"Chỉ Thiến, ngày mai là lễ cầu Chức Nữ để thêu thùa được khéo léo, ta nhớ trước kia bọn tỷ muội trong đêm thất tịch cùng nhau cầu Chức nữ được khéo tay để thắng cuộc thi thêu thùa, sau đó đi dọc bờ sông thả đèn hoa đăng." Vũ Dương cầm ngân trâm trêu chọc con vẹt bên trong lồng tre. Bùi Chỉ Thiến cắt bớt mấy cành lá hoa hồng, cắm vào bình hoa, mạn bất kinh tâm nói: "Năm nào cũng thế, có gì mới mẻ đâu?" Vũ Dương cười nói: "Vậy cô mau nghĩ cái gì mới mẻ đi! Khó khăn lắm Thái hậu mới thả ta xuất cung, ta cùng mấy tỷ muội trong nhà không thân cận, ta mong có một đêm náo nhiệt với các cô." Bùi Chỉ Thiến thở dài nói: "Không có tâm tình." Vũ Dương ngừng trêu con vẹt, ngạc nhiên nói: "Làm sao không có tâm tình? Bệnh tình mẹ cô vẫn chưa đỡ sao?" Bùi Chỉ Thiến yên lặng, phụ thân đã đáp ứng hôn sự với Trần gia, hai nhà đang chọn ngày tốt đính hôn, vốn cho là mình đã buông mọi si niệm, nhưng vẫn là không nhịn được chút tiếc nuối. Vũ Dương nhìn Chỉ Thiến, chợt hiểu ra, cười nói: "Ta biết rồi, cô cùng Trần công tử chuẩn bị đính hôn, hôn nhân đại sự, không cần cầu Chức nữ thêu thùa khéo léo rồi." Bùi Chỉ Thiến lườm nàng ta một cái, cười nhẹ nói: "Đúng vậy, đúng vậy, ta đã có nơi chốn, còn quận chúa, sáng mai nên tận tâm cúi xin Chức nữ, van xin Chức nữ cho quận chúa một lang quân như ý!" Mặt Vũ Dương khẽ hồng lên, lộ ra vẻ nữ nhi ngượng ngùng, nói: "Ta không cần lập gia đình sớm vậy." "Nhìn cô đi, đỏ mặt là sao, có phải là đã có người ngưỡng mộ trong lòng?" Bùi Chỉ Thiến cười nhạo nói. Vũ Dương cầm cành hoa hồng gõ đầu Chỉ Thiến: "Không cho giễu cợt ta." Bùi Chỉ Thiến cười tránh đi, thuận tay túm lấy cành hoa trong tay Vũ Dương, cắm vào bình: "Ta đây là quan tâm cô, giễu cợt chỗ nào? Vừa nói xong, Bùi Chỉ Thiến gọi nha hoàn: "Đem cái này đưa đến phòng phu nhân." "Này, nói thật đi, tình hình bệnh mẹ cô không tốt lắm?" Vũ Dương đổi chủ đề. "Lâm đại phu nói, bệnh này phải trị tận gốc, rất khó, có điều, mẹ ta trải qua liệu pháp châm cứu của Lâm đại phu, quả thật đã khá nhiều, tinh thần phấn chấn lắm." Bùi Chỉ Thiến rót chén trà đưa cho Vũ Dương. Vũ Dương như có điều suy nghĩ nói: "Thái hậu cũng hay bị đau đầu lắm, nếu Lâm đại phu thật sự lợi hại như vậy, ta sẽ đề nghị với Thái hậu chuyện chữa trị." Bùi Chỉ Thiến nhấp một ngụm trà nói: "Chuyện này sợ là không được, Lý lão gia xảy ra chuyện, lão thái thái Lý gia bị tai biến liệt giường, Lâm đại phu mấy ngày nay không đi tiệm thuốc." Vũ Dương trù trừ nói: "Ta trong cung cũng nghe nói, Lý đại nhân lừa gạt cưới xin, cũng không biết chuyện này thật giả thế nào, nếu là sự thật, mẫu thân Lý học sĩ quá bi thảm rồi." Bùi Chỉ Thiến kinh ngạc nói: "Truyền vào trong cung rồi? Chẳng phải Thánh Thượng cũng nghe rồi ư?" Vũ Dương bĩu môi, chẳng ừ hử gì cả. Bùi Chỉ Thiến im lặng, ban đầu Thánh Thượng khen ngợi Lý đại nhân, nói ông ta trọng tình trọng nghĩa, phú quý không quên người vợ từ thuở cơ hàn, nếu Lý đại nhân lừa gạt cưới xin, Thánh Thượng sẽ thất vọng, có nhiều thất vọng sẽ tức giận, nhưng đây chưa phải là mấu chốt, nếu nhân phẩm Lý đại nhân có vấn đề, cùng lắm là bị chỉ trích, hôm trước nàng nghe thấy cuộc trò chuyện giữa phụ thân và Tử Dụ, có vẻ Lý đại nhân liên quan tới một vụ tham nhũng. Công Bộ Thượng Thư Ngu đại nhân đã bị giam vào thiên lao, nếu Lý đại nhân cũng bị thẩm tra nhất định khó thoát lao ngục tai ương, cứ như vậy, sợ là liên lụy cả Lý gia. "Vũ Dương, cô ở trong cung còn nghe được điều gì khác không?" Bùi Chỉ Thiến quan tâm hỏi. Vũ Dương sửng sốt hỏi lại: "Còn có gì khác ư?" Bùi Chỉ Thiến ngượng ngập: "Ta chỉ tiện miệng hỏi." Vũ Dương chu miệng, ấm ức nói: "Ta vốn định rảnh rỗi thì đi gặp Lâm đại phu kia, kết quả, ta rảnh rỗi, cô ấy lại bận rộn." Lý Minh Doãn nhận được hồi bẩm của Văn Sơn, sắc mặt ngưng trọng, điều hắn lo lắng quả nhiên ứng nghiệm rồi, phụ thân thật khiến người ta mỗi lúc một kinh hãi! Minh Châu tồn tại chính là minh chứng phụ thân chưa từng bỏ vợ đã tái giá, phụ thân vì tiền đồ của mình, ngay cả nữ nhi ruột của mình cũng không bỏ qua, bi ai nhất là Minh Tắc, nếu Minh Tắc biết, tự tay hắn đưa thức ăn thiếu chút nữa lấy đi tính mạng mẫu thân cùng muội muội mình, hắn sẽ có cảm tưởng gì. Lâm Lan mặc dù không thích Minh Châu, nhưng biết Minh Châu có lẽ không thể sinh nở được, không khỏi thay cô ta buồn bã. "Minh Doãn, lời nói thật khó nghe, nhưng phụ thân chàng thật không thể tha thứ, chiêu mượn đao giết người này thật quá độc ác." Lâm Lan oán giận nói. Lý Minh Doãn trầm mặc một lúc lâu, trong mắt tràn ra lãnh ý: "Ông ta phải nhận được báo ứng." "Chuyện này có nói cho đại ca không?" Lý Minh Doãn lắc đầu: "Theo tính tình mụ phù thủy, nếu ai động vào con gái mụ, mụ nhất định liều mạng, nàng cứ chờ rồi xem! Sớm muộn gì chuyện lớn cũng xảy ra, đến lúc đó đại ca tự nhiên sẽ biết." Nói cũng đúng, lão cha già ngay cả nữ nhi ruột thịt của mình cũng hạ thủ được, mụ phù thủy không cùng lão liều mạng mới là lạ, nếu hiện tại bọn họ đi nói cho Minh Tắc, không chừng Minh Tắc còn trách bọn họ thấy chết mà không cứu, hoặc là hắn sẽ thiếu kiên nhẫn đi chất vấn cha già, không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại còn để cho lão có phòng bị. "Ta đã sai Văn Sơn phái người đi canh chừng mụ phù thủy, phụ thân nhất định không buông tay, ông ta sẽ phái người âm thầm đi theo mụ phù thủy, để xem kế hoạch của mình có thuận lợi hay không." Lý Minh Doãn nói. Phụ thân hắn, nếu nổi sát tâm lên, sẽ trăm phương nghìn kế đạt được mục đích, độc không chết Hàn Thị cùng Minh Châu, khó đoán lão còn dùng biện pháp nào nữa, hắn tự nhiên không thể để cho âm mưu của phụ thân được như ý, chỉ cân Hàn Thị sống, phụ thân vĩnh viễn không có một ngày sống yên tĩnh. Đảo mắt đến mười lăm tháng bảy, tết Trung Nguyên, mọi nhà đều bận rộn cúng bái tổ tiên. Phong ba tới Lý phủ liên tiếp, nhưng lễ tiết tới, vẫn phải làm. Ngày hôm đó, không phải lên triều, Minh Doãn cùng Minh Tắc đều ở nhà, cùng nhau chuẩn bị nghi lễ. Đinh Nhược Nghiên là con dâu trưởng, mẹ chồng không có ở đâu, nàng chủ trì việc bếp núc, chưa đầy nửa tháng, từ một nàng dâu chưa hiểu chuyện đã thành một chủ mẫu thành thạo, sắp đặt công việc đâu ra đấy, sai người chuẩn bị đồ lễ. "Mấy người các ngươi lau dọn lại bàn thờ, mấy người này đi đặt tiền vàng, nhang đèn..." "Đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân, phu nhân đã tới..." Hồng Thường thở hổn hển chạy vào sân. Đinh Nhược Nghiên ngây ngốc: "Phu nhân, phu nhân nào?" Hồng Thường chưa kịp trả lời, Đinh phu nhân đã dẫn người xông vào. Đinh Nhược Nghiên ngạc nhiên, tiến ra đón, kinh ngạc nói: "Sao mẫu thân lại tới lúc này?" Đinh phu nhân sắc mặt lo lắng: "Nhược Nghiên, con mau theo mẹ trở về." Vừa nói vừa lôi Nhược Nghiên đi ra ngoài. Nhược Nghiên không hiểu ra sao, giãy dụa: "Mẹ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại muốn con trở về?" Đinh phu nhân vội la lên: "Con còn hỏi, không đi, mất mạng bây giờ." Lý Minh Tắc cùng Lý Minh Doãn nghe lời qua tiếng lại, đi ra ngoài. Lý Minh Tắc thấy nhạc mẫu không nói lời gì muốn đem Nhược Nghiên mang đi, bước lên phía trước ngăn trở: "Nhạc mẫu, thế này là thế nào?" Đinh phu nhân tức giận nói: "Anh tới vừa lúc, mau viết hưu thư đi, sau này Nhược Nghiên nhà chúng ta không liên quan gì tới Lý gia nhà anh nữa." Lý Minh Tắc cùng Đinh Nhược Nghiên giật mình đứng lặng tại chỗ. Lý Minh Tắc hoài nghi mình nghe lầm, mờ mịt hỏi: "Nhạc mẫu, người nói gì?" Đinh phu nhân tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Lý Minh Tắc: "Nếu như anh còn chút tình cảm nào với Nhược Nghiên nhà chúng ta thì đừng hại con bé, Lý gia các người đại họa lâm đầu rồi, đừng kéo Nhược Nghiên nhà chúng ta rơi đầu theo, mau viết hưu thư." Đinh Nhược Nghiên nóng nảy: "Mẫu thân, người nói cái gì vậy! Cái gì mà đại họa lâm đầu?" Thật ra thì trong lòng nàng đoán được, đích thị là chuyện cha chồng tham ô đã có chứng cớ xác thực. Lý Minh Doãn cũng sáng tỏ, đích thị là Đinh gia đã nghe phong thanh chuyện phụ thân, Thánh Thượng muốn trị tội, có điều, tới nhanh thật! Lý Minh Tắc không hiểu ra sao: "Nhạc mẫu, xin người nói rõ, Lý gia chúng ta làm sao đại họa lâm đầu?" Lâm Lan vốn ở Ninh Hòa đường với lão thái thái, nghe hạ nhân bẩm báo, nói Đinh phu nhân tới, muốn đem Nhược Nghiên đi, liền biết là chuyện gì xảy ra. Nàng cùng Minh Doãn đã sớm thương nghị qua chuyện này, vụ án lão cha già, nhẹ thì Minh Doãn cùng Minh Tắc đều bị bỏ tù, nặng thì, ngay cả nữ quyến Lý gia cũng bị dính líu. Tuy nhiên, Minh Doãn nắm chắc, hắn và Minh Tắc đều mới làm quan, cùng lắm thì mất chức, cách chức làm thứ dân. Mặc dù Lâm Lan hoang mang nhưng nàng vẫn tin tưởng phán đoán của Minh Doãn, nếu Minh Doãn có tiếng trong triều, có đạo đức nhân phẩm tốt, lại được Thánh thượng yêu thích, có lẽ sẽ không nặng trị Minh Doãn. Vì để tránh cho sự việc dồn dập đến luống cuống tay chân, mấy ngày nay Lâm Lan chăm chú an bài chuyện phát sinh sau sự việc, giao toàn quyền tiệm thuốc cho nhị sư huynh Vương Đại Hải, chuyện kết hôn của Ngọc Dung và Phúc An, về phần Ngân Liễu, cho ở lại tiệm thuốc, nếu quả thật xảy ra chuyện, nàng phải bảo đảm những người đắc lực bên cạnh nàng sẽ không bị dính líu, nhất định có thể hỗ trợ lẫn nhau. Chúc mama cũng nghe thấy, nhỏ giọng hỏi Lâm Lan: "Nhị thiếu phu nhân, Đinh phu nhân..." Lâm Lan mỉm cười: "Chúc mama không cần phải lo lắng, không có việc gì, mà dù có chuyện gì, bà cũng không cần hoảng loạn, cứ cố gắng chăm sóc lão thái thái cho tốt." Chúc mama nghe lời này, trong lòng càng bất an, khẩu khí nhị thiếu phu nhân như đang chuẩn bị hậu sự, chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn rồi ư? "Các ngươi vẫn còn ở nơi này chuẩn bị tế tổ sao? Nên nhanh chóng an bài hậu sự cho mình đi! Lý Minh Tắc, anh mau viết hưu thư, không viết cũng phải viết, ta không thể để Lý gia các người hại Nhược Nghiên nhà chúng ta." Đinh phu nhân hùng hổ nói. Lý Minh Tắc lảo đảo, mặt xám như tro tàn, chuyện sợ nhất rốt cuộc vẫn phải tới, Lý gia thật sự xong rồi... Lý Minh Doãn âm thầm thở dài, tuy nói Đinh phu nhân hành động lần này bất nghĩa, nhưng bà cũng là vì nghĩ cho con gái mình, không trách được bà. "Không, mẫu thân, con không đi, con là con dâu Lý gia, há có thể vào lúc này vứt bỏ Lý gia." Đinh Nhược Nghiên rút tay ra khỏi tay mẫu thân, bước nhanh tới trước Minh Tắc. "Minh Tắc, chàng đừng nghe mẹ ta, ta và chàng đã là vợ chồng, có nạn cùng chịu." Đinh phu nhân mắng: "Nhược Nghiên, con bị ấm đầu sao? Con biết cha chồng con phạm tội gì không? Mẹ mạo hiểm tới cứu con, con không thể hồ đồ như thế!" "Mẫu thân, nếu con cứ như vậy đi, cả đời con sẽ không được an." Đinh Nhược Nghiên kiên quyết nói. Trong lòng Lý Minh Tắc khổ sở, Nhược Nghiên như vậy làm hắn cảm động, đáng tiếc, lời hứa của hắn không có cơ hội thực hiện rồi. "Nhược Nghiên... " Lý Minh Tắc từ từ mở mắt ra, trong mắt là quyến luyến cùng đau đớn, thầm nói: "Nàng phải đi, nhạc mẫu nói rất đúng, ta không thể hại nàng." "Minh Tắc... " Nhược Nghiên nghẹn ngào, trong mắt dâng lên lệ nóng. Lý Minh Tắc nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn đôi mắt thống khổ tràn lệ của Nhược Nghiên, chỉ sợ nhìn nữa, sẽ không hạ nổi quyết tâm, hắn đột nhiên xoay người: "Nhạc mẫu, ta lập tức viết hưu thư..." Đinh Nhược Nghiên nhìn chằm chằm hắn, thê lương hô: "Lý Minh Tắc, chàng dám viết... Nếu chàng dám viết, ta lập tức đập đầu chết ngay trước mặt chàng."