Lâm Lan nhìn Minh Doãn một thân hồng bào, đội mũ thêu tinh xảo, tấm tắc khen: "Thật là khí phái, như một Trạng nguyên." Một phòng nha đầu che miệng khúc khích cười. Lý Minh Doãn nhíu mày hỏi nàng: "Nhìn thoải mái chưa? Thoải mái rồi thì ta phải cởi ra thôi." Lâm Lan vội nói: "Đừng đừng, người khác muốn còn không được đâu, nếu là tôi, tối nay mặc ngủ luôn, không cởi ra đâu." Lý Minh Doãn buồn bực nói: "Nàng không hiểu đội mũ này nóng thế nào đâu, còn đai lưng này nữa, lớn như vậy, ta đeo không quen." Lâm Lan nhìn thấy đai lưng kia rộng thùng thình, xem thường nói: "Quan phục chẳng phải cũng như thế này sao? Nếu không, những tướng quân bụng bự sao nhét vào được. Chờ mấy năm nữa chàng làm quan, chắc chắn là đai lưng này vừa vặn đấy." Lý Minh Doãn đen mặt, ý nàng là, sau này hắn sẽ biến thành tướng quân bụng bự sao? "Được rồi được rồi, không nhìn nữa, Như Ý, mau hầu hạ bổn thiếu gia thay áo." Hôm nay Lý Minh Doãn đã khoác bộ y phục hồng hồng này đi một quãng đường dài, mọi người cảm thấy hắn mặc hồng bào, cưỡi đại mã, uy phong lẫm liệt, ai biết hắn ngồi trên nữa, đầu cổ cứng ngắc, ưỡn ngực thẳng lưng mãi mới có uy phong như vậy. Lý Minh Doãn không để ý tới nàng, trực tiếp đi tới phòng tắm. Lâm Lan chu miệng nói: "Thật nhỏ mọn, cho những người không quen biết nhìn chán chê, còn những người cực khổ hầu hạ là chúng ta thì không được thưởng thức tí chút." Mọi người không nhịn được bật cười. Bạch Huệ nói: "Đây là thi Đình, lại phải dự Quỳnh Lâm yến*, cưỡi ngựa diễu phố, sợ rằng nhị thiếu gia mệt mỏi." (* Quỳnh Lâm Yến: Là yến hội được cử hành vì các tiến sĩ tân khoa sau kì thi Đình, có nguồn gốc từ thời Đại Tống. Tống thái tổ quy định, sau khi Hoàng đế công bố thứ tự tiến sĩ đăng khoa, đồng thời sẽ ban thưởng yến tiệc để chúc mừng. Bởi vì yến tiệc được tổ chức ở Quỳnh Lâm uyển nên mới có tên như vậy.) "Nô tỳ thấy lão gia còn mệt hơn, nô tỳ nghe nói tới giờ lão gia vẫn chưa về, còn đang chỗ tiệc rượu." Cẩm Tú cười nói. Lý Minh Doãn đổi một thân xiêm y lụa trắng ra ngoài, đầu tóc đã được thả lỏng, Bạch Huệ giúp hắn bện đuôi sam, Ngọc Dung đã trải giường xong xuôi, xếp chăn gối ra, sau đó đốt chút hương trầm thơm. Lâm Lan yên lặng, các nàng ngày ngày tỉ mỉ chu đáo thu xếp, lại không biết, giường này chỉ có một mình nàng ngủ, nhang này thắp chỉ một mình nàng ngửi, đáng thương cho Lý Minh Doãn không được hưởng thụ cũng không dám phản ứng. Lâm Lan bĩu môi, đi vào phòng tắm rửa mặt thay y phục. Ngân Liễu muốn đi theo hầu hạ, Lâm Lan nói: "Em giúp ta pha ly nước mật ong, đưa cho nhị thiếu gia pha thêm vào bình Bích Loa Xuân." Đợi lúc Lâm Lan đi ra, trong phòng chỉ còn lại Lý Minh Doãn, nhưng là, sao hắn lại nằm trên giường? Giả vờ nhắm mắt ngủ say? "Này Minh Doãn, đây là địa bàn của tôi." Lâm Lan đi tới đẩy đẩy hắn. Lý Minh Doãn không mở mắt, miễn cưỡng nói: "Đừng nói nữa... Hôm nay tôi cưỡi ngựa, xương cốt sắp rụng rời cả rồi, trên giường thoải mái, tôi muốn ngủ giường..." Lâm Lan nhăn mũi, oán thầm: Anh là người yếu ớt như vậy sao? "Nhưng mà tôi muốn đi ngủ rồi." Lâm Lan nhắc nhở hắn. Lý Minh Doãn trở mình, nằm lùi vào trong: "Giường lớn như vậy, không phải là không có chỗ ngủ." Hở? Hắn đang muốn "chia sẻ" địa bàn với nàng sao? Là Trạng nguyên rồi định biến nàng thành nông nô sao? "Này này, đây không phải là vấn đề phải ngủ ở đâu, đây là vấn đề danh dự của tôi, danh dự của anh..." Vẫn giả bộ ngủ, khóe miệng Lý Minh Doãn khẽ cong lên, nhàn nhã nói: "Vợ chồng không ngủ cùng một giường mới là có vấn đề, hơn nữa, cô làm Lý phu nhân lâu như vậy, chẳng lẽ còn muốn mọi người coi cô như hoàng hoa khuê nữ sao?" Lâm Lan buồn bực nói: "Người khác nghĩ sao tôi mặc kệ, nhưng mà anh không thể ngủ chỗ này." Lý Minh Doãn lười biếng nói: "Tôi mệt lắm rồi, nếu không tối nay cô ngủ giường nhỏ được không?" Giỏi lắm, rốt cuộc cũng lòi đuôi cáo rồi, Lâm Lan tức giận nói: "Còn lâu, muốn nằm thì anh đi mà nằm." Lâm Lan vừa nói vừa nằm lên giường, thầm nghĩ: Tuyệt đối không thể thỏa hiệp, thỏa hiệp một lần, người này nhất định sẽ được voi đòi tiên, sau này nàng chỉ có nước phân đôi giường ngủ, Lâm Lan quyết định, không nhân nhượng. Cảm giác được nàng nằm xuống, khóe miệng Lý Minh Doãn lại càng cong hơn. Lâm Lan buồn bực chốc lát, cảm thấy tức giận quá, kéo sạch chăn mền trên người Lý Minh Doãn trùm kín người mình. Lý Minh Doãn nhắm mắt lại, một tay mò tới góc chăn, kéo kéo lại. Lâm Lan lại dùng lực giữ lấy. Người này chiếm giường của nàng tạm thời không nói, giờ ngay cả chăn mền của nàng cũng muốn đoạt sao. "Đây không phải là chăn mền của anh." Lâm Lan kiên quyết bảo vệ lợi ích của mình. Sau đó Lý Minh Doãn làm hành động khiến Lâm Lan há hốc mồm, hắn đưa lưng về phía nàng, lại còn dịch dịch ra xa, không quên kéo một góc chăn che ngang hông, thì thầm: "Thật nhỏ mọn..." Lâm Lan tức muốn nổi điên rồi, đây rốt cuộc là thế nào đây? Mới chỉ là Trạng nguyên, sao đã bắt đầu không bình thường rồi? Lâm Lan dùng sức kéo một chút, không có động đậy. Nàng ngồi bật dậy, nhào tới muốn kéo chăn bị hắn kẹp dưới nách về mình. "Cô làm gì thế?" Lý Minh Doãn quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng trợn trừng mắt, hổn hà hổn hển lôi lôi kéo kéo, không khỏi buồn cười, nói: "Chăn mền của cô làm từ tơ tằm, mềm mại ấm áp thật." Lâm Lan cả giận: "Cái chăn này thuộc về anh, anh xuống ngủ giường nhỏ đi." "Có thể không hẹp hòi như vậy không, tôi chỉ ngủ một đêm, được không?" Lý Minh Doãn nói xong, ôm chăn nhắm mắt lại. Trong lúc nhất thời không có động tĩnh, trực giác của nàng vẫn duy trì tư thế cũ, hơn nữa khẳng định mắt còn trợn tròn to hơn, chằm chằm nhìn hắn, tim Lý Minh Doãn đập mạnh, không nhịn được oán thầm: Nha đầu này sau mà ngu si thế hả? Hắn đánh cược chơi trò mặt dày, sao nàng không chịu hiểu chứ? Cùng một "đứa bé" tranh đoạt chăn, đúng là ức khí mà. Lâm Lan chép miệng, mắt đỏ lên, bò dậy, giật một cái chăn khác... ôm xuống giường nhỏ. Chốc lát, Lý Minh Doãn giật mình, quay đầu nhìn, thấy nàng ôm chăn ngồi trên giường nhỏ, ánh mắt vô cùng u oán nhìn hắn. Lý Minh Doãn thầm than, xem ra chiêu này của hắn không linh, nha đầu này vốn không có khiếu lĩnh hội vấn đề "thâm thúy". Lý Minh Doãn phẫn nộ rời giường lớn, đi tới bên giường nhỏ, ngồi xuống cạnh nàng: "Được rồi, cô về giường lớn ngủ đi." Lâm Lan thấy mưu kế được như ý, trong lòng âm thầm đắc ý nhưng trên mặt vẫn làm ra bộ đáng thương, u oán nói: "Anh vừa mới thi đỗ Trạng Nguyên đã khi phụ tôi, đợi tương lai anh làm đại quan, xem ra tôi chỉ còn nước ngủ ở sàn nhà thôi." Khóe miệng Lý Minh Doãn giật giật, chuyện này có liên quan đến nhau sao? "Tôi nào dám, tại tôi đang mệt mỏi quá thôi." Lý Minh Doãn cũng không biết nên nói gì, vạn nhất hắn nói thật, nàng không chấp nhận, hù dọa khiến nàng chạy thì sao? Thôi được rồi, được rồi, cứ tiến hành từ từ, từ từ sẽ được. Nghe hắn thở dài, Lâm Lan bỗng nhiên cảm thấy mình cũng hơi quá đáng, Lý Minh Doãn vẫn luôn khiêm nhượng với nàng, lại hiền lành nói: "Hay là anh ngủ giường tôi đi, hôm nay tôi ở đây nghiên cứu cả đêm." "Thôi không sao, giường nhỏ không vững, cô ngủ không quen, mau về giường đi, tôi mệt quá rồi." Nói xong hắn lấy chăn từ trong ngực nàng, nằm lên giường nhỏ ngủ. Cứ như vậy, Lâm Lan cảm thấy ngượng ngùng, đẩy đẩy cánh tay hắn: "Anh lên giường lớn ngủ đi, tôi ngủ đây cho." Lý Minh Doãn mở mắt ra, nhìn nàng, thản nhiên nói: "Hoặc là cùng nhau ngủ giường lớn, hoặc là cứ như vậy." Lâm Lan nghiến răng, mắt liếc về phía giường lớn, trong lòng có chủ ý, nàng chạy đến ôm lấy cái gối lớn để dọc giữa giường, cài đặt phòng tuyến xong, cuộn mình lọt thỏm trong chăn, vỗ vỗ tay xuống phần giường bên ngoài, cười híp mắt nói: "Một đêm thôi đấy." Lý Minh Doãn gắng nhịn cười, vội ôm chăn tới. Đèn tắt, trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh. Nhưng trong lòng Lý Minh Doãn thì không hề an tĩnh chút nào, mặc dù cách nhau một cái gối lớn nhưng loại cảm giác gần trong gang tấc này, rất xa lạ... rất ngọt ngào... Mượn ánh trăng sáng, thấy mái tóc mượt như lụa của nàng phiêu tán trên gối, lộ ra cổ trắng nõn như sứ, qua chăn bông mơ hồ thấy được những đường cong đẹp đẽ của cơ thể nàng, nha đầu này, thật khiến người ta không tự chủ được mà tim đập liên hồi. Thật ra thì Lâm Lan cũng không ngủ được, đang nhớ lại một mẩu truyện cười, một đôi nam nữ ngủ cùng giường, nữ ra vẻ căng thẳng tìm chuyện tán gẫu, nói: "Nếu như anh vượt qua phòng tuyến, anh chính là cầm thú." Kết quả sáng hôm sau tỉnh lại, người nam thật sự không vượt qua phòng tuyến, người nữ tức giận, nói: "Anh quả thực ngay cả cầm thú cũng không bằng..." Trước kia mỗi lần nghe truyện này nàng đều cười ngặt nghẽo, nhưng hiện tại, tình hình này lại diễn ra với mình, nàng cười không nổi. Nàng biết Lý Minh Doãn đối với nàng rất tốt, nhưng lại không phải thứ tình cảm kia giữa nam và nữ... Tình cảm giữa hai người chỉ là một loại hợp bằng hữu hợp tác, có sự tín nhiệm cùng quan tâm. Nàng không cho mình là một người kém cỏi, nhưng quan niệm cổ nhân thâm căn cố đế, Lý Minh Doãn cưới nàng là sự sỉ nhục với cha hắn, nhưng nàng có năng lực chiến đấu cường hãn như vậy, tạm thời vẫn yên ổn. Nhưng hiện tại hắn đã đỗ Trạng nguyên, tiền đồ sáng lạn, tương lai nhất định sẽ cưới một thiên kim tiểu thư môn đăng hộ đối... Lâm Lan không khỏi thở dài một tiếng, báo cho chính mình, tuyệt đối không thể tự mình đa tình, tránh phá hư bầu không khí hợp tác đang tốt đẹp. Chiều nay hai người đều không được ngủ, người thì mệt mỏi, người thì lo lắng, giờ không ngủ được mà lại không dám động, rốt cuộc hồi lâu cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Đồng hồ sinh học trước giờ của Lâm Lan luôn chính xác, Lý Minh Doãn cũng không phải người có thói quen ngủ nướng, nhưng sáng hôm nay, Ngân Liễu cùng Bạch Huệ mắt thấy trời sáng choang mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì, rất do dự, không biết có nên đi đánh thức không. "Có nên gõ cửa không?" Bạch Huệ hỏi ý kiến. Ngân Liễu trù trừ: "Hay là chờ một chút đi." "Nhưng mà sắp tới giờ thỉnh an rồi." Bạch Huệ lo lắng nói. Ngọc Dung tới thúc giục: "Các người làm gì còn không đi hầu hạ nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân thay quần áo? Quế tẩu đã chuẩn bị xong điểm tâm rồi." Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn bị một trận tiếng gõ cửa đánh thức, hai người cơ hồ đồng thời mở mắt, Lâm Lan theo bản năng duỗi duỗi chân, sau đó chỉ nghe Lý Minh Doãn "A" một tiếng. Bạch Huệ lo lắng nói: "Nhị thiếu gia, người không sao chứ?" Giây lát truyền đến giọng ngái ngủ của nhị thiếu gia: "Không có chuyện gì..." Lâm Lan gắt gao chôn kín cả người trong chăn, trong lòng oán thầm bản thân quên mất tướng ngủ của mình rất xấu, vừa rồi mới phát hiện nàng sớm đã lướt qua bên gối lớn, gác chân trên đùi của hắn, mà... mà... vừa rồi còn... duỗi duỗi vào... cái kia. A a a a, Lâm Lan cắn chăn, hận không thể giết chết chính mình. Lý Minh Doãn nghĩ đến mới vừa rồi thiếu chút nữa bị nàng "đoạt mạng", mặt đỏ bừng lên, quẫn bách không ngừng, nhìn về phía cái gối lớn thì thấy Lâm Lan đã chui tọt vào chăn, bất giác buồn cười, còn nói chia cách phòng tuyến với hắn, kết quả, người vượt tuyến là nàng... Khó trách tối qua lúc nằm mơ muốn chạy cũng không chạy được...