Một hồi lâu sau, Phương tỉ mới dẫn một cụ già khoảng 7-80 tuổi vào nhà. Vừa vào đến trong phòng, nàng liền chỉ vào Thẩm Hi giới thiệu: “Tam thúc công, ngài xem, đây là muội tử dám ngủ qua đêm ngay cạnh mộ của Nhị thúc công, ngài nói nàng có to gan hay không, cũng dám ngủ ngay cạnh mộ.” Cụ già đã lớn tuổi lắm rồi, trên trán trên mặt chằng chịu nếp nhăn, mí mắt cũng lỏng xuống che lại con mắt mờ đục, nghe Phương tỉ nói, ông ngẩng mặt lên nhìn Thẩm Hi, đôi mắt bị thời gian làm mờ nhưng lại thấu hiểu thế sự nhìn thẳng vào mắt nàng. Thẩm Hi thi lễ, nhẹ giọng: “Thẩm Hi gặp qua Tam thúc công.” Tam thúc công ho một tiếng, mở lời: “Thẩm nương tử, chỗ thôn trang chúng ta dù hơi hẻo lánh một chút nhưng nếu chịu khó, cũng không lo bị đói, phía nam thôn có một gian nhà trống, trước tiên ngươi ở tạm đó đi. A Phương, ngươi dẫn nàng đi qua, rồi sang nhà ta lấy ít gạo và mì đưa qua. Có rảnh thì dạy cho nàng cách dệt lưới, ít nhất học được cái tay nghề sống qua ngày rồi nói sau.” Phương tỉ vội đồng ý, Thẩm Hi cũng nhanh chóng nói cảm tạ. Tiễn Tam thúc công đi rồi, Phương tỉ liền dẫn Thẩm Hi ra cửa, không lâu sau đã đến chỗ căn nhà trống. Ngôi nhà này nhỏ hơn nhà cũ mà Thẩm Hi ở, chỉ có một gian phòng, ngay cả nhà bếp cũng chỉ là một gian lều nhỏ tách khỏi nhà chính. Căn nhà rách nát vô cùng, không có cổng, hàng rào cũng không, trong sân đầy cỏ dại, hố to hố nhỏ. Nhưng đã đến nước này, nàng không dám chê gì. Phương tỉ nói: “Muội tử, ngươi ở tạm chỗ này đã, dù có nhỏ một ít nhưng cũng đủ một mình ngươi ở rồi, về sau làm ăn khấm khá, chúng ta lại xây căn nhà lớn nữa cho ngươi.” Xây nhà mới cho nàng? Câu nói của Phương tỉ hình như hơi lạ ở chỗ nào, nàng thu lưu mình đã là thiện tâm, còn làm nhà mới, Thẩm Hi không biết một người làm việc thiện còn đến mức tận thiện như vậy, nàng mới đến đây, còn chưa đến nỗi khiến Phương tỉ cảm giác vừa gặp đã quen như vậy chứ? Thẩm Hi coi như chưa nghe được, cười nói: “Cảm tạ Phương tỉ, như vậy đã tốt lắm rồi, có thể có một chỗ an thân muội cũng đủ vui lòng.” Phương tỉ cũng cười: “Muội tử không cần khách sáo, ta là người thô kệch, không quen nghe mấy lời sáo rỗng đó. Về sau sẽ là người một nhà, không cần xa lạ.” Người một nhà? Thẩm Hi thấy nàng càng nói càng khó hiểu, nhưng không dám hỏi thêm, xoay người mở cửa nhà. Mùi mốc ẩm với một trận bụi bay ra, phả thẳng vào mặt Thẩm Hi khiếng nàng ho sặc sụa. Phương tỉ ở đằng sau giới thiệu: “Ngôi nhà này trước đây là của Cửu bà, năm ngoái bà đi lên trấn trên bán lưới, đến nửa đường thì ngã bệnh, không về được nữa. Từ đó đến giờ ngôi nhà vẫn trống không nên hơi bụi, muội tử ngươi dọn dẹp một chút là được, ta sang bên nhà Tam thúc công lấy gạo và mì cho ngươi, lại lấy thêm ít đồ nhu yếu phẩm nữa.” Dứt lời nàng đã xoay người rời đi. Thẩm Hi nhìn nàng đã đi xa, mới quay lại, xem xét chỗ ở của mình về sau. nhà chỉ có một gian phòng, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy hết mọi ngóc ngách trong nhà. Góc tường kê một cái giường nhỏ, mặt trên trống trơn không có chăn chiếu gì. Bên kia là một cái tủ nhỏ, ngăn tủ cũng trống không. Một góc khác thì bày một cái bàn, một cái ghế, trên mặt bàn để mấy cái bát đĩa, hai đôi đũa, đều đã mốc meo, mặt bàn phủ một lớp bụi dày. Trong căn lều làm bếp cũng vậy, cánh cửa cũng không có, đứng ngoài cửa nhìn vào chỉ thấy một bệ bếp lò, một vại nước, còn có một cái bàn, trên bàn rỗng tuếch. Nhìn nhà cửa mà Thẩm Hi chán đến không muốn quét dọn làm gì.Trước kia nàng mới xuyên qua còn có một Người mù đang ngồi trên kháng chờ nàng nuôi, nên Thẩm Hi không thể dứt bỏ mọi muộn phiền để tiến vào nhân vật người vợ, gánh vác trách nhiệm nuôi sống cả gia đình. Bây giờ cô độc một người, trái tim nàng đã chết từ khi Người mù bị hại, nhìn lại gian nhà rách nát như hồi xưa, nàng cuối cùng cũng không có quyết tâm như ngày đó. Nghĩ đến Người mù, Thẩm Hi lại đau lòng, nếu Người mù cũng thoát được có phải đã hạnh phúc mĩ mãn rồi không. Nước mắt Thẩm Hi nhỏ xuống, rơi trên mặt bàn làm nổi lên một tầng tro bụi. Dù có nản lòng, cuối cùng nàng vẫn phải xốc lên tinh thần dọn dẹp, không thể vừa mới đến đã khiến người ta có ấn tượng xấu về mình, huống chi nếu nàng không dọn thì tối cũng không có chỗ ngủ lại. Thẩm Hi lau khô nước mắt, nhận mệnh mang cái thùng ra ngoài đi tới chỗ giếng nước mà Phương tỉ chỉ để múc nước vè lau dọn đồ đạc. Nơi này nguồn nước ngầm khan hiếm, cả thôn chỉ có một cái giếng ngay giữa thôn, nhưng thôn nhỏ nên nàng cũng không phải đi xa lắm. Xách thùng nước về nhà, Thẩm Hi xé lấy một miếng vải từ tấm màn rách trên đỉnh giường làm giẻ, bắt đầu tổng vệ sinh ngôi nhà. Đợi đến lúc Phương tỉ mang đồ tới ngôi nhà lụp xụp lúc trước đã rạng rỡ hẳn lên, bát đũa được rửa sạch sẽ, bàn ghế cũng sạch bụi, vại nước được rửa sạch, bên trong đã đầy nước. Phương tỉ thấy Thẩm Hi chịu khó như vậy, không khỏi hài lòng khen ngợi: “Muội tử đúng là hiền lành chịu khó, nhìn xem ngôi nhà đã sạch sẽ như mới rồi.” Nàng miệng nói tay làm, đặt mấy túi đồ xuống sau đó chỉ cho Thẩm Hi xem: “Gạo và mì mỗi thứ 10 cân, Tam thúc công cho ngươi, cá muối với dưa muối là của nhà ta, ngươi không chê là được rồi. Với cả hai con cá tươi với hành lá để trưa nay ngươi nấu làm thức ăn. Dầu muối nhà ta không còn nhiều nên lấy một ít sang đây, đợi ngày kia trượng phu nhà ta đi Thất Lí Phổ ta nhờ hắn mang thâm một ít về cho muội tử. À đây có một tấm trải giường, hơi cũ nhưng vẫn nằm được, ta đã giặt phơi sạch sẽ rồi, còn có bộ quần áo cũ hồi ta mới gả đến, hình thức cũ rồi, ngươi mặc tạm đừng ghét bỏ.” Thẩm Hi không phải người đòi hỏi vô cớ, luôn miệng nói cảm tạ nàng. Phương tỉ không ở lâu, bảo là phải nấu cơm trưa nên đi về. Đợi nàng đi rồi Thẩm Hi mới dọn lấy đồ đạc, vào bếp đun một nồi nước sôi tiêu độc bát đũa rồi đi nấu cơm, đang lúc đợi cơm sôi nàng mổ hai con cá, đợi cơm nấu xong lại hấp cá với muối Phương tỉ mang đến. Nàng nấu cơm xong thì trời cũng đến trưa. Lâu rồi chưa được ăn thịt cá nên Thẩm Hi có chút thèm, hai con cá biển chỉ hấp với dầu muối và ít hành lá, mùi tanh không khử hết nhưng nàng vẫn ăn được như thường, cơm cũng ăn được hai bát. Không biết có phải nàng thiếu dinh dưỡng hay là đứa bé ngoan ngoãn, đã gần ba tháng nhưng Thẩm Hi chưa có biểu hiện ốm hay nghén gì, trong ba tháng này tâm trạng của nàng không ổn định, sợ hãi, đau buồn, lại đi bộ suốt ngày nên nàng rất sợ vạn nhất đứa bé có chuyện. Nàng càng nghĩ càng bất an, quyết định sáng mai sẽ đi Thất Lí Phổ tìm đại phu bắt mạch khám xem. Ăn cơm xong, Thẩm Hi lại đun một nồi nước ấm, tắm rửa sạch sẽ, nàng đổ hai lần nước mới coi như tắm sạch bụi bẩn mang theo một đường. Quần áo của nàng cũng không ra hình, đành mặc vào bộ quần áo Phương tỉ mang cho, không nằm ngoài dự đoán nó khá rộng, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với bộ đồ rách rưới của nàng. Xong xuôi mọi việc Thẩm Hi đã mệt đến rã rời, không kịp đợi tóc khô đã nằm lên giường mà thiếp đi. Hơn hai mươi ngày mệt nhọc bôn ba, ngũ cũng không yên giấc nên hiện giờ đã an toàn, lại có một chỗ che thân nên Thẩm Hi vô cùng thả lỏng, ngủ một giấc tối tăm trời đất. Giấc ngủ này làm nàng quên cả thời gian, nếu bụng không réo chắc Thẩm Hi sẽ ngủ đến hôm sau mới tỉnh, cho dù nàng cố nằm dậy, đã là mặt trăng giữa trời. Thẩm Hi đốt nến, định dậy ăn nốt cơm thừa trưa nay, mới thấy không biết chiều nay ai đã tới giúp nàng thu quần áo phơi ở ngoài sân vào, còn gấp gọn gàng đặt lên trên tủ đầu giường cho nàng. Trên mặt đất để một cái chậu gỗ đầy tôm cua và sò hến. Nàng mới vào đây nên chỉ biết hai người, trong đó tam thúc công đã già cả đi không nổi, không đoán cũng biết Phương tỉ lại đến giúp nàng đây mà. Thẩm Hi rửa sạch số tôm cua kia, đổ hết vào trong nồi luộc chín. Nàng vớt ra, chỉ chấm muối nhưng cả chậu hải sản cũng hết sạch. Ăn xong, Thẩm Hi dọn dẹp bát đũa, rửa tay rồi thong thả nằm lại trên giường, sờ sờ cái bụng còn chưa phồng hẳn lên, mỉm cười hạnh phúc: “Bảo bảo, cần phải cố gắng ăn nhiều mới được, mẹ sẽ cố bổ sung thêm dinh dưỡng cho con.” Sáng hôm sau nàng cố dậy sớm, nhìn ra cửa thấy mặt trời mới đang từ từ dâng lên ở phía chân trời, hít một hơi thật sâu hương vị tanh mặn đặc trưng của gió biển, Thẩm Hi cảm giác mình đã đầy năng lượng để sống tiếp. Nàng sờ bụng, nói nhỏ với đứa bé: “Bảo bảo, từ giờ trở đi mẹ sẽ không khiến con phải chịu khổ nữa, mẹ sẽ cố gắng làm việc, cho con có hoàn cảnh tốt nhất để trưởng thành.” Ăn xong cơm sáng, Thẩm Hi mang lên 10 lượng bạc còn lại, đi nói một tiếng với Phương tỉ, sau đó chuẩn bị đi Thất Lí Phổ. Ngay lúc này nàng vô cùng may mắn lúc nhanh trí khi giấu bạc trong cái đệm, nghĩ đến việc giấu hết không tiện lấy tiền ra mua đồ hay tiêu vặt nên để ra một nén bạc, nên khi gói lại bạc cho Lý lão tiên sinh nàng cũng gói lại giấu vào người, nên giờ mới không phải tay trắng. Phương tỉ nghe nàng nói muốn đi Thất Lí Phổ, không khỏi khuyên nhủ: “Muội tử, không cần vội, đợi ngày mai trượng phu nhà ta lên phố mua đồ hai ta hẵng đi theo, có người đi kèm vẫn tốt hơn, ngươi mới đến chưa quen thuộc, không khéo lại bị lừa mất.” Thẩm Hi từ chối, dù sao việc liên quan đến đứa bé, nàng sợ đêm dài lắm mộng nên gặng hỏi Phương tỉ đường đi Thất Lí Phổ thế nào rồi một mình lên đường. Đường đi không gần, hai mươi lăm dặm lên Thẩm Hi đi nửa ngày mới tới. Thượng Ngư thôn ít người, dọc theo đường đi ngay cả người đi bộ cũng không thấy nên nàng cũng không tìm được xe ngựa hay xe bò để đi nhờ. Thất Lí Phổ quả nhiên là trấn lớn, rộng hơn nhiều so với thôn trấn trước kia Thẩm Hi ở, chợ rất náo nhiệt. Nhưng giờ nàng không có tâm tư đi quan sát chung quanh, vội vàng hỏi đường đi tới y quán. Thười đại này y quán kiêm chỗ đại phu bắt mạch, viết đơn xong thuốc cũng mua ngay ở đó. Thẩm Hi theo sự chỉ dẫn của người dân bản xứ đi tới chỗ y quán, một lão đại phu béo tròn bắt mạch cho nàng, nói thai nhi khỏe mạnh, không có chuyện gì, lại dặn nàng cố ăn uống cho tốt, đứa bé sinh ra mới cứng cáp khỏe mạnh được. Nàng không nôn nghén nên hỏi đại phu xem lại giúp, nhưng ông chỉ nói: “Phụ nữ có thai không giống nhau, nên phản ứng lúc mang thai cũng khác, có người ăn gì nôn gì, nhưng có người đến tháng cuối mới nghén.” Đại phu còn căn dặn mấy việc kiêng kị lúc mang thai, ăn uống phải kiêng cữ, nhất là chỗ này là bờ biển biên còn bảo nàng chú ý không được ăn nhiều hải sản, nhất là đồ tính hàn như cua, khiến Thẩm Hi sợ hết hồn, nồi hải sản tối qua nàng ăn còn có hai con cua to. Nàng may mắn trong lòng: Thật tốt số, đứa bé trong bụng cũng thật may mắn nó mạng lớn, có bà mẹ gà mờ như nàng đúng là làm khó nó rồi! Có dịp đi vào thành trấn, thế nào Thẩm Hi cũng phải thăm dò một ít tin tức cho yên tâm, không biết giờ tình hình dịch bệnh ra sao rồi, còn có Bắc Nhạc quốc đã rút quân thật chưa, chỉ sợ chiến loạn lại xảy ra lần nữa. Nàng đi vào một trà lâu, đưa cho tiểu nhị 5 văn tiền, tiêu nhị ca kia nói như rang đậu mà giũ hết mọi tin nước nắm được cho nàng nghe. Bắc Nhạc xâm lược nên Trung Nhạc quốc rung chuyển, nhiều nơi bị đứt lương, người chết đói rất nhiều, lúc ấy đang giữa mùa hè nên nhiều xác chết không kip chôn phát thối, rất nhiều thành trấn đều bùng nổ dịch bệnh. Triều đình quyết đoán xóa sổ hàng loạt thành trấn có dịch bệnh hoành hành, đốt sạch thành quách, xác người, các thành trấn khác cũng hạ lệnh phong tỏa cửa thành, cấm thông hành, ngay cả người hồi hương cũng bị giữ lại, nhà nhà không được thu lưu người nhà từ bên ngoài đến, cuối cùng mới trấn áp được dịch bệnh. Thẩm Hi nghe xong không khỏi chậc lưỡi, may mắn Lý lão tiên sinh dặn kĩ nàng, chính nàng cũng sợ bị truyền nhiễm nên không dám vào thành nên mới được an toàn đến đây, nếu không có lẽ nàng đã phơi thây hoang dã hay chết mất xác cũng nên.