Bách Lý Thần tới bây giờ cũng không hề nghĩ rằng mình sẽ nghẹn khuất như vậy mà chết đi. Chỉ vì giận hờn Bách Lý Thương Mặc mà cứ như thế chết đi, thật đúng là quá không đáng tý nào mà!! Xuất phát từ bản năng muốn sống, hai tay Bách Lý Thần giơ về phía quơ quàng trước như muốn túm lấy cái gì đó. Trong miệng càng lúc càng rống to hơn, bất chấp mặt mũi. Nếu như cứ vậy mà ngã chết, ta sẽ không nhắm mắt nổi a!! "Cô cô, cứu ta —— " Bách Lý Thần trong tâm hối hận khủng khiếp, không có việc gì ngươi nổi điên lên làm chi? Hiện tại thì hay rồi, đều ngã chết ngươi luôn đi Bách Lý Thương Mặc là Hợp thể hậu kỳ tông sư, muốn cứu Bách Lý Thần dĩ nhiên là không có chút vấn đề nào. Dù sao cũng không phải trong một cuộc chiến không thể thấy chết không cứu, hơn nữa nàng đều rất là quan tâm đến Bách Lý Thần. Vừa thấy nàng ta từ trên thân kiếm ngã xuống, đã vội vã dùng kiếm tiên đuổi theo Bách Lý Thương Mặc đều không phải một người hay xung động, thế nhưng khi thấy Bách Lý Thần ngã xuống như thế, trong nháy mắt tim nàng như chùng xuống đập liên hồi. Dù biết mình hoàn toàn có khả năng cứu nàng ta, nhưng nghĩ đến một phần vạn khả năng Bách Lý Thần có thể ngã chết, nàng vẫn không dám nhìn xuống một lần Bách Lý Thần ánh mắt mở to nhìn bạch y nữ tử đang ngự kiếm lao tới, tới khi khuôn mặt của cô cô dần dần hiện ra rõ ràng. Những biểu hiện lo lắng kia, như khắc ở trong lòng Bách Lý Thần Thì ra cô cô cũng có lúc lo lắng cho ta! Trong tâm cảm thấy một tia vui mừng, vốn như động kinh sợ chết cũng từ từ trở lại bình thường Nếu như mọi chuyện phát triển đến đây rồi kết thúc, thì đó chính là một màn diễn Anh hùng cứu “mỹ nhân” không thể nghi ngờ. Đương nhiên hai chữ mỹ nhân phải để trong dấu ngoặc kép rồi, ở trước mặt Bách Lý Thương Mặc, dung mạo của Bách Lý Thần chắc chắn không gánh nỗi hai chữ mỹ nhân này Thế nhưng chuyện hay ngoài ý muốn không phải ở đó! Bách Lý Thương Mặc chính xác là cứu được Bách Lý Thần, sau đó vấn đề liền theo tới Bởi vì cô cô đại nhân không phải nắm lấy tay Bách Lý Thần, mà là ôm lấy thắt lưng của nàng. Đương nhiên nếu nói tới chuyện này thì cũng không có gì, chỉ là sự thực Bách Lý Thần ở trước Bách Lý Thương Mặc đều là thụ một cây, nên nàng cũng không có ngại gì khi bị ôm vậy Vấn đề là, khi thân thể Bách Lý Thần lao xuống phía dưới, hai tay cũng giơ ra phía trước người Bách Lý Thương Mặc ôm lấy thắt lưng Bách Lý Thần. Nên tự nhiên sẽ gần sát bên Bách Lý Thần, mà hai tay của Bách Lý Thần lúc này cũng đặt ngay trước ngực cô cô đại nhân Nếu như cứ như vậy, thì đây cũng chỉ là việc nhỏ Nói cũng phải nói rõ, chúng ta nên cùng nhau phân tích vấn đề sự việc Bách Lý Thần hai tay đặt ở trước ngực. Lúc trở thành vật cách ly hai người, nàng cũng là vô ý thức gây nên Bách Lý Thần hai tay không biết thế nào lại biến tướng, đi ăn đậu hủ của Bách Lý Thương Mặc, bất quả cũng chỉ là sờ sờ bóp bóp một chút thôi Để ngụy biện, không thể nghi ngờ Bách Lý Thần thế nào cũng nói mình chỉ sờ một chút. Thế nhưng vấn đề là ngay sau đó Bách Lý Thần nhìn Bách Lý Thương Mặc vươn tay ôm lấy chính mình thắt lưng. Chỉ trong nháy mắt, hai người gần sát lại, cự ly cực gần. Bách Lý Thần trong óc liền trống rỗng, trong tay tựa hồ cũng hình như chạm phải vật gì đó Vô ý thức, Bách Lý Thần ngắt ngắt một chút. Thật tốt, sao lại mềm như vậy Tư thế vị trí như vậy, ngươi nghĩ là vật gì mềm hả?! Không sai, cuối cùng cũng nhận ra Bách Lý Thần thoáng cái liền giương mắt khó xử, Bách Lý Thương Mặc cũng thoáng cái liền mất tự nhiên đỏ mặt. Trời ạ, ta cư nhiên dám đối với cô cô tập kích ngực!!! Bách Lý Thần đời này chưa từng làm qua việc gì phong cách như vậy, Tu Chân Giới đệ nhất mỹ nữ tông sư nha, Hâm hải vân các Chưởng môn nha, cư nhiên bị chính mình sờ ngực?! Nói ra nói ra chắt cũng không có người tin a Ta nhất định là đang nằm mơ! Ta nhất định là đang nằm mơ rồi! Có lẽ là để một lần nữa xác nhận là thật hay là mơ, cũng có lẽ là để lần thứ hai cảm nhận xúc cảm của Bách Lý Thương Mặc một chút, hai tay Bách Lý Thần lại bóp bóp thêm một lần nữa Lần này, nàng rốt cục đã xác nhận được! Không nghĩ tới cô cô lại tròn như vậy, bóp một chút cũng không đã, thật vừa tay. Thân thể của kẻ nhỏ bé như nàng thúc ngựa cũng không được hảo như cô cô nha (ta cũng muốn….(sờ)…) "Thật lớn!" trong lúc bất tri bất giác, Bách Lý Thần liền nói ra lời trong lòng mình. Một chút cũng không nghĩ tới, hiện tại thật không đúng lúc khi nói như vậy Bách Lý Thương Mặc sống lâu đến như vậy rồi. Còn chưa nói kịp nói chuyện yêu đương. Liền như nước chảy thành sông, cùng Mộc Tử Khê bỏ trốn. Sau đó hai người tuy rằng cũng có lúc vô cùng thân thiết. Nhưng còn chưa phát triển tới mức lên giường tâm sự đã bị ca ca của nàng bắt gian tại trận. Có thể nói, đang muốn phát triển một chút đã bị đánh cho không còn mảnh giáp Có nói cũng phải nói rõ ràng, Bách Lý Thương Mặc không phải lần đầu tiên bị người ta sờ ngực. Nhưng bị tiểu bối tập kích, tuyệt đối Bách Lý Thần chính là người duy nhất Hơn nữa đã qua nhiều năm như vậy, Mộc Tử Khê sớm đã trở thành hồi ức chôn sâu trong lòng Bách Lý Thương Mặc, tuyệt đối không có chút tâm tình vấn vương như lúc đầu. Huống chi lòng nàng khúc mắc cũng đã được giải khai Hôm nay, nàng vô duyên vô cớ lại bị chính cháu gái của mình sờ soạn. Làm một người cổ đại, thật chính xác là đại nghịch bất đạo mà Nếu không phải biết Bách Lý Thần không cố ý, Bách Lý Thương Mặc hiện tại liền có thể hô phóng hoán vũ lên chém nàng rồi Hiện tại Bách Lý Thương Mặc quyết định đem Bách Lý Thần coi như cháu gái mình đối đãi, nàng cũng liền trở thành một trưởng bối. Mục đích cuối cũng vì tốt cho cháu gái mình Vì vậy một chút tâm tư không nên có là không thể xuất hiện nha! "Bách Lý Thần ——" Bách Lý Thương Mặc thẹn quá hóa giận, thật muốn đem nàng vứt xuống vực sâu a! nếu là trước đây, đừng nói là một mình Bách Lý Thần, thêm một trăm Bách Lý Thần, Bách Lý Thương Mặc cũng liền có thể ra tay giết người được. Nhưng mà hiện tại nàng khúc mắc đã được giải, nội tâm đối với Bách Lý Thần có một chút hỗ thẹn vì trước kia mình đối với nàng không thèm quan tâm, tự sinh tự diệt. Nên ngay lúc này, Bách Lý Thương Mặc thật là không nỡ xuống tay "Cô cô, ta không phải cố ý! Ta chỉ là ở ước ao được như người mà thôi." Bách Lý Thần tự nhiên biết mình làm chuyện xấu. Để tránh xấu hổ, chỉ đành nói theo cách khác thôi Nói xong, còn không tự kìm hãm được nhìn thoáng qua ngực Bách Lý Thương Mặc một lần nữa Mặc cổ trang nhìn qua thì có vẻ rộng thùng thình, vì vậy Bách Lý Thần cũng không nghĩ tới, sờ lên cảm giác lại tốt kinh người đến như vậy "Bách Lý Thần, ngươi không nói lời nào cũng không có ai nói ngươi là câm điếc!" Bách Lý Thương Mặc nghe xong nửa câu trước tức giận thoáng cái giảm đôi chút. Thế nhưng nghe tiếp phần sau, liền sinh ra tức giận thêm vài phần Thấy cô cô đại nhân tức giận không nhẹ, Bách Lý Thần cũng biết nói thêm nữa là sẽ chết không nhắm mắt. Liền rút tay về che lấy miệng mình, lắc lắc đầu biểu hiện im lặng Thế nhưng, không biết có phải hay không do tác dụng tâm lý. Vì sao lại cảm thấy tay mình hôm nay có mùi thơm thế này, hương vị này từ đâu tới?! Rất tự nhiên, Bách Lý Thần liền nghĩ tới ngực của Bách Lý Thương Mặc Nghĩ tới đó, ánh mắt tự nhiên cũng sáng lên Vì vậy, trong lúc Bách Lý Thương Mặc ôm Bách Lý Thần bay trở về, Bách Lý Thần luôn luôn lén nhìn ngực cô cô đại nhân. Làm như ánh mắt nàng có khả năng nhìn xuyên thấu nội y không bằng, nhìn càng sâu càng tốt a!! Ngực của Cô cô đại nhân, ngực của cô cô đại nhân!!! Trong đầu Bách Lý Thần luôn luôn một lần lại một lần lập lại câu nói này Lẽ nào, ta cùng Bách Lý Thương Mặc thực sự có duyên phận sao? Ngẫm lại ta xuyên không đến nơi đây, người ta tiếp xúc qua, ngoại trừ Bách Lý Thương Mặc ra thì chỉ có Hoa Loan Thu cùng Mộ Vũ Dao, cả nhà cả xóm đều là nữ tử. Hơn nữa mặt khác có Thú ca ở một bên châm ngòi thổi lửa, đã vậy truyện này cũng là truyện bách hợp mà, cứ dựa theo mấy tiểu thuyết ngôn tình điển hình mà suy ra, tuyệt phẩm mỹ nữ luôn luôn dành cho diễn viên chính a. Mà ta chính xác là diễn viên chính a, vậy cô cô chạy trời không khỏi nắng, thế nào cũng sẽ phải gả cho ta sao?? ( tự sướng khiếp!! Nhưng ta thích) Chính là duyên phận!! Có duyên phận hay không, tạm thời không đề cập tới. Hiện tại đối với Bách Lý Thương Mặc mà nói, chính là nghiệt duyên nha!!