinh Nhược Nghiên, thành thân chưa tới một năm mà Minh Tắc đã làm ra chuyện như vậy, quá đả thương người ta, tại sao nữ nhân phải thủ thân như ngọc vì nam nhân mà nam nhân có thể trái ôm phải ấp tam thê tứ thiếp, Lý gia nghĩ che giấu, Đinh Nhược Nghiên sợ mang tiếng ghen tị, cộng thêm lão thái thái cùng mụ phù thủy hướng dẫn từng bước, chỉ có thể cắn răng nuốt máu nóng lệ cay vào bụng, hừ, không thể cho họ đắc ý được. Lý Minh Doãn rốt cục để bút xuống, nhìn mấy ngàn chữ lưu loát thở dài một cái, vì sửa lại quyển sách “Thánh huấn” này mà bận rộn suốt mấy ngày rồi. Lâm Lan đi tới: “Viết xong rồi hả?” Lý Minh Doãn cười nói: “Viết xong rồi, đại công cáo thành.” Lâm Lan giúp hắn thu bút mực, vừa làm vừa nói chuyện Minh Tắc, Lý Minh Doãn nghe xong sắc mặt có vẻ nghiêm túc, ánh mắt trầm ngâm, nhíu mày không nói. “Thử nghĩ xem, đại tẩu cũng thật đáng thương, mới thành thân chưa bao lâu…” Lâm Lan thương tiếc nói. Giọng nói Lý Minh Doãn cũng có chút buồn bã: “Đại ca là không biết quý trọng rồi.” “Chỉ là không biết quý trọng thôi ư? Quá ghê tởm, cũng là tính tình đại tẩu quá ôn nhu, đổi lại là ta, không náo cho trời long đất lở là chuyện không thể.” Lâm Lan hừ lạnh, vẻ mặt không cam lòng. Lý Minh Doãn cười khẽ một tiếng: “Nàng không sợ người khác nói nàng là kẻ đố kỵ ghen tuông sao?” Lâm Lan xem thường nói: “Ghen tuông đố kỵ? Đàn ông các chàng thật ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình, bản thân được phép phong lưu tam thê tứ thiếp, còn nữ nhân chúng ta gì mà tam tong tứ đức…” Nghe nàng oán trách, Lý Minh Doãn an ủi: “Đó là nam nhân khác, nam nhân của nàng không như vậy. Lâm Lan nghiêng người nhìn hắn một lượt, bộ dạng hoài nghi. Lý Minh Doãn nhăn mày, nghiêm trang hào hùng nói: “Đường xa mới biết ngựa tốt, lâu ngày mới biết được nhân tâm, phu nhân không tin, chỉ bằng mỏi mắt mong chờ.” Lâm Lan chun mũi, hừ hừ: “Nói thì nghe hay lắm.” Lý Minh Doãn cười ha ha nhìn nàng, trong mắt lộ ra thần sắc ám muội, cúi đầu nói: “Làm không tốt?” Lâm Lan ngượng ngùng lườm hắn một cái: “Không thèm để ý chàng nữa.” nói xong để bút lông xuống, xoay người đi phòng tắm. Nụ cười trên môi Lý Minh Doãn dần biến mất, ánh mắt đột nhiên nhuốm màu ảm đạm. Mặc dù giữa bọn họ đã không còn gì nữa nhưng hôm nay nghe được tình cảnh này của nàng, trong lòng không khỏi có chút buồn bã. Ngày hôm sau, Đinh Nhược Nghiên không tới thỉnh an, nghe nói là bị bệnh, mụ phù thủy chỉ nói là để nàng nghỉ ngơi mấy ngày cho tốt. Lâm Lan chủ động xin đi giết giặc: “Con dâu xin đi thăm một chút được không ạ?” Mụ phù thủy cười nhạt: “Chỉ là bệnh nhẹ, nghỉ ngơi chút là xong.” Lâm Lan mỉm cười, không kiên trì nữa. Lão thái thái nói: “Thân thể con người lúc không thoải mái thì tâm tình cũng sẽ xuống thấp, con làm mẹ chồng cũng nên quan tâm con bé.” Hàn Thị lập tức ôn nhu nghe lời. Lâm Lan cũng nói: “Cháu dâu cũng muốn qua thăm đại tẩu.” Hàn Thị vừa muốn mở miệng, lão thái thái lại nói: “Đợi thân thể nó khá hơn một chút thì cô hãy qua, tránh bị lây bệnh.” Trong lòng Lâm Lan khinh thường, nghĩ các ngươi thầm nhủ trong lòng rằng trong bụng Bích Như đã có huyết mạch Lý gia rồi, không coi con dâu ra gì phải không? Đúng là đổi thứ tốt lấy thứ không ra gì. Lâm Lan cười một tiếng: “Bà nội nói rất đúng.” Ngược lại tỏ ra sợ hãi với mụ phù thủy, cúi đầu hỏi: “Mẫu thân, lần trước mẫu thân nói, tất cả những nhu yếu phẩm Minh Doãn cần như đồ ăn thức uống, quần áo, tiêu xài đều được lấy qua phòng chi tiêu, con dâu muốn hỏi, là chắc chắn ạ?” Hàn Thị liếc trộm sắc mặt lão thái thái, mặt trầm xuống, không vui nói: “Ý con là gì? Nếu là chuyện đã đáp ứng há có thể không làm?” Lâm Lan thưa dạ nói: “Con dâu đương nhiên tin tưởng mẫu thân nói là làm, cho nên, để cho nha hoàn cầm giấy tờ đi phòng thu chi, nhưng là liên tiếp mấy lần đi đều bị từ chối, không phải là không có bạc mà bạc đang phải dùng chuyện khác.” Hàn Thị ra vẻ kinh ngạc: “Có chuyện này sao? Ta cũng không biết.” Lâm Lan cũng tỏ ra kinh ngạc: “Như thế nào mẫu thân lại không biết ạ? Phòng thu chi bên kia còn nói là đã xin qua chỉ thị mẫu thân, giờ cũng là hơn mấy tháng rồi…” Sắc mặt lão thái thái vô cùng tệ, bất mãn nói: “Con trông coi nhà này lỏng lẻo quá, hạ nhân thì không theo quy củ, loại chuyện này mà cũng dám làm, ngay cả tiền tiêu xài của thiếu gia Lý gia cũng không phát được, loại thế sớm phải đuổi đi.” Lão thái thái nói lời này là đã lưu lại cho Hàn Thị vài phần mặt mũi rồi, làm gì có kẻ nào dám tự ý làm vậy, tiền bạc chỉ nằm trong tay chủ mẫu, khẳng định trong phòng thu chi toàn bộ đều là tâm phúc của bà ta, không có Hàn Thị bày mưu đặt kế, bọn họ nào dám làm như thế? Hàn Thị lo sợ nói: “Con dâu lập tức đi hỏi, nghĩ bọn họ không dám làm thế đâu ạ, chắc là có chuyện gì khó xử.” “Bọn họ nói, năm nay thu hoạch không tốt, phòng thu chi có nhập nhưng không đủ, nhưng con nghe Minh Doãn nói, năm nay mùa màng nhà chúng ta bội thu, phía Nam và phía Tây mùa thì hạn hán mùa thì lũ lụt mất trắng đều phải mua lương thực nhà ta, thôn trang ở gần kinh thành cũng bán được, mẫu thân, nếu mẫu thân không biết thì nhanh gọi Minh Doãn tới hỏi đi ạ.” Lâm Lan nhiệt tình nói. Sắc mặt lão thái thái càng lúc càng khó coi, trong lòng thầm mắng: Tìm cớ cũng tìm không xong, nghĩ rằng người khác đều mù điếc, cái gì cũng không biết cả sao? Xem ra những lời Kính Hiền nói cũng có lẽ là sự thật. Hàn Thị lúng túng cười gượng: “Đúng là phải đi hỏi một chuyến.” - See more at: doctruyenonl /co-dai-thi-hon-tinh-so-hay-khong#sthash.IT8MiZpl.dpuf