Trong gian phòng ở chùa Hương Sơn, Hàn Thị thay đổi bộ dạng ốm yếu lúc trước. "Lão thái thái đã an giấc chưa?" Khương mama trả lời: "Đã ngủ rồi ạ, mới vừa rồi lão nô hỏi Chúc mama, hôm nay lão thái thái hơi mệt." Hàn Thị thở dài nói: "Thân thể lão thái thái không còn được khỏe như trước, bất quá... Ngày mai hay là xuống núi sớm đi, chuyện trong nhà, ta không yên lòng." Khương mama cười nói: "Phu nhân đã an bài thỏa đáng, chỉ cần dựa vào bản lãnh của Bạch Huệ, lúc này... Nói không chừng đã..." trong mắt Khương mama lộ ra nụ cười mập mờ. Hàn Thị cười lạnh: "Ta đang lo Lạc Hà trai nước giội không vào, không nghĩ tới Bạch Huệ lại tự động tìm tới tận cửa, có cô ta ở đó, sau này Lạc Hà trai náo nhiệt đây." "Nếu nhị thiếu phu nhân biết không biết sẽ có phản ứng thế nào, phu nhân, chúng ta chờ lúc về xem kịch vui ạ." Khương mama hả hê nói. "Nó biết rồi có thể thế nào? Là lo lắng bản thân mình gạt Minh Doãn uống thuốc tránh thai, cho dù Minh Doãn không trách cứ nó thì lão thái thái biết sẽ hay ho." Hàn Thị chậm rãi nói. "Vẫn nghe nói nói nhị thiếu gia cùng nhị thiếu phu nhân vợ chồng ân ái, nhưng ai biết nhị thiếu phu nhân không muốn sinh con cho nhị thiếu gia." "Có một số việc mà không thấy tận mắt thì không phải sự thật, thường ngày hai vợ chồng nó có cùng ý tưởng đen tối đã khiến ta phải thiệt thòi không ít, hi vọng Bạch Huệ không khiến ta phải thất vọng." "Phu nhân an tâm, kế hoạch của phu nhân tuyệt đối không có sai sót." Ngoài miệng Lâm Lan tuy nói không cần phải lo lắng nhưng trong lòng thì canh cánh không gỡ xuống được, một đêm trằn trọc không ngủ nổi, một lát lại mơ thấy Bạch Huệ một thân xiêm y lộng lẫy bê chén trà kính nàng; một lát lại mơ thấy Minh Doãn cùng một cô gái thướt tha ngắm sen bên hồ, hai người mặt mày ẩn tình, nhẹ nhàng trò chuyện, nàng tức sôi lên, muốn đi qua xem người kia là ai, nhưng mãi không bước nổi. "Nhị thiếu phu nhân, nhị thiếu phu nhân..." Ngân Liễu lắc lắc cánh tay nhị thiếu phu nhân, gấp giọng kêu. Lâm Lan chợt mở mát ra, thở hổn hển, hai mắt như phủ sương mù, tựa như vẫn còn bị khống chế trong giấc mộng. "Nhị thiếu phu nhân, người bị bóng đè?" Ngân Liễu dùng khăn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán nhị thiếu phu nhân, Như Ý nghe được động tĩnh liền choàng xiêm y tới, nhìn thấy vậy, vội vã chạy đi rót nước ấm. Lâm Lan uống một hớp, thần trí từ từ thanh tỉnh, mỉm cười nói: "Không có chuyện gì, là ác mộng, may là tỉnh rồi." Như Ý lo lắng nói: "Nhị thiếu phu nhân có muốn thay xiêm y không, mồ hôi ướt đẫm rồi." Lúc này Lâm Lan mới để ý người nhớp nháp, mùa đông mà lại đổ nhiều mồ hôi vậy. Đổi lại xiêm y khô mát, Lâm Lan nằm trên giường không sao ngủ được nữa, trong đầu đều là những ý niệm không tốt, hận không lập tức đi về nhà xem một chút. Không phải nàng không yên lòng về Minh Doãn, chỉ sợ khó lòng phòng bị. Hai mắt mở lớn tới tận trời sáng, ăn xong điểm tâm, lão thái thái hỏi thân thể Hàn Thị đã khá hơn chưa, Hàn Thị cười nói: "Nghỉ ngơi một đêm, đã đỡ rồi ạ." Lâm Lan thầm thở phào nhẹ nhỏm, mụ phù thủy nếu vẫn không thoải mái thì không biết lúc nào mới xuống núi được. Đinh Nhược Nghiên nói nhỏ: "Đệ muội tối hôm qua ngủ không ngon sao? Sao mắt lại thâm thế kia?" Lâm Lan mỉm cười nói: "Muội có chút lạ giường." Đinh Nhược Nghiên mỉm cười: "May là chỉ ở có một đêm." Lão thái thái nói: "Đêm qua ta nghe sư phụ nơi này nói, phía dưới chân núi có một ngôi miếu Tống Tử Quan Âm rất linh nghiệm, thời điểm này xuống đi, nên đi tham bái, nhất là Nhược Nghiên và Lâm Lan, cầu xin Quan Âm Bồ Tát phù hộ cho hai đứa sớm sinh cho Lý gia nhiều tử tôn, kế nghiệp hương khói." "Lão thái thái nói rất đúng, con dâu cũng có suy nghĩ như thế." Hàn Thị phụ họa. Rèm mi Đinh Nhược Nghiên buông xuống, trong mắt một mảnh lạnh lùng, người bên cạnh không nhìn ra thần sắc của nàng, chỉ nói nàng ngượng ngùng rồi, Lâm Lan ngồi bên cạnh cũng im lặng, bất giác không gian có chút kỳ quái, lại không nói ra được tại sao. Đoàn người vừa ra khỏi núi đã thấy Đông Tử ở bên ngoài. Lòng Lâm Lan run lên một cái, Đông Tử chạy tới, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Hàn Thị nhìn thấy Đông Tử, nhìn vẻ mặt Đông Tử vội vàng hấp tấp, mụ không thể che giấu khóe miệng đang nhúc nhích, xem ra, hôm qua Lạc Hà trai thật sự không an bình. Đông Tử hành lễ vấn an lão thái thái cùng Hàn Thị, lão thái thái hỏi: "Sáng sớm ngươi lên núi, có phải trong nhà xảy ra chuyện?" Đông Tử vội nói: "Không có việc gì ạ, chỉ là nhị thiếu gia thấy lão thái thái, phu nhân cùng nhị thiếu phu nhân hôm qua không về nhà, trong lòng nhớ nhung nên phân phó tiểu nhân lên núi xem tình hình ạ." Lão thái thái cười nói: "Sợ là nhị thiếu gia ngươi nhớ nhị thiếu phu nhân." Đông Tử cười mỉa nói: "Cũng nhớ, cũng nhớ." Triệu quản sự tới bẩm: "Cáng tre đã chuẩn bị xong, mời lão thái thái cùng phu nhân lên kiệu." Lâm Lan gọi Đông Tử vào một bên, nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Đông Tử nói: "Nhị thiếu gia để cho tiểu nhân nói trước với nhị thiếu phu nhân một tiếng, phiền toái đã giải quyết xong, xin nhị thiếu phu nhân yên tâm." Ngân Liễu thấp thì thầm nói: "Đã xảy ra chuyện gì?" Đông Tử nói: "Đã xảy ra chút chuyện nhỏ, nhưng đã không còn đáng ngại, hôm nay nhị thiếu gia không đi Hàn Lâm viện, nghỉ phép một ngày, ở trong nhà đợi nhị thiếu phu nhân." Giải quyết xong phiền toái là tốt rồi, Lâm Lan thấp giọng nói: "Nơi này không phải là chỗ nói chuyện, trở về rồi nói." Khương mama dìu Hàn Thị lên cáng tre, cười nói: "Phu nhân thấy vẻ mặt vội vàng của Đông Tử chứ?" Khóe miệng Hàn Thị cong lên, trong lòng đã mười phần chắc chín, nếu như kế hoạch thất bại, người dưới tay mụ đã sớm tới báo, người của mụ không tới, Đông Tử lại tới, có thể thấy Bạch Huệ đắc thủ rồi. Trở lại trong phủ, không khí an tĩnh dị thường, Hàn Thị muốn đưa lão thái thái về Triêu Huy đường nghỉ ngơi, Đinh Nhược Nghiên uyển chuyển nói: "Mẫu thân vẫn đang mệt, đường đi lại xóc, mẫu thân về nghỉ ngơi đi ạ, để con dâu đưa bà nội trở về." Lòng Lâm Lan đang nghĩ về việc kia, lúc này chẳng còn nghĩ được chu toàn, chỉ một lòng muốn về Lạc Hà trai. Hàn Thị vui mừng nói: "Vẫn là Nhược Nghiên hiếu thuận." Lão thái thái không vui, liếc mắt nhìn Lâm Lan một cái, có chút bất mãn. Nhanh chóng về Lạc Hà trai, Đông Tử nói: "Nhị thiếu phu nhân, phiền toái mặc dù đã được giải quyết nhưng vẫn còn lưu lại chút vướng mắc nhỏ, nhị thiếu phu nhân, người hãy chuẩn bị tâm lý, chớ tức giận." Sắc mặt Lâm Lan trầm xuống: "Cái gì vướng mắc nhỏ, nhị thiếu gia nói ngươi kể cho ta để trấn tĩnh hay làm loạn tâm ta?" Đông Tử hậm hực cúi đầu: "Tiểu nhân không dám, nhị thiếu gia không nói nhiều, sợ tiểu nhân nói không rõ ràng, làm nhị thiếu phu nhân lo lắng." Ngân Liễu trợn mắt nhìn Đông Tử một cái: "Ấp a ấp úng như ngươi mới khiến người ta bất an." Văn Lệ giữ cửa thấy nhị thiếu phu nhân trở lại, nhanh chóng tiến lên đón: "Nhị thiếu phu nhân, người đã trở về." Như Ý kinh hãi nói: "Văn Lệ, mặt cô làm sao thế?" Lâm Lan nhìn mặt Văn Lệ chảy máu, khóe miệng sưng, mũi đỏ ửng, mặt còn mấy vết xước rỉ máu, bộ dạng dọa người. Văn Lệ bụm mặt, nghiêng miệng cười nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, đã không có chuyện gì rồi, nhị thiếu phu nhân mệt mỏi, nhanh vào nghỉ ngơi ạ." Lâm Lan trầm mặt đi vào, nhìn thấy Vân Anh đang quét sân mặt mũi cũng sưng vù, Quế tẩu, Triệu thẩm, còn có cả Cẩm Tú đang khuân đồ từ phòng nghỉ của nha hoàn đi ra ngoài, Như Ý nhận ra là đồ của Bạch Huệ, không khỏi kinh ngạc: "Chuyển những đồ này ra làm gì?" Ba người thấy nhị thiếu phu nhân trở lại, nhanh chóng hành lễ, Quế tẩu nói: "Những đồ này không dùng được nữa, nhị thiếu gia phân phó lấy ra, ném đi hoặc đốt bỏ." "Cẩm Tú, làm sao vậy..." Ngân Liễu kinh ngạc thấp giọng hô. Lâm Lan thấy người trong viện mình mặt mũi sưng vù, không khỏi giận dữ, rốt cuộc Lý Minh Doãn giải quyết chuyện phiền toái này thế nào? Chẳng lẽ đối phó với một Bạch Huệ mà cần một trận hỗn chiến, khiến mọi người bị thương nặng? "Nhị thiếu gia đâu?" Lâm Lan lạnh giọng hỏi. Cẩm Tú trề môi: "Nhị thiếu gia trong phòng ạ." Hàn Thị vừa về tới Ninh Hòa đường liền sai người gọi Đặng mama tới, nhưng được cho biết Đặng mama đã bị trục xuất khỏi phủ, mụ kinh hãi: "Vì sao?" Nha hoàn kia sợ hãi nói: "Nô tỳ không rõ ạ." Mắt Hàn Thị như tóe lửa, mắng: "Đồ vô dụng, đi gọi Diêu mama tới." Khương mama tiến lên vuốt vuốt lưng cho Hàn Thị thuận khí: "Phu nhân, người đừng vội, cẩn thận sức khỏe bản thân." Giọng Hàn Thị buồn bực: "Ta sao có thể không vội? Vốn tưởng rằng chuyện tốt thành, không nghĩ Đặng mama bị đuổi đi." Giây lát Diêu mama vội vàng mà đến. "Diêu mama, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao Đặng mama bị trục xuất khỏi phủ? Là ai ra lệnh?" Hàn Thị gấp giọng hỏi. Diêu mama thi lễ một cái, trả lời: "Phu nhân, đại sự người giao cho Đặng mama không ổn, Đặng mama làm hỏng rồi, khiến nhị thiếu gia tìm ra điểm yếu, Đặng mama khai ra hết, còn viết giấy điểm chỉ, còn có một đám nha hoàn mama trong bếp chứng minh, nhị thiếu gia xin chỉ thị lão gia, trong cơn nóng giận, lão gia trao toàn quyền xử lý cho nhị thiếu gia. Nhị thiếu gia ra lệnh đánh Đặng mama hai mươi trượng rồi đuổi ra ngoài, Thích tẩu Hòa Vang phòng bếp bị phạt cắt bổng lộc ba tháng, đám người còn lại chưa phải chịu phạt nhưng đều bị nhị thiếu gia ghi tên lại. Lão nô muốn giúp Đặng mama nhưng không có cách nào hết, sau cùng, nhị thiếu gia phong tỏa toàn bộ quý phủ, không ai được phép ra ngoài, không cho phép nghị luận chuyện này, nếu không đánh chết." Hàn Thị nghe vậy, trong đầu oanh một tiếng nổ vang, thiếu chút té từ trên giường xuống đất, may nhờ Khương mama đỡ lấy: "Phu nhân, ngàn vạn bảo trọng, lúc này không thể làm hại thân thể..." Hồi lâu Hàn Thị mới hồi hồn, ngơ ngác nói: "Đặng mama khai toàn bộ? Nói là ta sai bà ta?" Diêu mama không khỏi rầu rĩ gật đầu. Sắc mặt Hàn Thị trắng bệch, cơ hồ phún huyết, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ ngu xuẩn, làm chút chuyện không xong, hại chết ta rồi." Khương mama vội la lên: "Bạch Huệ đâu?" "Bạch Huệ cũng bị nhị thiếu gia trục xuất khỏi phủ, nhị thiếu gia không cho ai xuất phủ nửa bước, hôm nay Đặng mama cùng Bạch Huệ đi nơi nào, lão nô không biết gì cả." Diêu mama yếu ớt nói. Hàn Thị tức giận: "Bùn loãng không trát được tường, đồ vô dụng..." "Phu nhân, người đừng nóng giận, hiện tại tức giận cũng không nghĩ được biện pháp, nên thử nghĩ xem giải thích thế nào với lão gia." Khương mama nhắc nhở. Hàn Thị sầu thảm cười một tiếng, giải thích, mụ phải giải thích thế nào? Đặng mama đã khai hết cả, mụ giúp một nha đầu bò lên giường thiếu gia, vốn đã huy động nhân lực, tính toán tường tận, giờ thế này, lão gia hôm nay vốn đã không mặn mà với mụ, còn có thể nghe mụ giải thích?