Mặc dù trong lòng Lâm Lan nghi ngờ, nhưng nàng không ngu tới mức đi dò xét Sơn Nhi, nếu như Sơn Nhi cũng xuyên không, thử dò xét thì cũng là lúc mình bị bại lộ, điều bí mật này lưu lại trong bụng thì tốt hơn. Lúc này Lâm Lan thật lòng cảm thấy ban đầu để cho Đường sư phụ giấu diếm chuyện chế tạo lôi hỏa, thật sự là cử chỉ sáng suốt. Sơn Nhi không có ở đây, Lâm Lan có thể an ổn nghỉ ngơi mấy canh giờ, một trận lao tâm tận lực, ăn uống không có dinh dưỡng, nếu không phải thân thể nàng tốt, sợ là gục rồi. Mông lung, tựa hồ nghe thấy Sơn Nhi nhỏ giọng kinh ngạc: "Lan nhi tỷ tỷ kiểm tra bài của ta?" Chu mama khẽ cười nói: "Đúng vậy ạ, nhị thiếu phu nhân khen chữ cậu viết rất tốt." Hồi lâu, Sơn Nhi mới lầu bầu nói: "Thường ngày không thấy kiểm tra, aiz... Quên đi!" Lâm Lan nheo nheo mắt, nhìn thấy khuôn mặt Sơn Nhi béo lên vì phồng má, bộ dạng ảo não, không khỏi cười thầm: Tiểu quỷ, tức giận cái gì? Là viết không tốt, không đủ làm người khác kinh diễm sao? Chỉ mong sao là nàng nghi ngờ nhầm. Sau bữa cơm chiều, Diêu mama lấy sổ sách chi tiêu mấy ngày trong phủ ra. Lâm Lan cẩn thận lật xem, nói với Diêu mama: "Lần này, tất cả mọi người cực khổ, mama nói với mọi người, tháng này tiền tiêu tăng lên gấp đôi." Diêu mama không có chút vui vẻ mà lo lắng nói: "Nhị thiếu phu nhân, đây đều là bổn phận của chúng nô tỳ, sao dám hưởng thưởng, nô tỳ biết, hôm nay nhị thiếu phu nhân cũng không dư dả gì." Lâm Lan khẽ mỉm cười, sao mama biết trong tay ta không dư dả? Nếu không phải sợ bị người khác xầm xì, đừng nói gấp đôi, gấp mười cũng được. Tuy nhiên, biết được tâm tư Diêu mama thế này cũng tốt. "Cho dù không dư dả cũng có thể thưởng cho toàn bộ người làm, tất cả mọi người cùng chung hoạn nạn với Lý gia, khi đó hơn bốn tháng không phát một văn tiền, mọi người vẫn tận tâm tận lực, chưa từng có một câu oán hận. Ta nhìn thấy hết trong mắt, ghi hết trong lòng, mama không cần thay ta lo lắng, việc này ta còn có thể ứng phó. Mọi người trung thành với Lý gia, ta sẽ không bạc đãi mọi người." Lâm Lan ôn nhu nói. Diêu mama lúc này mới khẽ thi lễ nói cám ơn, có thể đi theo chủ tử như thế này, coi như là mọi người có phúc khí. Diêu mama mới vừa đi, Ngân Liễu cầm một phong thiệp đi vào. "Nhị thiếu phu nhân, đây là Khâu phu nhân sai người đưa thiệp tới, người còn đang chờ ở sảnh khách." Lâm Lan nhíu mày, thiệp này tới thật đúng lúc! Linh cữu lão thái thái mới vừa đưa đi! Lâm Lan nhận lấy thiệp, mở ra xem, hóa ra, Khâu phu nhân thỉnh nàng đi xem bệnh. Vị Khâu phu nhân là phu nhân Đại Lý Tự Khanh Khâu đại nhân, ban đầu quen biết nàng qua Bùi Chỉ Thiến, cũng từng lấy ở chỗ nàng mấy đơn thuốc điều trị âm dương khí huyết, mỹ dung dưỡng nhan.... Lẽ ra linh cữu lão thái thái về quê rồi, hẳn là đi một chuyến, nhưng Lâm Lan cảm giác, cảm thấy có chút không thỏa đáng, Khâu gia hình như có quan hệ rất gần với Tam Hoàng tử phi Chương Thị! Nàng không quên, Tam Hoàng tử cùng một phe với Thái tử. Lâm Lan suy nghĩ, để cho Ngân Liễu ra truyền lời, hôm nay nàng một thân áo tang, bất tiện đến khám bệnh tại nhà. Lâm Lan tưởng rằng chuyện này cứ thế qua đi, ai ngờ ngày hôm sau Khâu phu nhân lại đưa thiệp nói, lời lẽ càng thêm khẩn thiết, Lâm Lan tiếp tục từ chối. Ba lần từ chối, Khâu phu nhân mới thôi. Nhưng chuyện chưa xong, Khâu phu nhân chỉ là mở đầu, kế tiếp mấy ngày, lục tục có người đến mời nàng đi xem bệnh, trong đó có cả Kiều Vân Tịch, Lâm Lan nhất nhất cự tuyệt. Nếu Khâu phu nhân mời nàng đã không đi, vậy thì nhà ai cũng không thể đi. Liên tiếp thiệp mời tới khiến Lâm Lan bất an, nàng định đóng cửa không ra, lấy cớ vì lão thái thái tụng kinh cầu phúc trăm ngày, đồng thời dặn dò nhị sư huynh cùng ngũ sư huynh phải cẩn thận. Mọi việc không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cẩn thận một chút không thừa. Trong Tần phủ, trung nghĩa công Tần Trung sắc mặt tối tăm như muốn chảy ra nước, hai người trong phòng thẳng lưng cúi đầu, sợ hãi không dám thở mạnh. "Xoạt." một tiếng, Tần Trung nặng nề quẳng xuống một quyển sổ con, cả giận nói: "Lão thất phu này, cũng biết bỏ đá xuống giếng." Hai người kia bị hù sợ run, một người trong đó nơm nớp lo sợ nói: "Ngờ là lần này đâm chọc, bên tứ Hoàng tử nhất định nắm cơ hội hạ thủ với Tần gia chúng ta." Người còn lại cẩn thận lên tiếng: "Hôm nay phượng thể Thái hậu bất an, Hoàng thượng vì tình nghĩa mẫu tử, tạm bất động thanh sắc, chỉ sợ đợi đến lúc Hoàng thượng muốn động thủ, Tần gia chúng ta sẽ gặp phải tai ương." Sắc mặt Tần Trung càng thêm ngưng trọng, điểm này, không cần bọn chúng nhắc nhở, hắn hiểu rõ hơn ai hết, đừng xem Hoàng thượng mỗi ngày chăm chút phụng dưỡng, đút thuốc lau miệng, một bộ hiếu tử. Nếu Thái hậu thật không có gì bất trắc, Hoàng thượng lập tức đối phó Tần gia, huống chi Tần Thừa Vọng ngu dốt lại lộ ra nhược điểm lớn như vậy trong tay Hoàng thượng. Nhìn hai nhi tử bộ dáng kinh hoàng, Tần Trung trừng mắt: "Sợ cái gì? Chuyện còn chưa tới bước kia, Thừa Tự, phái Huyết Hồng, nhất định giải quyết nhân chứng trước khi được áp giải tới kinh thành, về phần làm thế nào, con tự biết, sau khi hắn chết, sẽ thành ra là hắn bị người vu hãm." T ần Thừa Tự nghiêm mặt nói: "Nhi tử lập tức đi làm." "Thừa Trọng, liên lạc thế lực ngầm khắp nơi, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng, còn nữa, hôn sự Vũ Dương, sớm sắp xếp thỏa đáng." Tần Trung ngừng một chút nói: "Xung hỉ vì Thái hậu, lý do không tệ." Tần Thừa Trọng nghiêm nghị lĩnh mệnh. Sau khi hai nhi tử rời đi, Tần Trung thần sắc buồn bã, mỏi mệt hiện rõ, thân thể nặng nề dựa về sau, nâng trán thở dài: "Không nghĩ tới, Tần gia sẽ đi đến bước này..." Tần Thừa Tự ra khỏi phòng, lập tức truyền Tần Thần Chú tới gặp. "Chuyện Lý phủ làm tới đâu rồi?" Tần Thần Chú buồn bực nói: "Ả đàn bà kia rất cẩn thận, nhà ai mời cũng không xuất phủ, hơn nữa, bên người ả hình như có rất nhiều cao thủ đi theo, nhất thời không tìm được cơ hội hạ thủ." Tần Thừa Tự nhăn mày, mắng: "Phế vật vô dụng, chuyện nhỏ này làm cũng không xong." Tần Thần Chú bị chửi co đầu lại, sợ hãi nhìn phụ thân tức giận, trong lòng ủy khuất, việc này đâu có dễ, không thể công khai đối phó ả đàn bà kia, còn phải đem chuyện này giọt nước không lọt, hết lần này tới lần khác ả vô cùng cẩn thận, nước giội không vào, châm không thể cháy, hắn phải làm sao? "Ả không chịu xuất phủ, ngươi không biết hạ thủ trên người khác à? Đồ không có đầu óc." Tần Thừa Tự nhìn nhi tử đang uất ức mà phát hỏa. Tần Thừa Trọng về tới phòng, nói với phu nhân: "Chuẩn bị cho Vũ Dương xuất giá! Phụ thân đã quyết định, chọn ngày tốt gần nhất cho Vũ Dương cùng Trấn Nam Vương thế tử lập gia đình, xung hỉ vì Thái hậu." Trong mắt Tần phu nhân hiện lên tia đau đớn cùng bất đắc dĩ, vô lực gật đầu. Tĩnh Bá Hầu phủ. Kiều Vân Tịch ôm Dung Nhi, dỗ Dung Nhi ngủ, dưới sự vỗ về cũng câu hát ru, rất nhanh mí mắt Dung Nhi sụp xuống. "Tiểu thế tử rất thích nghe phu nhân hát ru, phu nhân khẽ hát, cậu ấy đã ngủ mất rồi." Phương Hủy nhẹ giọng cười nói. Kiều Vân Tịch liếc nô tỳ của mình một cái: "Em khen ta hay chê ta đấy?" Phương Hủy cười nói: "Nô tỳ khen tiểu thế tử, trí nhớ rất tốt! Lúc mang thai, phu nhân thường hay hát những khúc này, rất du dương, hôm nay cũng thế, phải nghe phu nhân hát mới có thể an ổn ngủ." Kiều Vân Tịch nhìn đứa con khả ái trắng ngần trong ngực mình, trong lòng ôn nhu, khóe môi bất giác nổi lên nụ cười. Phía ngoài nha hoàn truyền: "Hầu gia trở lại." Phương Hủy bận rộn đón lấy tiểu thế tử. Kiều Vân Tịch sửa sang lại xiêm y, vừa muốn ra nghênh đón, Tĩnh Bá Hầu Chu Tín đã sải bước đi vào, thấy Phương Hủy ôm Dung Nhi đang ngủ say sưa, bước chân liền nhẹ nhàng chậm lại, thần sắc vốn nghiêm trọng trở nên nhu hòa, nhỏ giọng nói: "Dung Nhi ngủ lâu chưa?" Kiều Vân Tịch cười nói: "Mới vừa ngủ." Chu Tín sờ sờ mái tóc mềm mại của nhi tử, khẽ cười nói: "Tên tiểu tử này, càng ngày càng khỏe mạnh rồi." Kiều Vân Tịch ý bảo Phương Hủy ôm Dung Nhi đi ra ngoài, nha hoàn bưng nước trà lên cũng nhẹ nhàng lui xuống. "Hầu gia, nhìn người hôm nay thần khí không tốt lắm, lại có chuyện phiền lòng?" Kiều Vân Tịch đưa trà nóng lên, ôn nhu hỏi. Chu Tín nhận lấy chén trà, nhìn hơi nóng bốc lên, bất giác nhắm mắt, giây lát thở dài nói: "Tần gia bắt đầu không kiềm chế được nữa." Nụ cười trên môi Kiều Vân Tịch ngưng lại, nàng biết triều đình phân tranh, nhưng nàng chỉ là nữ nhân, không thể xen vào, tóm lại Hầu gia quyết định thế nào, nàng đều ủng hộ, Hầu gia luôn cẩn thận, nàng không có gì không yên lòng, cho nên, liền khôi phục thần sắc như ban đầu. "Lần này, chỉ sợ Tần gia muốn nhắm vào nhị thiếu phu nhân Lý gia." Chu Tín nhàn nhạt ném ra một câu, Tần gia đánh cái gì, tính toán cái gì hắn biết rõ, dùng Lâm Lan ép Minh Doãn đi vào khuôn khổ tuyệt đối là ý kiến hay, chỉ cần Lý Minh Doãn thừa nhận vu hãm, Tần gia có thể biến nguy thành an, tránh được một kiếp, có điều, cái ý nghĩ này quá ngây thơ rồi. Kiều Vân Tịch không bình tĩnh được nữa, có chút vội vàng nói: "Không thể nào? Vậy Lâm Lan sẽ gặp nguy hiểm ư?" Chuyện Tần Thừa Vọng tư thông với địch đang sôi sục khắp kinh thành, mà bắt được chứng cớ phạm tội tư thông với địch của Tần Thừa Vọng chính là Lý Minh Doãn, Tần gia hận Lý Minh Doãn tận xương, gây ra bất lợi cho Lâm Lan cũng là hợp tình lý, nhưng Lâm Lan là ân nhân cứu mạng kiêm bạn tốt của nàng, nàng sao có thể ngồi yên? Chu Tín gật đầu, tinh thần sâu u: "May là nhị thiếu phu nhân Lý gia cẩn thận, đóng cửa vì lão thái thái Lý gia tụng kinh cầu phúc, chân không bước ra khỏi nhà, hơn nữa Minh Doãn lại an bài người bảo vệ bên cạnh cô ấy, Tần gia nghĩ động tới cô ấy cũng không dễ." "Nhưng lòng người có tính toán, khó phòng bị..." Kiều Vân Tịch lo lắng nói. Chu Tín nhíu mày nói: "Ta đã an bài nhân thủ âm thầm bảo vệ Lý gia, chỉ cần nhị thiếu phu nhân Lý gia không ra khỏi cửa, bọn họ sẽ không có biện pháp. Hiện tại ta lo lắng chính là Hồi Xuân Đường, Hồi Xuân Đường dù sao cũng là dược đường nhị thiếu phu nhân Lý gia mở, nếu như Hồi Xuân Đường xảy ra chuyện gì, nhị thiếu phu nhân Lý gia khó tránh tội trạng." Kiều Vân Tịch rùng mình, vội vàng nói: "Vậy... Vậy phải làm thế nào?" Chu Tín lặng yên hồi lâu, nói: "Nàng báo tin cho cô ấy, tạm thời đóng cửa Hồi Xuân Đường! Đợi gió êm sóng lặng rồi mở lại."