Cô Công Quả Thụ
Chương 18
“Về đến nhà gọi điện cho tôi!” Jung Yunho tiễn Jaejoong ra khỏi sân bay, rất quan tâm dặn dò Kim Jaejoong như vậy.
Jaejoong cũng thấy được sự quan tâm của Yunho, nhẹ gật đầu.
Nhưng lúc cậu về nhà thì hoàn toàn quên chuyện này. Bởi vì Jaejoong không cách nào làm cho lòng mình yên ổn được.
Sau khi vào cửa liền thấy đôi giày cao gót da báo vứt lung tung, sau đó đi vào trong, quần áo của cả nam lẫn nữ vứt đầy trên đất.
Cùng lúc đó, Jaejoong nghe thấy được tiếng rên rỉ cùng cuộc đối thoại của một nam một nữ truyền đến từ phòng ngủ của mình.
“Em còn đang thắc mắc sao hôm nay anh lại dẫn em về nhà, hóa ra là Kim Jaejoong không ở đây!”
“Ngủ ở giường này không phải là ước mơ của em sao?” Người đàn ông nói xong câu đó liền gầm nhẹ một tiếng.
“Cũng, cũng không phải như vậy ah, em muốn quang minh chính đại ngủ trên giường Kim Jaejoong, ngủ ở cạnh anh!” Cô gái liên tục thở gấp.
“Bảo bối, anh đã nói rồi, hiện tại chưa phải lúc đó.”
“Vậy phải đợi đến khi nào?” Trong giọng nói của cô gái kia tựa hồ có chút oán trách.
“Đợi đến sinh nhật năm nay của Jaejoong, lúc cậu ta chuyển quyền sở hữu ngôi nhà này cho anh!”
“Ha ha, anh thật là xấu, lừa tuổi thanh xuân của một thanh niên tốt đẹp lại còn muốn lừa cả nhà của người ta nữa!”
“…..”
Ngoài cửa Kim Jaejoong che miệng lại, khóc không thành tiếng, nhưng sau đó lại xoay người chạy ra khỏi nhà.
Trên đường lớn cuộc sống ồn ào, xe cộ đông nghẹt, nhưng những điều này lại không có trong thế giới của Kim Jaejoong. Tình cảm đã giữ vững bốn năm, đã tin tưởng người đàn ông kia bốn năm, bảo bối của mình bốn năm.
Kết quả là nó lại biến thành bao lưỡi dao sắc nhọn đâm vào ngực Jaejoong, khiến cho Jaejoong mình đầy thương tích, không có chỗ nào để trốn.
Giờ phải đi chỗ nào đây? Có chỗ nào cho mình trú chân đây?
Lôi điện thoại ra, nhìn những cái tên trong danh bạ ít đến đáng thương. Có mấy người đáng để mày tin tưởng đây? Có mấy người sẽ giữ ban đêm chạy tới đây giúp mày đây? Có mấy người thật tâm coi mày là bạn?
Tựa hồ, âm thanh ồn ào chung quanh càng lớn, bi thương lại càng tăng thêm gấp mấy lần.
Kim Jaejoong cố lấy dũng khí nhấn nút gọi.
“Bất ngờ nha, Kim Jaejoong, hyung còn tưởng em chết đâu rồi!” Đầu bên kia điện thoại, tiếng Kim Hee Chul vẫn sắc bén như thường.
Kim Jaejoong hít hít mũi, chuẩn bị nói chuyện.
“Han Kyung, anh cái tên ngu ngốc này, không thấy nước sôi rồi sao?” Rống xong lại tiếp tục nghe điện thoại của Kim Jaejoong.
Nhưng đầu bên kia điện thoại đã cúp rồi, chỉ còn lại tiếng máy bận.
Nguyên lai Kyung hyung đã trở về rồi. Mình không nên đi quấy rầy người khác ah!
Kim Jaejoong lau lau nước mắt. Sau đó lại gọi một cuộc khác.
“Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”
Kim Jaejoong vô lực khép điện thoại lại. Kim Junsu, em đang ở đâu. Em đi chỗ nào rồi.
Kim Jaejoong nhìn đồng hồ, hiện tại đã 12 giờ hơn rồi! Kim Jaejoong ngồi trong công viên, đối diện có một đôi tình nhân đang nấp sau bụi cây mà nồng nhiệt hôn, cảnh ướt át này đối với Jaejoong mà nói, thoạt nhìn đặc biệt chướng mắt.
Kim Jaejoong ma xui quỷ khiến nhặt hòn đá nhỏ bên cạnh lên, hung hăng ném qua.
Người đàn ông đang mải hôn đau đớn kêu lên một tiếng.
“Ai vậy?”
Kim Jaejoong vội vàng chạy đi. Đợi lúc người kia xoa đầu ra khỏi bụi cây, ghế trong công viên đã trống trơn, không có gì cả.
Sau đó người kia lại gãi đầu, ngồi xổm xuống, tiếp tục “Việc chưa xong”.
Kim Jaejoong chạy đến mệt thì dừng lại, sau đó ôm bụng, thở hổn hển, bắt đầu cười to.
Jaejoong như vậy tự nhiên nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ của người qua đường.
Cậu không thèm để ý tới cái gì, cười lớn đi tới quảng trường gần đó, ngồi xuống bậc thang, tiếp tục cười, nước mắt lại theo khóe miệng nhỏ giọt xuống mu bàn tay.
Điện thoại vang lên, là dãy số hoàn toàn xa lạ.
“Kim Jaejoong, cậu đã về đến nhà chưa?” Là Jung Yunho, thanh âm vội vàng mang theo sự quan tâm.
“Kim Jaejoong? Kim Jaejoong?” Kim Jaejoong vô cùng kinh hãi khi nhận được điện thoại của Jung Yunho, kinh hãi đến mức quên cả việc mở miệng trả lời.
“Kim Jaejoong? Cậu có đang nghe không?” Jung Yunho hỏi lại lần nữa. Jaejoong lúc này đã thanh tỉnh đôi chút, nhưng khó có thể nói lời trọn vẹn, chỉ nhàn nhạt đáp một câu.
“Có!”
“Cậu đã về đến nhà chưa? Tôi thấy cậu cả buổi không có gọi điện tới nên tôi liền gọi. Cậu không sao chứ?”
Có chuyện gì không? Có khỏe không? Không! Không khỏe, Kim Jaejoong hiện tại không hề khỏe. Cho nên Kim Jaejoong chảy nước mắt lắc đầu. Thanh âm nghẹn ngào dù đã ra sức đè nén nhưng vẫn để Yunho nghe thấy!
“Jaejoong? Kim Jaejoong? Cậu ở đâu? Làm sao vậy? Cậu khóc à?”
Kim Jaejoong vội vàng cúp điện thoại. Sau đó ngồi trên bậc thang ôm đầu rơi nước mắt.
Trong nội tâm không ngừng nói, Kim Jaejoong, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng rơi nước mắt vì người đàn ông kia! Sau đó đột nhiên ngẩng đầu, lau khô nước mắt, nhưng hai mắt vẫn vô thần nhìn về hướng xa.
Đột nhiên điện thoại reo, mở tin nhắn ra, chỉ có một câu.
“Ở yên chỗ đó chờ tôi.”
Người gửi tin: Jung Yunho.
Kim Jaejoong nhìn mấy chữ ngắn gọn, bạn bè? Bạn bè! Jung Yunho có lẽ là người bạn không tệ.
Không biết là khi nào, Kim Jaejoong ngồi trên bậc thang bị người lay tỉnh, toàn thân ướt đẫm, cậu mới phát hiện mình ngủ quên trên bậc thang rồi, hơn nữa chung quanh mưa đang rơi tí tách.
“Kim Jaejoong? Cậu có thể đi không?” Kim Jaejoong mở mắt ra, thấy Jung Yunho rất gấp gáp đứng trước mặt. Trên tóc anh đã nhỏ giọt nước. Nước tí tách từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt Kim Jaejoong, cậu cười một cái với Jung Yunho, sau đó tiếp tục ngủ.
Trong lúc mơ màng, Kim Jaejoong cảm giác Jung Yunho cõng mình chạy trên đường. Tựa hồ là vào bệnh viện. Bởi vì xung quanh có mùi thuốc sát trùng. Về sau mọi thứ đều rất mơ hồ.
Lúc tỉnh lại, Jaejoong cho rằng mình sẽ thấy mặt bánh bao của Jung Yunho đang ngủ.
Nhưng, nhìn thấy lại là màu tóc đỏ của Kim Hee Chul, anh đang ghé đầu vào giường cậu mà ngủ. Bên cạnh là Kyung hyung chống đầu ngủ gật.
Tuy không thấy được Jung Yunho thì trong lòng có thất vọng nho nhỏ, nhưng thấy Hee Chul, Jaejoong vẫn cảm thấy ấm áp.
Tối hôm qua người đến tìm mình là Jung Yunho sao? Chẳng lẽ là mơ?
Jaejoong cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu hỗn loạn, cậu hung hăng gõ đầu Hee Chul. Nghe thấy tiếng thét chói tai của Kim Hee Chul, Jaejoong thành công xác nhận, mình không phải đang mơ.
Sau đó thỏa mãn bắt đầu cười.
Kim Hee Chul đang mơ màng lại đột nhiên bị tập kích, bừng tỉnh trong sự kinh hãi, thấy Kim Jaejoong đang cười rất đáng khinh.
Trong nội tâm anh bắt đầu khó chịu…
Dựa vào cái gì mà Kim Hee Chul anh đang chuẩn bị thân mật với người trong lòng lại bị một số điện thoại xa lạ gọi, không hiểu gì đến bệnh viện, không hiểu gì phải trông coi tên đang cười ngu ngốc này một đêm. Sau đó lại không hiểu gì bị tên ngu ngốc kia trêu chọc.
Kim Hee Chul hung dữ nhìn chằm chằm Kim Jaejoong.
Jaejoong cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, thức thời dừng nụ cười lại.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
33 chương
63 chương
14 chương
51 chương
50 chương
84 chương
111 chương