Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)
Chương 82
Xảo Nhu ngơ ngác ngồi trên mặt đất trong sài phòng, những ngày qua nhị thiếu phu nhân chỉ cho giam cô ta ở đây mà không có bất kỳ động thái gì khiến cô ta càng hoảng sợ, sợ nhị thiếu phu nhân tìm được chứng cớ, đồng thời lại cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nhị thiếu gia đối với hạ nhân như cô ta vô cùng tốt, thế nhưng cô ta thiếu chút nữa hại tới tính mạng nhị thiếu gia, quả thực không bằng cầm thú. Nội tâm sợ hãi cùng ân hận hành hạ cô ta khổ không thể tả, thật muốn đập đầu mà chết đi, nhưng cô ta lại sợ chết, không nỡ chết...
Cửa sài phòng đột nhiên mở ra, một luồng ánh sáng chói mắt lọt vào, chiếu sáng mờ mờ sài phòng, Xảo Nhu vẫn ngơ ngác ngồi, ngay cả mí mắt cũng không có chút động đậy. Như Ý nhìn người trước mặt mình, vốn đã từng là tỷ muội nhiều năm, lúc này đầu tóc rối bù, ngồi ngây dại trên đất, giống như kẻ ăn mày bên đường, không khỏi thở dài trong lòng, nói nhỏ: "Xảo Nhu, nhị thiếu phu nhân muốn gặp ngươi."
Xảo Nhu mờ mịt ngẩng đầu, nhìn thấy Như Ý đứng trong luồng sáng kia, vẻ mặt thương xót, sững sờ trong chốc lát mới có phản ứng, lời mình vừa nghe thấy không phải ảo giác, rốt cục nhị thiếu phu nhân muốn gặp cô ta.
Như Ý mang Xảo Nhu đi rửa mặt, chải sơ sơ đầu tóc, đổi xiêm y sạch sẽ, đây là phân phó của nhị thiếu phu nhân, để cho Xảo Nhu sạch sẽ tới gặp nàng. Xảo Nhu đi theo Như Ý ra khỏi phủ, thấy Văn Sơn đã chuẩn bị xe ngựa, hai người cùng nhau ngồi lên xe ngựa, trong lòng Xảo Nhu hồ nghi, đây là muốn đi đâu?
Hỏi Như Ý, Như Ý thản nhiên nói: "Ngươi đi thì biết."
Xe ngựa đi khoảng nửa canh giờ thì tới một viện nhỏ. Có hạ nhân đem hai người đi vào.
"Nhị thiếu phu nhân, người đã mang tới." Như Ý đi trước thông bẩm.
"Để cho cô ta đi vào."
Giọng nhị thiếu phu nhân nhàn nhạt như một tiếng thở dài tiến thẳng vào lỗ tai Xảo Nhu, lòng Xảo Nhu như lửa đốt, thầm nghĩ hôm nay chính là thời điểm quyết định vận mệnh của mình.
Trong phòng, Bạch Huệ, Cẩm Tú, Ngân Liễu, Ngọc Dung, Chu mama đều có mặt, mọi người nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy hận ý, còn nhị thiếu phu nhân nghiêm nghị ngồi thẳng trên giường. Xảo Nhu đi tới trước mặt nhị thiếu phu nhân, chậm rãi quỳ xuống, cúi đầu, yên lặng nghe xử trí.
Lâm Lan nhìn chằm chằm cô ta một lúc lâu, sau đó mới mở miệng: "Xảo Nhu, cơ hội ta đã cho ngươi, cho nên ta sẽ không cho ngươi thêm một cơ hội nào nữa, có câu, có một số việc, bỏ lỡ chính là vĩnh viễn không có được nữa, hi vọng ngươi sẽ không hối hận. Chu mama, đem chuyện mama hỏi thăm được nói cho cô ta nghe."
Chu mama tiến lên một bước, khẽ khom người, nói với Xảo Nhu: "Anh của ngươi mất tích đã nhiều ngày, nhị thiếu phu nhân phái người tìm trong kinh thành nhiều ngày nay không thấy dấu vết, ngay cả chị dâu ngươi cũng không biết hắn đi nơi nào, trải qua nhiều lần ta hỏi thăm, hôm đó mới biết được chuyện, có người nhìn thấy anh ngươi bị trói đi, lúc ấy bọn họ lại tưởng anh ngươi đánh bạc thiếu tiền bị bắt đi. Tính tình phu nhân ngươi cũng biết, để bảo vệ bản thân bà ta, sợ rằng anh ngươi lành ít dữ nhiều rồi."
Trong lòng Xảo Nhu chấn động, lệ nóng vòng quanh mắt, nghe được bốn chữ lành ít dữ nhiều, nước mắt không ngừng dâng lên, đôi môi run rẩy không thể ức chế.
Chu mama nói xong rồi, về lại chỗ cũ đứng, Lâm Lan lại nói: "Ngọc Dung, mang đồ ra cho cô ta xem." Ngọc Dung lên tiếng, đem phên tre đã được rửa sạch bỏ trước mặt Xảo Nhu, Xảo Nhu vừa thấy vật kia, thân thể như lá rụng trước gió. Hoảng sợ, sợ, lo lắng, đủ loại tâm tình cuối cùng biến thành tuyệt vọng, cô ta bò lê lết trên đất, thất thanh khóc rống lên. Cả phòng im lặng nhìn cô ta vì khóc mà bả vai run rẩy kịch liệt, nghe những tiếng rên rỉ kia khiến tâm tư mỗi người trở nên phức tạp. Lâm Lan đợi cô ta khóc đủ rồi, hỏi: "Ngươi còn lời gì muốn nói?"
Xảo Nhu tự biết mình gây nghiệp chướng nặng nề, tội không thể tha thứ, lúc trước nhị thiếu phu nhân đã nói, cơ hội chỉ có một lần, cô ta chỉ có thể chịu trừng phạt, Xảo Nhu lắc đầu. Lâm Lan yên lặng, cô ta hiểu ý nàng.
"Xảo Nhu, ngươi biết tại sao hôm nay mình lại rơi vào tình cảnh này không?" Lâm Lan thở dài hỏi.
Xảo Nhu nức nở: "Là lỗi của nô tỳ, nô tỳ nhận phạt."
"Ngươi biết ngươi sai, nhưng ngươi không biết mình sai ở đâu. Ta muốn nói với ngươi, thứ nhất, sai ở chỗ ngươi không biết nhìn người, nếu ban đầu phu nhân lợi dụng anh ngươi uy hiếp ngươi, ngươi nên tới nói cho ta hoặc cho thiếu gia biết, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi, nhưng ngươi lại lựa chọn bị người ta hiếp bức. Phải biết rằng một khi đã lên tàu cướp biển thì sẽ không thể xuống được. Thứ hai, sai ở chỗ ngươi không quả quyết, cố chấp tin vào may mắn, phàm là người làm chuyện xấu sẽ gặp phải mối nguy hiểm, càng làm chuyện xấu thì nguy hiểm càng lớn, nếu chuyện đổ bể, thì sẽ bị giết người diệt khẩu, ngươi không những nhìn không thấu những điểm này, ngược lại còn cầu xin vào may mắn. Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi bỏ lỡ, là do ngươi chọn. Thứ ba, ngươi sai ở điểm tâm địa bất chính, ngươi cứu ca ca mình nhưng lại đi hại nhị thiếu gia, ngươi tự cho ngươi là người có nỗi khổ tâm, nhưng nhị thiếu gia là người vô tội kia mà? Ngươi có từng nghĩ tới, nếu như nhị thiếu gia bị rắn độc cắn chết, lòng ngươi có thể yên bình không? Có cái gọi là, sai một bước sẽ sai ngàn bước sau, ngươi đến giờ phút này vẫn vậy."
Lâm Lan đau lòng nói, lời này nói cho Xảo Nhu nghe, cũng là nói cho những người đứng đây nghe, không hi vọng những người này cũng sẽ phạm sai lầm.
Tiếng khóc của Xảo Nhu nhỏ dần, lời nhị thiếu phu nhân trúng chỗ đau trong lòng cô ta, ban đầu cô ta không phải không nghĩ tới gặp nhị thiếu gia cầu trợ, nhưng cô ta thầm cầu nguyện một tia may mắn, đó là, chẳng qua phu nhân chỉ muốn cô ta làm tai mắt trong thời gian nhất thời, hồi báo cử động của nhị thiếu gia mà thôi, cho nên nhất thời ngu dốt mà đáp ứng. Sau đó, phu nhân lại cho người sang thông báo, muốn cô ta phóng rắn độc, cô ta cũng từng do dự, nhưng người nọ nói, phu nhân chỉ muốn khiến nhị thiếu gia bị thương không tham dự thi Hương được, sẽ không chết người. Cô ta lại lần nữa nhắm mắt đáp ứng, cho đến khi chuyện xảy ra, cô ta vẫn còn tin vào chút phép màu gọi là may mắn, cho rằng chỉ cần mình không nhận tội thì cùng lắm cùng chỉ bị phạt đánh sau đó đuổi ra khỏi phủ. Kết quả, nhị thiếu phu nhân đem chứng cớ đặt trước mặt cô ta, cô ta một lòng muốn im lặng để cứu ca ca đang mất tích sinh tử không rõ, nhưng giờ đây...
Từ khi bắt đầu đã là sai lầm, sai một li đi một dặm, cuối cùng tới kết cục bi thảm thế này. Nếu cô ta phải chết, cũng nguyện vì nhị thiếu gia mà làm một chuyện gì đó.
"Nhị thiếu phu nhân, Xảo Nhu nhận tội, Xảo Nhu nguyện ý đem đầu đuôi chuyện xảy ra nói cho nhị thiếu phu nhân. Xảo Nhu không cầu nhị thiếu phu nhân tha thứ, chỉ cầu nhị thiếu phu nhân thương hại mà cho chị dâu cùng đứa cháu trai của nô tỳ thực phẩm. Nếu ca ca nô tỳ có chuyện gì, kính xin nhị thiếu phu nhân cho họ một con đường sống, Xảo Nhu dập đầu kính xin nhị thiếu phu nhân..."
Dứt lời, Xảo Nhu thành khẩn mang theo vô tận hối hận dập đầu trên đất "bing bing" vài tiếng trước mặt Lâm Lan.
Mặt Lâm Lan không chút thay đổi: "Ngân Liễu, đem giấy bút ra."
Xảo Nhu nói những việc phu nhân phân phó cô ta lúc đầu, ai phái lời truyền tới, để rắn độc trong hộp ra sao, thả ra thế nào, hủy diệt chứng cớ bằng cách gì....
Toàn bộ mọi chuyện đều đem ra mà kể hết. Mọi người nghe xong đồng loạt hít khí lạnh, khó trách những con rắn độc kìa đều hướng lên lầu mà bò tới, thì ra trong bát súp đưa tới hôm đó có thuốc kích thích rắn tấn công người, may là thiếu gia không uống bát súp kia, nếu uống vào, những con rắn độc ấy chắc chắn nhất loạt nhào lên người thiếu gia mà chào hỏi. Mọi người không khỏi thầm mắng phu nhân lòng dạ độc ác, nếu không phải muốn nhị thiếu gia bị thương, rõ ràng là muốn lấy mạng nhị thiếu gia.
Tâm tình Lâm Lan nặng nề, chuyện này quả nhiên như nàng phỏng đoán, mụ phù thủy, mụ không nghĩ xem Lâm Lan ta là ai, dám ở trước mắt ta thi độc, để sáng mai, ta cũng hạ cho bà vài vị thuốc, chỉnh bà nửa sống nửa chết, bán thân bất toại. Ghi chép xong, Lâm Lan để cho Xảo Nhu lăn tay lên. Đám người Bạch Huệ đưa mắt nhìn nhau, cũng muốn cầu tình vì Xảo Nhu, nhưng lại mở miệng không nổi, tự hỏi, nếu như nhị thiếu gia bị cô ta hại mất mạng, chắc chắn, các nàng sẽ không tha thứ Xảo Nhu.
"Xảo Nhu, mặc dù lần này nhị thiếu gia phúc lớn mạng lớn, biến nguy thành an, nhưng ngươi làm chuyện sai trái này, ta không thể lưu ngươi, thấy ngươi đã thành khẩn nhận tội, cũng đã nhận ra sai lầm của bản thân, ta sẽ xử trí nhẹ đi, Chu mama, đem Xảo Nhu giao cho người môi giới, đem bán đi." Lâm Lan phân phó.
Xảo Nhu kinh ngạc ngẩng đầu, cho là mình nghe lầm, nhị thiếu phu nhân bỏ qua cho mình, tha cho mình một mạng. Mới vừa rồi còn lưỡng lự có cầu tình hay không, giờ nghe xử phạt của nhị thiếu phu nhân, ai nấy đều giật mình sửng sốt.
"Tiền bán mình của ngươi, ta sẽ để Chu mama giao cho chị dâu ngươi, coi như là tâm ý của ngươi cho bọn họ."
Lâm Lan nhàn nhạt nói, nàng đã hết lòng quan tâm giúp đỡ, nếu không phải giữ lại Xảo Nhu còn hữu dụng, nàng tuyệt đối sẽ không tha thứ như vậy, kiểu gì cũng phải cho mười mấy trượng.
Xảo Nhu cảm động đến rơi nước mắt, cuống quýt dập đầu: "Đa tạ đại ân đại đức nhị thiếu phu nhân, đa tạ nhị thiếu phu nhân..."
Lâm Lan không nhịn được phất tay một cái: "Mang cô ta đi xuống."
Chu mama vội vã dẫn Xảo Nhu đi.
Lâm Lan quét mắt nhìn những người còn lại, nghiêm nghị nói: "Chuyện Xảo Nhu coi như một hồi chuông báo động cho chúng ta, lần này phu nhân không hại được nhị thiếu gia, khẳng định còn có thể ra vô số chiêu khác, ta không hi vọng có người nào trong các ngươi theo bước Xảo Nhu, giống cô ta biết người không biết dạ. Hôm nay ta xử lý Xảo Nhu nhẹ nhàng, nhưng sau này nếu có ai phạm sai lầm, ta nhất định nghiêm trị không buông tha."
Mọi người vội vàng đồng ý.
"Được rồi, Ngân Liễu ở lại, những người khác đi về trước đi."
Lâm Lan đợi đám người Bạch Huệ rời đi, nói: "Ninh đại ca, mời các vị đi ra."
Ninh Hưng cùng một vị quan sai từ sau tấm bình phong đi ra. Lâm Lan hướng hai người quỳ gối thi lễ: "Mới vừa rồi lời Xảo Nhu hai vị đại ca đã nghe được rồi, kính xin hai vị làm chứng."
Sắc mặt Ninh Hưng ngưng trọng, mắt lóe lên phẫn nộ: "Hàn Thị đúng là quá đáng, tuyệt đối không thể tha cho bà ta."
Vị quan sai kia nghĩ ngợi, nói: "Mặc dù đã lấy được lời thú tội nhưng lời khai của một người chưa đủ để định tội, tốt nhất là có thể bắt được mấy kẻ khác cũng tham dự chuyện này để lấy lời khai."
Lâm Lan gật đầu: "Điểm này ta biết, ta sẽ nghĩ biện pháp, hôm nay Minh Doãn còn đang dự thi, chuyện này xử trí thế nào đợi khi Minh Doãn thi xong sẽ quyết định tiếp, kính xin hai vị tạm thời giữ bí mật."
Vị quan sai kia trịnh trọng nói: "Ninh Hưng là huynh đệ của ta, chuyện ngài ấy phó thác, Trịnh mỗ đương nhiên hết lòng, nhị thiếu phu nhân yên tâm, trước khi Lý công tử nói gì, những lời khác, chỉ vào tai ta, không ra miệng ta."
Lâm Lan cười nói: "Như thế, Lâm Lan tạ ơn Trịnh đại ca, chuyện này làm phiền Trịnh đại ca rồi."
Người Ninh Hưng tìm tới, sao có thể không tin tưởng được? Huống chi người ta là Thiết Diện Tuần Bổ nổi danh nhất kinh thành.
Ninh Hưng nói: "Chị dâu, sau này nếu ta không ở kinh thành, nếu chị dâu có việc gấp, có thể tìm Trịnh đại ca hỗ trợ."
Lâm Lan liên tục nói cám ơn, sau đó mới cáo từ.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
50 chương
14 chương
81 chương
15 chương