Mọi người ăn cơm trưa xong, Thanh Phù lại buồn ngủ, hôm qua tiểu cô nương nói chuyện với Thẩm Hi đến nửa đêm mới ngủ, giờ híp mắt lại, trèo lên giường ngủ trưa. Thẩm Hiệp cũng buồn ngủ, hai đứa trẻ ngủ say sưa, chỉ còn hai người lớn yên lặng ngồi nhìn nhau không biết nói gì. Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ hơi lúng túng, Thẩm Hi bèn lấy tã của Thẩm Hiệp đang vắt gần đó ra gấp, trong lòng suy nghĩ không biết có nên tìm cớ gì để tránh đi hay không, Hoàn Hà đã tằng hắng một tiếng, mở miệng: “Đi về cùng ta, chăm sóc Thanh Phù, mỗi tháng 100 lượng.” Thẩm Hi giật mình, nghĩ nghĩ một lát đã hiểu, Hoàn Hà đang muốn thuê nàng làm bảo mẫu, tiền công mỗi tháng 100 lượng bạc. Tính ra khoản tiền này khá lớn, trước đây tiền lãi mỗi tháng nàng bán cháo chỉ được có 5, 6 lượng bạc, người trên trấn đã nói nàng kiếm được nhiều, nếu mỗi tháng 100 lượng, vậy chắc chắn là mức lương cao trong xã hội này. “Không được, ta còn phải trông con, nếu ngươi trả tiền công cao như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn chăm sóc Thanh Phù, ta không làm cũng được.” Thẩm Hi không nghĩ ngợi lâu liền cự tuyệt, nàng không thể bỏ mặc con mình để đi chăm sóc đứa trẻ khác, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không làm dao động quyết tâm muốn tự tay chăm sóc con trai mình. Hiển nhiên Hoàn Hà khá bất ngờ, tựa hồ không nghĩ tới Thẩm Hi sẽ từ chối, hắn ngồi trên ghế nhìm con gái, không biết nghĩ gì, một lúc lâu sau mới nói tiếp: “Ngươi khác họ.” Thẩm Hi ngạc nhiên: “Ta có chỗ nào khác chứ?” Hoàn Hà im lặng không nói. Dù sao nàng cũng không muốn đi chăm sóc con hộ hắn, mặc kệ giống hay không giống cũng thế. Nàng không muốn tiếp tục ở đây với người nam nhân này, hơi mất tự nhiên nên lấy cớ: “Hôm qua Phương tỉ nói tìm ta có việc, ta đi qua đó một lát, ngươi nếu mệt thì nghỉ một lát đi.” Hoàn Hà khẽ gật đầu. Thẩm Hi mới định đi ra ngoài, Thanh Phù đang nằm ngủ trên giường bỗng nói mớ, khóc lên: “Nương, nương, con sợ... nương...” Thẩm Hi không kịp cởi giày, vội trèo lên giường, đến sát Thanh Phù, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho tiểu cô nương, dịu dàng dỗ dành: “Ngoan nào, Thanh Phù ngoan, thẩm ở đây, đừng sợ...” Hoàn Hà ngay lúc Thanh Phù mới khóc lên đã đứng dậy định đi qua, nhưng hắn ngồi xa hơn nên không đến kịp. Thấy Thẩm Hi đã dỗ xong con gái mình, Hoàn Hà bèn ngồi lại chỗ cũ. Hắn là người đã trải qua mưa gió, tất nhiên biết trong tình huống đột nhiên như vậy phản ứng đầu tiên của một người sẽ phản ánh rõ ràng tính cách của người đó. Người nữ nhân trước mắt hắn không do dự trèo lên giường dỗ dành đứa trẻ, có thể nhìn ra được nàng thật lòng tốt với hài tử, Hoàn Hà nhìn qua Thẩm Hi, suy nghĩ sâu xa. Thẩm Hi dỗ Thanh Phù ngủ yên, sau đó nói với Hoàn Hà mình đi sang nhà Phương tỉ. Nói chuyện với Phương tỉ gần một canh giờ, nàng đoán chắc hai đứa nhỏ đã tỉnh, mới cáo từ Phương tỉ đi về. Mới vào đến sân, Thẩm Hi đã nghe thấy tiếng khóc của Thẩm Hiệp, nàng chạy vội vào nhà, chỉ thấy Hoàn Hà đang ngơ ngác bế thằng bé đi đi lại lại trong nhà, vạt áo hắn ướt một mảng lớn, hiển nhiên là sản phẩm của con trai nàng. Thẩm Hi vội vàng đi lên bế lấy Thẩm Hiệp, thằng bé vừa được mẹ bế đã vội dúi dúi đầu vào ngực mẹ đòi ăn, cái tay nhỏ đưa lên kéo kéo áo nàng. Hoàn Hà còn chưa đi khỏi, tất nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, khiến Thẩm Hi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, vội xoay người sang chỗ khác, Hoàn Hà cũng xấu hổ, không nói được một lời mà đi thẳng ra sân, ới dừng bước, mặt đỏ rần. Thẩm Hi đỏ mặt đi lên giường, thấy Hoàn Hà đã tránh đi, mới yên tâm cởi áo cho con trai bú, nghĩ tới cảnh xấu hổ vừa nãy, nàng không khỏi nhỏ giọng mắng yêu con trai: “Nhóc tham ăn, khiến mẹ xấu hổ, xem ra nên cho con cai sữa được rồi.” Nhóc Thẩm Hiệp tham ăn bất mãn hự hự một tiếng, sau đó tiếp tục vùi đầu vào ngực mẹ. Hoàn Hà đi dạo ngoài sân, chờ đến khi nghe được tiếng Thanh Phù ngủ dậy, nói chuyện với Thẩm Hi rồi mới dám đi vào trong nhà, lúc sắp bước vào cửa còn cố ý tằng hắng một tiếng xong đợi một lát mới đi vào. Thẩm Hi thấy hắn đi vào nhà, cũng có vẻ hơi ngại ngùng nhưng dù sao nàng ở hiện đại còn mặc quần đùi áo phông ra phố, không quá quấn quít với việc xấu hổ nhỏ nhặt này. Còn Hoàn Hà lại khác, có vẻ hơi ngại ngùng, thấy con gái đã tỉnh bèn giục tiểu cô nương đi về. Thẩm Hi không giữ, Hoàn Hà bèn dẫn Thanh Phù rời khỏi Thượng Ngư thôn. Trước khi đi Thanh Phù còn ôm chân Thẩm Hi mà rơi nước mắt, Thẩm Hi khuyên một lúc tiểu cô nương mới lưu luyến không rời mà theo cha đi rồi. Cha con Hoàn Hà đi rồi, cuộc sống của Thẩm Hi vẫn tiếp tục như cũ. Lúc gió biển không mạnh nàng sẽ dẫn Thẩm Hiệp ra bờ biển nhặt một ít vỏ sò vỏ ốc xinh đẹp về nhà, đợi lúc con ngủ say nàng lại làm thêm một ít đồ vỏ sò mĩ nghệ, tuy bán không được giá cao nhưng vẫn tốt hơn là ngồi không, miệng ăn núi lở. Trong làng có nhiều nhà làm nhà mới nên không ít thợ mộc và thợ xây khăn gói đến làng, khiến ngôi làng nhỏ náo nhiệt hơn trước, Tam thúc công còn đích thân chống gậy tới công trình, còn chỉ cho Thẩm Hi một miếng đất ‘phong thủy’ tốt để làm nền nhà. Chọn được ngày làng tháng tốt xong, người trong Thượng Ngư thôn bắt đầu động thổ xây nhà mới. Do nhiều người nên nhà mới xây xong khá nhanh, nhà mới của Thẩm Hi cũng đã hoàn thành, do nhà mới xây còn hơi ẩm nên chưa được dọn vào ở ngay, để đó mấy ngày sau hai mẹ con nàng mới dọn dẹp đồ đạc chuyển vào nhà mới. Nhà của Thẩm Hi không còn ở chỗ cuối làng nữa mà đã chuyển vào chỗ giữa làng, xung quanh đều có nhà. Lần này nàng không cần lo lắng nữa, nếu có người xấu chỉ cần kêu một tiếng là đã có người tới, ở giữa nên nếu lỡ có chuyện gì là cả làng sẽ nghe được động tĩnh. Ngôi nhà được thiết kế theo ý tưởng của Thẩm Hi, chiều rộng lớn hơn ngôi nhà cũ, gian nhà phía đông được chia làm 2 phòng, gian phía đông là phòng ngủ, phía bắc xây một cái kháng dựa sát tường, cách mặt tường sang gian phòng bên cạnh là một cái bếp nhỏ, dùng để đun lửa sưởi kháng và nổi lửa đun nước, nấu ăn luôn cũng được, rất tiện. Thẩm Hi sợ mùa đông lạnh, đun bếp sưởi kháng nhiều sẽ có khí độc, nên để bếp ở gian bên cạnh để an toàn. Gian nhà giữa cũng chia làm 2 phòng, phía trước là phòng khách, phòng phía sau lại mở một cửa ra ngoài, tiện cho Thẩm Hi đi ra ngoài. Gian phòng phía tây là phòng ngủ, nhưng trong đó không xây kháng mà đặt giường, phòng bên cạnh để đồ linh tinh. Vườn nhà vẫn làm rào tre, phía tây sân là một gian nhỏ để làm nhà bếp, trong đó xây một bếp lò lớn, đặt sẵn một cái nồi lớn ở trong, bên cạnh là tủ bát, mùa hè sẽ nấu cơm ở đây, mùa đông sẽ chuyển sang gian phòng phía đông. Một gian khác Thẩm Hi dùng để đặt đồ lương thực, rau dưa các thứ linh tinh. Thẩm Hi phải dọn nhà, các phụ nhân trong thôn đều đến giúp, mỗi người còn mang đến ít đồ cho nàng, nói là vào nhà mới, cần có đồ ‘yên bếp’. Thẩm Hi không biết tập tục này, chỉ đành buông tay cho các nương tử sắp xếp giúp, nhất thời nhà mới của Thẩm Hi trở nên náo nhiệt ồn ào lên. Thẩm Hi rất cảm kích sự quan tâm của mọi người đối với mình, nói to: “Mọi người vội xong rồi buổi trưa đừng về, ta mời tất cả uống rượu!” Các phụ nhân cười ầm lên, sau đó đều khen nàng hào phóng, nói nhất định sẽ ở lại. Thẩm Hi lấy bạc, nhờ người có xe bò trong thôn kéo xe lên Thất Lí Phổ, đi tới tửu lâu đặt làm mấy mâm tiệc, lại mua thêm mấy hũ rượu ngon, để mọi người ăn uống thoải mái, đúng với câu ‘không say không về’! Chuyển nhà xong, cuộc sống của Thẩm Hi lại yên bình như trước, có lúc nàng sẽ cùng các cô nương tức phụ trong làng đi ra bờ biển nhặt hải sản, thấy vỏ sò đẹp thì nhặt về làm đồ mĩ nghệ, nhờ người làng có đi lên trấn thì bán hộ. Nàng kiếm được bạc, không cần quá tằn tiện nên ăn uống khá tốt, sữa nhiều, dinh dưỡng của Thẩm Hiệp cũng tốt theo, chóng lớn. Đợi đến khi cai sữa, nàng lại biến thành đầu bếp vạn năng, làm các món ăn dặm giàu dinh dưỡng cho con, nhờ vậy Thẩm Hiệp rất khỏe mạnh, hệ đề kháng khá tốt, cảm cúm sổ mũi cũng ít. Thằng bé chỉ có một tất xấu khiến Thẩm Hi băn khoăn là không thích nói chuyện, cũng không thích chơi cùng mấy đứa trẻ khác, cả ngày chỉ cầm thành kiếm gỗ huơ đến chém đi, không phải chọc tổ kiến thì là chém phá cây cỏ trong sân, có lần còn lấy kiếm khều một con bọ cạp mang về nhà, làm Thẩm Hi sợ gần chết. Nàng dặn bao nhiêu lần không được nghịch kiếm, Thẩm Hiệp nghe rồi bỏ qua, hờ hững làm theo ý mình, quay người nghịch kiếm tiếp. Mỗi khi đến lúc này Thẩm Hi lại nhớ đến Người mù, tính cách của con trai giống y hệt cha nó. Khi đó Người mù chỉ ngày ngày ngồi trên kháng, không phản ứng gì với thế giới bên ngoài. Thẩm Hi lắc đầu chịu thua con trai, lại tiếp tục vùi đầu vào làm việc. Trong nháy mắt thu đi đông đến, ăn một cái tết xong mùa xuân lại đến rồi, Thẩm Hiệp đã sắp tròn 2 tuổi. Thằng bé đã tha hồ chạy nhảy, hơn nữa nói chuyện rõ ràng, tròn vành rõ chữ. Thẩm Hi nhìn con trai khỏe mạnh hoạt bát, không khỏi yên tâm, vui mừng vì thằng bé không bị di truyền dị tật bẩm sinh như Người mù. Trong ngày sinh nhật tròn 2 tuổi của Thẩm Hiệp, Hoàn Hà với Thanh Phù đã lâu không đến lại tới nhà nàng chúc mừng sinh nhật thằng bé. Thanh Phù mới vào đến nhà đã vui vẻ ríu rít cầm một cái túi thơm đưa cho Thẩm Hiệp: “Đệ đệ, đây là túi thơm chính tay ta làm, tặng cho ngươi làm lễ thọ này.” Thẩm Hi nghe xong mỉm cười, lễ thọ cơ, chắc tiểu cô nương nghe được nhà nào làm lễ thọ cho người già nên học theo, Thẩm Hiệp mới 2 tuổi, không dùng từ này được. Tuy vậy nàng không nói gì thêm, trẻ con ngây thơ, không cần quá uốn nắn, dù sa tiểu cô nương vui sướng, còn mang lễ vật đầy thiện ý đến, nàng không muốn Thanh Phù phải buồn. Thẩm Hi không nói nhưng Hoàn Hà lại không tha: “Nghịch ngợm, là lễ khánh sinh.” Thanh Phù nghe vậy, chu miệng lên, để túi thơm vào lòng Thẩm Hiệp rồi quay người đi ra ngoài. Hoàn Hà níu nàng lại, nghiêm khắc nhìn chằm chằm, tựa hồ đang trách Thanh Phù không lễ phép, ánh mắt lạnh lùng dọa tiểu cô nương phát khóc, nhào vào lòng Thẩm Hi mà khóc lớn. Thẩm Hi vừa vỗ lưng Thanh Phù vừa trách cứ Hoàn Hà: “Không phải là nói sai từ thôi sao? Ngươi nói tử tế với cô bé là được, cần nghiêm nghị thế không? Hơn nữa Thanh Phù còn nhỏ, đến khi nàng lớn lên tất nhiên sẽ hiểu. Tiểu cô nương mặt mỏng, ngươi dạy dỗ nàng trước mặt người khác thế này, không khóc mới lạ.” Hoàn Hà nghe nàng nói, nhíu mày không nói chuyện, chỉ đứng yên ở đó, thấy Thanh Phù đang khóc thương tâm, Thẩm Hi đang dỗ dành nàng, hai người đều không để ý tới hắn, bèn dời mắt sang chỗ khác nhìn Thẩm Hiệp. Hình như Thẩm Hiệp không quá thích túi thơm, cầm cái túi nhìn nhìn một lát rồi bắt đầu kéo kéo mấy hạt cườm đính trên túi. Hoàn Hà cầm ra một thanh kiếm màu đen dài gần 1 xích (từ 35-40 cm) đưa cho Thẩm Hiệp: “Cho ngươi” Vừa mới nhìn thấy thanh kiếm trong tay Hoàn Hà, Thẩm Hiệp ngay lập tức sáng rực mắt, vèo một cái ném túi thơm sang bên, nhào tới cầm lấy thanh kiếm nhỏ. Thanh Phù ở bên kia mới được Thẩm Hi dỗ xong, đang lau nước mắt, nhìn sang thấy cái túi thơm nàng vất vả lắm mới làm xong đã bị ném đi, lập tức tủi thân khóc lớn lên. Thẩm Hi bất đắc dĩ đè trán, hung hăng lườm Hoàn Hà một cái, người này chỉ biết thêm phiền, nàng vất vả lắm mới dỗ xong tiểu cô nương, giờ lại khóc tiếp rồi. Ngươi tặng cái thanh kiếm cùn kia thì tặng lúc nào mà chẳng được, cứ phải chọn lúc này. Đang oán thầm, Thẩm Hi bỗng trọn tròn mắt, nàng thấy con trai mình... Thẩm Hiệp cầm thanh kiếm đen sì kia chém một nhát vào chân bàn, cái chân bàn kia như đậu phụ bị cắt vậy, lìa ra khỏi bàn, sau đó cái bàn mất cân bằng mà nghiêng xuống, ấm chén văng tung tóe khắp nơi, trên nền nhà lênh láng nước trà, vụn sứ tung tóe, khung gỗ của cái bàn cũng rời hết ra... Hoàn Hà hình như cảm thấy chột dạ, vội nhìn nhìn Thẩm Hi, thấy nàng chưa kịp phản ứng, nhanh chóng nhấc áo Thẩm Hiệp lên, xách nó đi ra ngoài, đi được mấy bước, đến bậu cửa hắn lại quay lại xách thêm con gái đi ra, chỉ để lại hiện trường lộn xộn với Thẩm Hi đang đứng ngẩn người ở đó.