Bách Lý Thần biết Cô cô đại nhân vẫn biết nặng nhẹ. Đương nhiên, địa vị Mộc Tử Khê ở trong lòng Cô Cô không phải không có, nếu là người qua đường giáp thì hay rồi, trong đầu Cô Cô đại nhân cũng không có ý muốn dạy dộ nàng mà đã trực tiếp giết nàng. Bởi vì ý của Cô Cô đại nhân lúc trước là muốn người làm Bách Lý Thần bị thương chết, kết quả đổi thành Mộc Tử Khê liền biến thành dạy dỗ, có thể nghĩ, Mộc Tử Khê cũng không phải một chút phân lượng cũng không có. Kết quả này Bách Lý Thương Mặc biết, Bách Lý Thần cũng biết, ngươi không thể để cho Cô cô giết người yêu cũ của nàng chứ? Vì nguyên nhân đó, lúc trước Bách Lý Thần mới không muốn nhắc tới. Các nàng biết, nhưng Mộc Tử Khê không biết, cho nên nhìn Bách Lý Thương Mặc rút kiếm chỉ về phía mình, trong lòng có bao nhiêu đau đớn. "Ngươi thật sự muốn như thế?!" Bách Lý Thương Mặc lạnh lùng đối với Mộc Tử Khê mà nói quả nhiên là lòng đau như cắt, khí thế cả người cũng càng lúc càng lạnh đến thấu xương, "Nàng là cháu của ngươi" một chữ cháu này được nhấn rất mạnh, ẩn ý nhắc nhở Bách Lý Thương Mặc, các ngươi có quan hệ huyết thống, ngươi là trưởng bối của nàng, ngươi làm sao có thể cùng nàng cùng ở một chỗ? Nếu chuyện của Mộc Tử Khê và Bách Lý Thương Mặc là cấm kỵ, như vậy không thể nghi ngờ chuyện Bách Lý Thần và Bách Lý Thương Mặc là cấm kỵ trong cấm kỵ. "Đó là chuyện của ta, không liên quan đến ngươi" Bách Lý Thương Mặc ngay cả mày cũng không nhíu lại, "Mộc Tử Khê, thì ra dũng khí của ngươi đã biến mất trong thời gian nhập ma. Thôi, nhiều lời vô dụng, ngươi có bản lĩnh thì cứ việc đến đây!". Bách Lý Thương Mặc cũng không lập tức động thủ, hoặc nói nàng đang đợi Mộc Tử Khê động thủ trước. Thực lực Cô Cô xưa không bằng nay, Mộc Tử Khê có thực lực Tịch Diệt hậu kỳ như thế nào cũng đánh không lại Đại Thành sơ kỳ. Cảnh giới này nọ, càng về sau càng rõ ràng. Cũng Bách Lý Thần là ngoài ý muốn, nhưng mà cuối cùng kết quả cũng thay đổi không được, thiếu chút nữa là chết. Mộc Tử Khê cười nhạo nhìn Bách Lý Thương Mặc, sau đó ngửa mặt lên trời cười, tiếng cười kia bi thương nói không nên lời. "Được. Hôm nay để cho ta học hỏi thủ đoạn của chưởng môn Hâm Hải Vân Các" Mộc Tử Khê cũng không nói tên Bách Lý Thương Mặc, mà dùng câu chưởng môn Hâm Hải Vân Các để thay thế, theo bản năng nàng cũng không tình nguyện tin tưởng người tuyệt tình như thế lại là cô gái luôn rất dịu dàng trong trí nhớ kia. Đó là người nàng đặt ở đáy lòng. Rõ ràng thích như vậy, rõ ràng muốn ở cùng một chỗ, nhưng vì sao đến cuối cùng, chúng ta lại biến thành như vậy? Vì muốn đứng bên cạnh Bách Lý Thương Mặc, vì không muốn lại bị tách ra, vì không muốn chịu người khác khống chế, vì bảo vệ cô gái dịu dàng kia, vì nàng, nàng rời nhà đi theo con đường tiên đạo hư vô mịt mờ kia, đau khổ gì đều từng đã nếm qua thậm chí thiếu chút nữa đói chết, nhưng đến cuối cùng, kết cục của các nàng dĩ nhiên là vậy sao? Vậy thì nhiều năm qua nàng tột cùng là cố gắng vì cái gì? Nàng gia nhập Ma Tông, các nàng chính tà không chung đường, cho nên, nàng đã sai lầm rồi sao? Không gặp Bách Lý Thương Mặc, một nửa nguyên nhân là nàng không dám, nhưng còn nửa nguyên nhân còn lại là không muốn làm cho Bách Lý Thương Mặc bên chính đạo vì mình mà bị bôi đen. Cho nên chỉ dám đứng xa xa nhìn như vậy, không dám tiến lên, chỉ cần có thể nhìn thấy nàng thì đã thỏa mãn. Nhưng có một ngày nàng đứng bên cạnh người khác. Là mình không đủ dũng cảm sao? Hay là phần cảm tình này không đủ kiên định?! Hai người trải qua sự tôi luyện của năm tháng đã sớm hoàn toàn thay đổi. Nay, các nàng chỉ có thể lấy đao kiếm trong tay đến phát tiết sự bất đắc dĩ này. Nam Mộ Ngân cùng Bách Lý Thần chỉ có thể đứng xa xa, các nàng thật ra cũng rất bất lực. Không đánh sao? Làm sao có khả năng?! Khê di, hiện tại ngươi đã hiểu rồi chứ? Trong lòng Bách Lý Thương Mặc đã không có ngươi, như vậy ngươi còn chấp nhất cái gì? Nam Mộ Ngân bi ai thay Mộc Tử Khê, cũng bi ai thay chính mình. Tình yêu của các nàng, vì sao luôn gian nan như vậy? Khê di yêu Bách Lý Thương Mặc, lại bởi vì thân phận cùng lập trường quan hệ không dám để cho đối phương biết, cuối cùng chỉ có thể nhìn đối phương cùng người khác nên duyên. Mà mình bởi vì không có tâm của Khê di, mà không thể mở miệng nói ra cảm nhận của nàng, không có tâm người, ngươi có năng lực chờ mong cái gì? Bảo vệ nàng, cùng nàng bảo vệ người nàng muốn bảo vệ, im lặng chờ, không nhìn tới kỳ vọng. Đao của Mộc Tử Khê vẫn sắc bén trước sau như một, như đang muốn bộc lộ tài năng. Bách Lý Thương Mặc nắm kiếm tiên của nàng, lẳng lặng đứng ở đó, lại đem khí thế của Mộc Tử Khê hoàn toàn áp chế xuống. Mộc Tử Khê hành động, không một tiếng động bổ về phía Bách Lý Thương Mặc, đao màu đen kia khí thế như một loan đao hướng thẳng về đối phương phía trước. Một đao này là phát tiết. Phát tiết vì Bách Lý Thương Mặc. Phát tiết vì thống khổ mấy năm nay. Ngay cả thời điểm đánh nhau Bách Lý Thương Mặc vẫn như gió thoảng mây đưa, có lẽ biểu tình của nàng đều đã dành cho Bách Lý Thần rồi. Yêu liền yêu, kết thúc liền chấm đứt, không dây dưa cà kê, đến tột cùng là dịu dàng hay là tuyệt tình? Đối với Mộc Tử Khê là tuyệt tình; Đối với Bách Lý Thần là dịu dàng. Đây là Bách Lý Thương Mặc, là Cô Cô đại nhân của Thần Nhi. Cô Cô đại nhân cùng Mộc Tử Khê đánh nhau khác với lúc trước Mộc Tử Khê đánh với Bách Lý Thần, Mộc Tử Khê đối Bách Lý Thần hoàn toàn là ức hiếp mà đánh, mục đích chính là ngược đãi; Mà Bách Lý Thương Mặc đánh cùng Mộc Tử Khê là quyết đấu so sánh thực lực. Từ dưới đất lên đến trên trời, động tác nhanh đến nỗi nhìn không thấy, chỉ cảm thấy ánh sáng của kiếm, ngay cả không khí dường như có thể cắt vỡ cổ họng. Hai người đều bay theo gió mà đi, bởi vì đao kiếm phụ trợ mà kiếm khí ở trên bầu trời tản ra một rồi một vòng tròn. Kiếm tiên của Bách Lý Thương Mặc vốn là thuộc tính hàn, linh khí kia rót vào trong kiếm làm cho không khí chung quanh cũng lạnh đi vài phần. Dựng thẳng kiếm trước ngực, Cô Cô đại nhân vẫn thoải mái trước sau như một, mà Mộc Tử Khê lại xuất hiện vẻ mặt mệt mỏi, nhưng ánh mắt nhìn Bách Lý Thương Mặc vẫn chấp nhất như cũ. Trong nháy mắt trong mắt Bách Lý Thương Mặc hiện lên một tia không đành lòng, nhưng nhìn đến Bách Lý Thần phía dưới nắm chặt tay khẩn trương nhìn các nàng, nói chung là trái tim cần kiên định. Làm Thần Nhi bị thương, tuyệt đối không thể tha thứ. "Ngàn bông tuyết bay lượn lạnh lẽo như đêm" kiếm ổ trước ngực Bách Lý Thương Mặc xẹt qua một vòng, không ngừng rót linh khí vào làm cho kiếm ngưng tụ như hàn băng, mà không khí chung quanh dần dần lạnh như băng. Chiêu thức lợi hại này có tên rất độc đáo, làm cho người ta cảm thấy rất đẹp lại khắc sâu vào trí nhớ. Trên bầu trời dường như có bông tuyết bay xuống, tuy rằng phạm vi nhỏ, nhưng đồng dạng làm cho người ta cảm thấy không thể tin. Rõ ràng trên trời vẫn một mảnh sáng sủa. Miệng Bách Lý Thần há hốc, không thể tin được nhìn kiệt tác của Cô Cô đại nhân, đây là tiên pháp chân chính sao? Cũng quá mức trâu bò rồi! Đây mới thật là cấp tông sư đường đường chính chính a! Cảnh trí đẹp đẽ không có nghĩa là nó không có lực sát thương, mỗi một bông tuyết đều giống như dao nhỏ rót vào da thịt Mộc Tử Khê, làm thân thể nàng bị thương, làm lòng nàng bị thương. Thật ra Bách Lý Thương Mặc ra tay cũng rất nương tình rồi, nếu không một chiêu này là có thể hạ gục Mộc Tử Khê. Chỉ cần khống chế là được, bông tuyết này là lợi khí lớn nhất. Mà Bách Lý Thương Mặc hiển nhiên cũng muốn dậy dỗ Mộc Tử Khê một chút, cho nên cũng không ra sát chiêu. Đương nhiên, đối với người yêu cũ tình ra sát chiêu, Cô Cô đại nhân làm không được. Dù sao, hiện tại Bách Lý Thần còn sống, thậm chí trong họa gặp phúc. Nếu Bách Lý Thần đã chết, như vậy thì hôm nay Mộc Tử Khê sẽ không còn cơ hội sống. Bởi vì, nàng sẽ được chôn cùng Bách Lý Thần. Ở trước mặt Thần Nhi, Bách Lý Thương Mặc cũng không muốn làm ra chuyện đầy máu me như hiện tại. Bông tuyết này có thể làm cho người ta đau tận xương cốt, nhưng không lưu lại miệng vết thương. Đó là thực lực của cao thủ Đại Thành kỳ.