Đến phủ Tĩnh Bá Hầu, Lâm Lan liên tục xác định xem dáng vẻ của mình có vấn đề gì không mới xuống xe ngựa, Lý Minh Doãn muốn đỡ nàng, nàng coi như không thấy, tự mình xuống xe, chân vừa chạm đất một trận bủn rủn truyền tới, không khỏi lườm cái người khởi xướng một cái. Lý Minh Doãn biết nàng giận, chỉ biết cười hì hì làm lành. Vào phủ, hai người liền tách ra, Lý Minh Doãn đi gặp Tĩnh Bá Hầu, Lâm Lan vào nội viện. Hôm nay Kiều Vân Tịch mời không nhiều người lắm, chỉ có năm, sáu vị, Phùng Thục Mẫn đã tới, thêm mấy vị phu nhân cũng đã gặp qua, coi như là quen biết. Mọi người chúc tụng lẫn nhau, hàn huyên mấy câu, ngồi xuống dùng trà. Phùng Thục Mẫn thấp giọng phàn nàn: "Lâm Lan không chịu tới chơi gì cả, Sơn Nhi nhớ cô." Sơn Nhi là nhi tử Phùng Thục Mẫn, nam nay sáu tuổi, rất kháu khỉnh khả ái. Lâm Lan cười khổ nói: "Ta nào có tự tại như vậy, trên còn có bố chồng, mẹ chồng, lão thái thái, không thể tự quyết chuyện gì." "Nói cũng đúng, ta mặc dù tự tại nhưng cả ngày nhàm chán, nếu không phải có Sơn Nhi, ta thật không biết phải làm gì." Kiều Vân Tịch cười nói: "Hai người hàn huyên chuyện gì thế? Vừa sang năm mới mà lại than thở thế hả." Lâm Lan mỉm cười: "Chúng ta đang nói Hầu gia phu nhân làm mẹ càng thêm xinh đẹp động lòng người, ta cùng Lâm phu nhân than thở là không được bằng." Kiều Vân Tịch cười nói: "Nếu hâm mộ thì mau sinh một hài tử đi." Phùng Thục Mẫn cũng cười nói: "Than thở cái gì, ta còn không than thở thì cô có tư cách gì mà than thở hả? Da thịt cô non mềm, bấm có thể ra nước được đấy." Một vị phu nhân khác cười nói: "Ta nghe Hầu gia phu nhân nói, nàng vẫn dùng thực đơn cô để ăn uống điều dưỡng, hiệu quả rất tốt, Lý phu nhân, cô giúp chúng ta viết thực đơn ăn uống, cho chúng ta cùng hưởng thụ với." Lâm Lan nhân cơ hội nói: "Thân thể mỗi người khác nhau, thực đơn này không thể áp dụng cho tất cả, đợi khi ta khai trương tiệm thuốc, lúc đó mọi người tới, ta nhất định kiểm tra thân thể cho mọi người rồi sẽ viết riêng từng thực đơn phù hợp." Kiều Vân Tịch nói: "Tiệm thuốc của cô lúc nào khai trương?" "Còn một số việc chưa chuẩn bị xong, đại khái là khoảng tháng ba." Lâm Lan nói. "Đến lúc đó nhất định phải báo trước cho ta, ta sẽ chuẩn bị một phần đại lễ tới khai trương." Kiều Vân Tịch cười nói. "Nhất định rồi, phu nhân không tới, ta lập tức tới cửa đòi." Lâm Lan cười nói. Kiều Vân Tịch bật cười: "Mọi người nhìn xem, cô ấy định siết nợ tôi." Vị phu nhân vừa rồi cười nói: "Lý phu nhân giúp Hầu gia phu nhân chăm sóc thân thể như thế, phần đại lễ sao có thể ít? Nếu là chúng ta thì nhất định phải tới, bao nhiêu lễ cũng được." Mọi người cười vang. "Chuyện tặng lễ ta chỉ nói giỡn thôi. Nói là mở tiệm thuốc nhưng tiệm thuốc không nhất định chỉ chữa bệnh không thôi, ta còn làm thêm không ít đồ dưỡng da, làm đẹp dung nhan, sau này kính xin mọi người chiếu cố." Lâm Lan cười nói. Những vị phu nhân ngồi đây đều có địa vị lớn, tiền tài không thiếu, chỉ có mỹ mạo thanh xuân là ngàn vàng khó lấy lại, không chỗ van xin, nghe Lâm Lan nói như vậy không khỏi động tâm, rối rít tỏ vẻ đến lúc đó nhất định tới cổ vũ. Về phương diện này Lâm Lan thật có kỹ năng, ở đây đều là những vị phu nhân cao quý, thân phận còn gấp nhiều lần danh nhị thiếu phu nhân Lý gia của nàng, chỉ cần mấy lần tụ hội, rất nhanh danh tiếng tiệm thuốc sẽ được nâng cao, mà nàng cũng tự nhiên trở thành tầng lớp phu nhân quyền quý. Mười lăm ngày đầu năm mới nhanh chóng qua đi. Rốt cuộc đã hết bận rộn, Lâm Lan ra tay giải quyết chuyện Bạch Huệ. "Em hầu hạ nhị thiếu gia nhiều năm, luôn tận tâm tận lực, hôm nay đã tới lúc lập gia đình, ta không thể để em phải chịu ủy khuất, đã thay em xem xét người thích hợp... Trước mắt cũng có một người phù hợp, là con trai lớn Từ quản sự Diệp gia, tên Phúc An, cùng tuổi với em, ta cùng nhị thiếu gia đã gặp Phúc An, là một tiểu tử không tệ, vợ chồng Từ quản sự rất hòa thuận, êm ấm, nếu em được gả tới, nhất định sẽ đối xử tốt với em..." Lâm Lan chậm rãi nói, thầm quan sát thần sắc Bạch Huệ. Sắc mặt Bạch Huệ mỗi lúc một tái nhợt, thân thể như lá rách trong gió, cơ hồ không trụ vững. Lâm Lan lại nói: "Nhị thiếu gia cũng cảm thấy cửa hôn sự này hết sức thỏa đáng." Trong mắt Bạch Huệ đã có sương mù, yếu ớt nói: "Nô tỳ không muốn lập gia đình, nô tỳ nguyện ý cả đời hầu hạ nhị thiếu phu nhân cùng nhị thiếu gia." Lâm Lan cười nói: "Sao lại nói lời ngốc nghếch thế, có cô gái nào không đi lấy chồng chứ?" Bạch Huệ ngẩng đầu, thần sắc kiên quyết: "Nếu nhị thiếu phu nhân ghét bỏ nô tỳ, xin cứ cho nô tỳ đi vẩy nước quét nhà đình viện, hoặc là chẻ củi nhóm bếp, chỉ cầu nhị thiếu phu nhân đừng gả nô tỳ đi." Lâm Lan rùng mình, Bạch Huệ dám nói cả những lời này sao. Ánh mắt dừng trên khuôn mặt tái nhợt thống khổ của Bạch Huệ, Lâm Lan chậm rãi hỏi: "Em có người trong lòng sao? Nếu như hai người có tình cảm với nhau, ta không ngại thay em làm chủ." Đôi môi Bạch Huệ run run, muốn nói lại không mở miệng được, mặc dù nhị thiếu phu nhân mỉm cười nhưng ánh mắt nghiêm nghị khiến cô ta sợ hãi không biết nói thế nào. "Em suy nghĩ kĩ đi, cửa hôn sự này ta cùng nhị thiếu gia rất coi trọng, quan tâm em nhiều năm hầu hạ nhị thiếu gia, chúng ta sẽ không bạc đãi em, càng không hại em, chắc em cũng đã nghe, qua tháng giêng, phu nhân muốn điều chỉnh hạ nhân trong phủ, đến tuổi, một là bán ra ngoài, hai là tìm người gả đi, chắc là phu nhân không thể biết được suy nghĩ của em." Lâm Lan ôn nhu nói, cũng là ẩn hàm cảnh cáo. Bạch Huệ sao không nghe ra ý tứ nhị thiếu phu nhân, nhưng cô ta không cam lòng, nhị thiếu gia ôn nhuận như ngọc, sao có thể nhẫn tâm như thế. Cô ta vẫn cho rằng nhị thiếu phu nhân dung nạp mình, hiện tại mới hiểu nhị thiếu phu nhân chính là một con hổ mặt cười, ngoài mặt hòa hòa khí khí, nhưng đã sớm suy nghĩ muốn đuổi cô ta, nhị thiếu gia đích thị là bất đắc dĩ nên mới đáp ứng gả cô ta cho người khác. Bạch Huệ trái lương tâm, gật đầu: "Xin cho nô tỳ thời gian suy nghĩ." Lâm Lan cười một tiếng, cũng không ép, nói cũng đã nói rồi, nàng cũng đã hết tâm, nếu Bạch Huệ cố ý không đồng ý, đành phải nhờ mụ phù thủy đuổi đi. Bạch Huệ hoảng loạn qua một ngày, hồi lâu nói với Chu mama, mình đi gặp Hồng Thường mượn một mẫu hoa thêu. Lý Minh Doãn rời triều trở về, đi tới nửa đường, đột nhiên từ sau ngọn giả sơn chui ra một người, khiếp sợ gọi hắn: "Nhị thiếu gia..." Lý Minh Doãn nhìn ra là Bạch Huệ, nhăn chân mày: "Sao ngươi lại ở nơi này?" Bạch Huệ nhìn Đông Tử phía sau nhị thiếu gia, muốn nói lại thôi. Đông Tử thức thời nói: "Tiểu nhân đói bụng, đi trước tìm đồ ăn." Nói xong chân như bôi mỡ chạy tuột đi. Lý Minh Doãn muốn gọi hắn lại thì hắn đã chạy xa, trong bụng không khỏi tức giận, tên nô tài không trượng nghĩa này, lúc về nhất định phải phạt nặng hắn. Bạch Huệ chậm rãi quỳ xuống. Lý Minh Doãn vội nói: "Ngươi làm gì vậy? Có gì đứng lên rồi nói." Bạch Huệ bướng bỉnh không chịu đứng lên, nước mắt như mưa, từng giọt từng giọt thi nhau lăn xuống. Lý Minh Doãn nóng nảy: "Ngươi đừng khóc, có gì thì nói đi." "Nhị thiếu gia, có phải người ghét bỏ nô tỳ rồi không?" Bạch Huệ thổn thức nói. "Ngươi đứng lên rồi nói, nếu không, ta đi." Lý Minh Doãn không vui nói. Bạch Huệ lúc này mới nức nở đứng lên: "Nô tỳ có điểm nào làm không tốt, nhị thiếu gia đừng đuổi nô tỳ đi, nếu nhị thiếu gia không vừa lòng nô tỳ điểm nào, nô tỳ sẽ sửa lại, chỉ xin nhị thiếu gia chớ đuổi nô tỳ đi, mạng nô tỳ là phu nhân ban cho, ban đầu phu nhân đã nói, để cho nô tỳ cùng Tử Mặc cả đời hầu hạ nhị thiếu gia... Hôm nay Tử Mặc tỷ tỷ mất, chỉ còn lại nô tỳ, nhị thiếu gia có thể nào nhẫn tâm như vậy..." Đầu Lý Minh Doãn ong ong, nhìn thần sắc thống khổ ai oán của Bạch Huệ, thở dài trong lòng: "Bạch Huệ, bổn thiếu gia không ghét bỏ ngươi..." "Nhị thiếu gia sợ nhị thiếu phu nhân khó chịu sao? Nô tỳ sẽ không dám mơ mộng, tranh giành gì với nhị thiếu phu nhân, nô tỳ chỉ cầu có thể cả đời ở bên cạnh nhị thiếu gia, bưng trà dâng nước, làm một nha đầu hèn mọn." Bạch Huệ vội vàng nói. Lý Minh Doãn kinh ngạc, sao Bạch Huệ có thể nghĩ như vậy? Lý Minh Doãn làm bộ ho hai tiếng, nói: "Bạch Huệ, đây không phải vấn đề ghét bỏ hay chê ngươi, ta và nhị thiếu phu nhân ngươi tình cảm sâu đậm, cuộc đời này chỉ muốn cùng nàng, không nghĩ tới sẽ có thêm một ai khác, ngươi là một cô nương tốt, hẳn nên có hạnh phúc cho riêng mình, nhị thiếu phu nhân đã vì ngươi xem xét một mối hôn sự tốt, hi vọng người chớ cô phụ tâm ý nhị thiếu phu nhân." Hai mắt Bạch Huệ đẫm lệ, u oán nói: "Nhị thiếu gia nói thế, nô tỳ thà làm ni cô, đời này nô tỳ tuyệt đối không lấy người khác." Lý Minh Doãn có chút nóng giận: "Tự ngươi phải suy nghĩ cho bản thân ngươi, cô phụ tâm ý người bên cạnh là nhỏ, phá hủy hạnh phúc bản thân mới là lớn." Dứt lời phất tay áo bước nhanh rời đi. Bạch Huệ nhìn bóng lưng quyết tuyệt của nhị thiếu gia, nhất thời cảm thấy đáy lòng lạnh như băng, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nhị thiếu gia không có chút tâm ý nào với cô ta sao? Qua nhiều năm như vậy, trong lòng cô ta chỉ có một người, tất cả đều là hình ảnh của người ấy, mà nay, đột nhiên nói cô ta gả cho người khác, đây không phải là muốn đào hết ruột gan cô ta sao? Lâm Lan ở trong phòng làm sổ sách, số lượng dược liệu ban đầu đã về tới nơi, chậm nhất trong hai tháng tới những thứ khác cũng về đủ. Ngân Liễu xốc rèm đi vào, ghé bên tai nhị thiếu phu nhân nói nhỏ mấy câu. Sắc mặt Lâm Lan trầm xuống, lạnh lùng nói: "Cô ta không chịu từ bỏ ý định, muốn tự mình rước lấy nhục nhã." "Nhị thiếu phu nhân, hôm nay Bạch Huệ trốn trong phòng khóc nguyên một ngày, Cẩm Tú cùng Như Ý cũng đã khuyên cô ta, nhưng cô ta không nghe, hiện tại lại chạy đi tìm nhị thiếu gia." Ngân Liễu rất là tức giận. "Vậy nhị thiếu gia nói gì." Lâm Lan rầu rĩ, Bạch Huệ thật khiến người ta phiền lòng. "Nô tỳ chỉ sợ cô ta lành làm gáo vỡ làm muôi, hành động như con thiêu thân." Ngân Liễu lo lắng nói. "Cái này cũng có nói, ta có ý tốt suy nghĩ cho cô ta, cô ta lại không hiểu, có lẽ cho là ta cố ý làm khó cô ta." Lâm Lan thu gọn sổ sách lại: "Em cùng Ngọc Dung để ý kỹ cho ta, đừng để cô ta làm ra chuyện gì ngốc nghếch." Ngân Liễu gật đầu, không cam lòng nói: "Chưa từng thấy ai không biết xấu hổ như vậy, thật là đáng tức giận." Đang nói, bên ngoài Văn Lệ nói: "Nhị thiếu gia trở lại." Vừa mới dứt lời, Lý Minh Doãn xốc rèm đi vào, sắc mặt ủ dột. Lâm Lan nhìn Ngân Liễu, Ngân Liễu vội vàng lui ra. Lâm Lan tự mình thay áo choàng cho hắn, cười nói: "Là ai làm chàng giận thế này? Sắc mặt dọa người ghê."