Có lẽ là đậu phụ mà Thẩm Hi bán rất mới lạ chưa ai thấy bao giờ, giá lại rẻ hoặc là do chỗ nàng ngồi là vị trí đắc địa nên việc buôn bán rất tốt, thấy có người đầu tiên mua xong, người tiếp theo cũng tới mua một hai miếng mang về nếm thử, cả một khay đậu to thêm một rổ đậu phụ khô chưa đến nửa buổi đã bán xong rồi, nhiều người không mua được còn dặn nàng hôm sau làm nhiều hơn để mai còn mua về nếm. Thẩm Hi tươi tỉnh mà gật đầu, nói nhất định nhất định, sau đó thu dọn một chút rồi đẩy xe về nhà. Vừa vào đến cổng, nàng gặp phải Phùng nương tử tiễn Phùng Huân ra cửa, tay Pùng Huân cầm một túi giấy. Thẩm Hi nhanh mắt liếc thấy hình dạng quen thuộc của cái túi, hình như đây là túi điểm tâm hôm trước nàng mang tặng, dù bây giờ trời không nóng như trước nhưng cũng qua lâu rồi, điểm tâm còn chưa bị hỏng sao? Cũng không sợ mang đi tặng người lại khiến người ta ăn rồi đau bụng. Phùng Huân thấy Thẩm Hi, mắt cũng không nâng, ngẩng cao đầu mà đi rồi, làm như không thấy sự tồn tại của nàng vậy. Hắn xem thường Thẩm Hi, lại không biết nàng càng xem thường hắn. Mấy hôm nay nàng có nghe nói về người này, hơn bốn mươi tuổi còn chưa trúng cử nhân, đỗ tú tài hơn 20 năm, chưa từng kiếm được một văn tiền, suốt ngày chỉ biết với một đám người cùng hoàn cảnh mãi không thi đỗ ăn chơi đàng điếm. Tiền bạc trong nhà chỉ trông cậy vào Phùng nương tử với con dâu – hai người đều giỏi thêu thùa. Thẩm Hi rất chướng mắt loại người ăn bám trong nhà, lại còn làm vẻ phong lưu suốt ngày như hắn ta. Phùng nương tử đưa mắt nhìn trượng phu đã đi xa, mới quay đầu lại chào hỏi: “Muội tử, ngươi vừa đi chợ về à? Ngươi định làm việc buôn bán sao?” Thẩm Hi nghĩ thầm ta có buôn bán hay không liên quan gì đến ngươi, dù sao ta cũng không nợ tiền thuê phòng đúng không? Trong lòng nói thầm nhưng nàng vẫn nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy, ta làm ít đồ đi bán, dù sao ta là một quả phụ, không có một tướng công có khả năng, nên chỉ phải tay làm hàm nhai nuôi mình vậy.” Phùng nương tử nghe vậy, kiêu ngạo mà giơ cằm lên, ánh mắt có chút coi thường: “Nhà chúng ta là thư hương môn hạ, nhất không chịu nổi mùi đồng xanh, nếu sớm biết ngươi làm việc buôn bán ta đã không cho ngươi thuê rồi. Thôi bỏ đi, coi như đáng thương ngươi là quả phụ, trước tiên cứ ở đây đi, có gì nói sau.” Làm sao vậy? Ta trả tiền thuê nhà còn phải bị ngươi xem thường? Cả cái câu ‘Thư hương môn hạ’ còn nói sai, chưa kể đến hơi tiền cũng nói thành mùi đồng xanh, ngươi giỏi giang văn nhã ghê? Thẩm Hi không phải người dễ bắt nạt, tất nhiên không muốn chịu thiệt, lập tức cãi lại: “Nếu Phùng nương tử đã không muốn ta ở lại nơi này, vậy trả lại tiền thuê nhà ta đã giao để chiều ta chuyển đi. Ta mới ở đây 6 ngày, tiền bao nhiêu ngươi cứ tính đi, rồi trả lại phần dư cho ta, ta không tin có tiền còn không thuê được chỗ khác?” Nghe Thẩm Hi nói cứng, còn muốn đòi lại tiền thuê, bộ dáng kiêu căng vừa nãy của Phùng nương tử biến mất không còn tăm hơi, nàng ta vươn tay vỗ trán một cái, giả vờ than: “Ôi chao, tổ yến nãy mới hầm còn chưa được bắc xuống đây, ta phải đi xem mới được.” Dứt lời, vội quay đầu chạy đi, không dám nhìn Thẩm Hi một cái. Thẩm Hi nhìn bóng dáng chạy nhanh như thỏ của nàng ta, trong lòng thật hối hận đã thuê chỗ này. Chỉ nhìn vào cái giá rẻ không được, cần phải hỏi thăm nhân phẩm chủ nhà nữa mới được. Nhìn cả nhà này, đa nghèo rớt mồng tơi rồi còn cho là mình giỏi hơn người, xem ra cuộc sống chung đụng sau này không đơn giản. Nàng về nhà, cất kĩ đồ đạc rồi nằm lên giường ngủ bù, sáng nay dậy sớm quá, giờ nàng đã ngáp ngắn ngáp dài. Đang thiu thiu ngủ, Thẩm Hi bỗng bị tiếng kêu thất thanh làm tỉnh giấc, tiếng kêu làm nàng nhớ lại quãng ngày đen tối lúc trước, nàng vội choàng dậy, vung chăn ra nhảy xuống giường, chân trần chạy ra hé cửa nhìn. Nàng thấy Yến nương đang chạy lòng vòng quanh sân, Phùng nương tử đang đuổi theo nàng, cái tay quơ quơ, phản xạ ánh sáng mà chớp lên, Thẩm Hi nhìn ánh sáng kia, mới nhận ra Phùng nương tử đang cầm kim đuổi theo con dâu. Yến nương vừa khóc vừa chạy, luôn miệng xin tha: “Nương, ngài tha cho ta đi, ta lập tức dỡ chỗ sai chỉ ra thêu lại, tối nay ta không ngủ nữa, bảo đảm không làm trễ việc ngài giao mà.” Phùng nương tử lại chân không dừng bước mà đuổi theo, giọng hung hãn: “Nhà ta sao lại cưới đứa ngốc như ngươi vào nhà đây, ta nói cho ngươi lá cây thêu màu xanh nhạt, ngươi lần này tới lần khác toàn thêu xanh lục, ngươi cố tình chọc tức ta phải không?” Yến nương chạy chậm, Phùng nương tử mau chân hơn, hai người lại chạy tiếp hai vòng, Phùng nương tử chạy chồm lên, vươn tay nắm được tóc Yến nương mà kéo nàng ta ngã xuống đất, sau đó giơ tay lên, đâm mấy kim lên tay Yến nương, nhìn mụ ta đâm mà Thẩm Hi nhìn lén thôi cũng thấy ghê cả người. Yến nương kêu thảm lên, ngồi bệt dưới đất khóc lóc, nhưng không lên tiếng xin tha nữa. Phùng nương tử lại lạnh lùng nói: “Ngươi khóc tang mẹ ngươi à? Nhà ngươi vốn là bình dân hạ tiện, vin được thư hương môn hạ như nhà ta đã là phúc phận, ngươi còn không biết tốt xấu, ngày ngày chọc tức ta, nuôi ngươi tốn cơm! Nếu không phải ngươi sinh được con trai, ta đã khiến con trai sớm hưu ngươi rồi. Ngươi còn khóc, lát nữa Viễn nhi về ta bảo nó đưa ngươi về nhà ngoại.” Yến nương tựa hồ rất sợ bị hưu, thút thít đứng dậy, cúi đầu không dám cãi một lời. “Mau nấu cơm đi, nhìn cái mặt mướp đắng nhà ngươi ta lại thấy bực, trưa nay ngươi nhịn cơm, khi nào thêu xong lá cây mới được ăn.” Phùng nương tử đang mắng, bỗng cánh cổng mở ra, Thẩm Hi nhìn thấy Phùng Viễn đi vào trong sân. Nàng nghĩ chắc hắn là người trẻ tuổi, biết suy nghĩ nên sẽ không để vợ bị mẹ bắt nạt, nhưng không, sự thực diễn ra làm Thẩm Hi phải giật mình. Phùng Viễn đi đến trước mặt hai người, đưa tay ra. Trong lúc Thẩm Hi đoán hắn định dìu người vợ đang đứng run rẩy như sắp ngã thì hắn ta đã dìu bà mẹ, sau đó dỗ dành: “Nương, nếu nàng có chỗ nào sai ngài cứ việc phạt nàng là được, cần gì phải nổi giận như vậy? Giận lên lỡ ngài bị làm sao thì sao? Đều tại con trai bất hiếu, không cưới một nương tử hiền huệ cho ngài, khiến ngày ngày nào cũng bực mình” Ơ? Ơ? Ơ? Mắt Thẩm Hi trợn to như muốn rơi cả tròng mắt ra ngoài, nếu ánh mắt hóa hình được có lẽ cánh cửa đã bị xuyên thủng rồi. Như thế này cũng quá ngu hiếu đi? Phùng nương tử được con trai đỡ vào phòng, vừa đi vừa than thở: “Con trai, tất cả là lỗi của cha mẹ, không giúp ngươi cưới được một người vợ hiền lành lại cưới cái sao chổi trở về. Nếu trước đây ngươi cưới tiểu thư nhà Tiền huyện lệnh, có trợ giúp đắc lực như vậy cũng sẽ không khiến con phải vất vả ngày ngày như bây giờ...” Phùng Viễn đã dìu Phùng nương tử vào trong nhà chính, chỉ còn một mình Yến nương bơ vơ rơi lệ trong sân, một hồi lâu, Phùng Viễn mới đi ra, đứng ngoài cửa quát nàng: “Còn không mau đi nấu cơm, nếu khiến nương bị đói bụng thì xem ta thu thập ngươi!” Nói xong, hắn ta đi vào gian nhà kề, đóng sầm cửa lại. Mà Yến nương chỉ đành lau nước mắt, im lặng đi vào bếp. Xem xong màn kịch người vợ đáng thương bị bắt nạt, Thẩm Hi kêu thầm trong lòng, phụ nữ cổ đại đúng là khổ, trướcđây nàng xem tv thấy mấy tình huống này còn tưởng đạo diễn làm quá lên, thì ra là nàng chưa thấy qua thực tế mà thôi, đúng thật đạo diễn với biên kịch có dựa trên sự thật mà đóng phum chứ không phải khoa trương, đúng là kịch bản bắt nguồn từ cuộc sống thật. Dù có đồng tình với Yến nương nhưng Thẩm Hi vẫn yên lặng khép cửa lại, không để ý tới chuyện nhà người ta. Nhìn lại bản thân, nàng may mắn vô cùng khi xuyên tới đây không gặp phải mẹ chồng khó tính, cũng thật may khi không gặp người nam nhân không xem nàng như con người, chưa tính lúc nãy nàng chưa kịp chạy ra khuyên can, ở thời đại lấy hiếu làm đầu này nếu nàng dám làm vậy ắt hẳn quá sơ sót, không biết người ta sẽ mắng nàng ra sao đây. Vẫn là Người mù tốt nhất, không có cha mẹ chồng lại không bắt nạt nàng, nàng muốn làm gì thì làm cái đó, mặc kệ nàng có phạm phải lỗi sai cũng không chửi nàng một câu, cuộc sống trước đây đúng là cuộc sống lí tưởng của mọi người phụ nữ. Thôi, tiếc rằng hắn đã không có ở đây... Thẩm Hi lấy một cái áo cũ của Người mù từ trong rương ra, ôm chặt vào lòng, nhớ lại quãng thời gian hạnh phúc êm đềm trước đây, khóe mắt ươn ướt. Sự nghiệp đậu phụ của Thẩm Hi phát triển rất tốt, người đi chợ rất thích mua, mỗi sáng nàng làm 3 khay đậu với một rổ đậu phụ khô, bán nửa buổi đã hết veo. Về sau mất tửu lâu trong trấn còn tới đặt mua đậu phụ, hơn nữa được Thẩm Hi tiết lộ công thức hai món ăn từ đậu phụ sau nhu cầu càng lớn, khiến nàng bận rộn từ sáng đến chiều không ngơi tay. Tuy bận thì bận nhưng lợi nhuận rất tốt, mỗi ngày nàng tính lãi ra cũng gần 1 lượng bạc. Được nhiều như vậy Thẩm Hi vui sướng vô cùng, bạc càng nhiều càng tốt, bây giờ thân mình nàng chưa nặng nề nên không dám lười biếng, sợ về sau bụng lớn không làm được gì. Để có thể chuyên tâm kiếm tiền, lại sợ gặp phiền toái nên giờ Thẩm Hi hoàn toàn mặc kệ chuyện Phùng gia, nhất là sau khi thấy hoàn cảnh Yến nương bị đâm kim, nàng luôn thực hiện chính sách bế quan tỏa cảng, về đến nhà liền cửa đóng then cài, dù ngoài kia có đánh nhau đến sập trời nàng cũng yên lặng không hé cửa ra một khe. Dù sao thì mấy gian nhà ngay cạnh nhau, nàng nhìn qua cửa sổ là được, không cần lộ mặt ra làm gì. Cả nhà Phùng nương tử không thích Yến nương, nguyên nhân nàng nghe được từ trong mấy lời chửi mắng của mụ ta là Yến nương không có bối cảnh tốt, nhà mẹ đẻ nghèo túng không quyền không thế. Phụ thân Yến nương cũng là người đọc sách, cùng trường với Phùng Huân, thê tử của hai người mang thai cùng lúc nên đính hôn từ trong bụng mẹ cho hai đứa nhỏ. Về sau Phùng Huân thi đỗ tú tài, phụ thân Yến nương thì càng thi càng trượt, cuối cùng bỏ sách vở làm buôn bán, tiếc rằng làm ăn thua lỗ, cuối cùng phá sản, gia cảnh dần bần hàn. Phùng gia vốn định từ hôn, nhưng cha Yến nương lại nói rằng hai đứa nhỏ đính hôn từ nhỏ, cần giữ chữ tín, chết sống không chịu chấp nhận, Phùng gia bất đắc dĩ mới phải cưới Yến nương về. Đúng là dưa hái xanh không ngọt, từ khi thành thân tới giờ Yến nương như rơi vào hố lửa, đánh chửi là chuyện như cơm bữa, nếu mấy năm trước mà Thẩm Hi thấy thì không biết thế nào, nhưng bây giờ cả tháng trôi qua không ngày nào Phùng nương tửkhông đánh Yn, nàng ta chỉ có khóc chứ không dám trốn tránh, về sau đánh mãi Thẩm Hi cũng nhìn quen mắt. Chuyện Thẩm Hi bán đậu phụ không phải bí ẩn gì, mấy ngày sau Phùng nương tửđã biết, vài hôm đầu mụ ta còn yên phận không làm gì, về sau không biết nghe ai bảo đậu phụ này rất đắt hàng, Phùng nương tửliền không nhịn được, ngày ngày rảnh rỗi sẽ chạy tới xem nàng, luôn chuyển đề tài tới viện làm đậu phụ, nghĩ muốn moi ra bí quyết làm đậu phụ. Thẩm Hi không ngốc, tất nhiên không bị lừa bởi mấy câu nói vụng về mà lại tự cho là thông minh kia. Ba phen bốn bận như vậy thấy Thẩm Hi không mắc mưu, Phùng nương tửliền thay đổi chiến thuật, mỗi ngày một cớ ‘xin’ của nàng một miếng đậu. Thẩm Hi nhìn hành vi nhỏ mọn này, dở khóc dở cười.