Có chuyện muốn nói cho ngươi
Chương 7
Từ khu hành lang rộng lớn của Thịnh Phong truyền đến một trận dồn dập tiếng bước chân.
"Cố tỷ, Cố tỷ! chị đi chậm thôi, đừng tức giận chính mình!" trợ lý Cố Lam ở phía sau nàng một đường chạy theo đều có chút theo không kịp đôi chân đi giày cao gót của Cố Lam.
Cố Lam đột nhiên quay đầu:"Ai con mẹ nó sinh khí! Hừ, a a a...... Vì loại sự tình này tôi sẽ sinh khí sao? Loại công ty thấp kém này cũng chính là vì nể mặt mũi Trần đạo diễn khuyên bảo tôi tới tôi mới tới đi, Anh nghĩ rằng tôi thực nguyện ý cùng nàng ký ước sao?".
"Vâng." Trợ lý bĩu môi.
"Bao nhiêu người muốn cùng tôi ký ước đều phải xếp hàng! Anh thì biết cái gì!" thanh âm Cố Lam ở trên hành lang sang sảng, đưa tới vài cái nhìn chú mục của nhân viên trong công ty.
Trợ lý trong lòng thầm mắng một câu: Vâng, là tôi không biết cô! Cúi đầu đi theo bên người nàng cũng không lên tiếng, Cố Lam cũng không mở miệng nữa, chính là biểu tình khinh miệt của Lục Tĩnh Sanh vẫn bám rễ ở trong đầu nàng, đem cảm xúc của nàng nhất nhất nổi lên.
Không đúng, không đúng!
Cố Lam bỗng nhiên dừng lại cước bộ, ánh mắt trừng lớn không chớp mắt nhìn chằm chằm mặt đất. Trợ lý lảo đảo đi trước, bỗng nhiên phát hiện bên người không có ai, nhìn lại, Cố Lam như trúng tà đứng ở một chỗ.
"Cố tỷ?" Trợ lý cẩn thận hỏi, sợ không cẩn thận lại nói cái gì sai, khiến cho nàng lại phát hỏa.
Cố Lam bỗng nhiên xoay người đi trở về, bước đến dị thường tấn mãnh mà quả quyết.
Trợ lý:"...... lại nổi lên cái gì đây.".
Cố Lam biết chính mình đang nổi lên, biết chính mình gần nhất là tân tinh được chú ý, cũng thật sự có vài công ty muốn cùng nàng ký ước. Cùng Bác Triển ký ước là Trần Nhĩ chỉ phương hướng, hắn nói đã đàm phán xong xuôi, bộ điện ảnh mới cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, như thế nào có thể bị thay đổi? Đối Bác Triển mà nói đây là chắc chắn là một tổn thất lớn.
Phương diện này khẳng định có cái gì mờ ám, khẳng định!
Thời điểm Diệp Hiểu Quân đang theo sau mọi người trong phòng hội nghị đi ra. Lục Tĩnh Sanh gọi nàng lại:"Diệp biên kịch, dừng bước, tôi có lời muốn nói với cô.".
Diệp Hiểu Quân cùng Tương Tiểu Phù liếc nhau, Tương Tiểu Phù nhỏ giọng nói:"Chị đem [Phù Sinh] của em trình lên, tân lão bản này tích cực như vậy, kịch bản hẳn là đều đã tự mình xem, phỏng chừng là muốn cùng em bàn việc này. Lần này em nên thật sự nắm chắc cơ hội tốt này, bọn chị thấy vận hên của em đến rồi đấy.".
Lời nói của Tương Tiểu Phù cùng nội dung tin nhắn kia tương tự nhau, làm cho nàng cảm thấy dị vật trong mắt tồn tại mạnh mẽ, cảm giác đột nhiên hung hăng ám lên viền mắt, làm nàng hút một ngụm khí lạnh.
Trợ lý của Lục Tĩnh Sanh đi ra ngoài, đóng cửa lại, trong phòng hội nghị rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ, có điểm lạnh.
Các nàng cách một bàn hội nghị, ngồi đối diện nhau. Lục Tĩnh Sanh ở đống văn kiện trên bàn tìm trong chốc lát, rút ra một quyển bìa mặt màu lam thẫm đóng dấu kịch bản, Diệp Hiểu Quân nhận ra được, đó là [Phù Sinh].
"Đây là cô viết." Lục Tĩnh Sanh đem kịch bản đặt trước mặt hai người,"Tôi xem xét toàn bộ suốt đêm, viết rất khá, cũng rất có điểm thu hút. Tuyên truyền đúng cách chắc chắn doanh số phòng vé bán quá mười triệu. Tôi nghĩ muốn lập tức đầu tư vào tổ chức triển khai hạng mục này, Cô sẽ theo tổ. Cô có tự mình chọn trước đạo diễn cùng diễn viên chính nào không?".
Lục Tĩnh Sanh vừa nói đến hai ba câu liền quyết định một cái hạng mục, làm cho Diệp Hiểu Quân có điểm theo không kịp tiết tấu.
Bác Triển trước kia, để thông qua một cái hạng mục cần phải được chủ quản kịch bản, chủ quản hạng mục, rồi tới lão bản mấy tầng xem xét, phải qua bao to nhỏ hội nghị ít nhất hơn một tháng mới quyết. Rồi khi tưởng như là xác định Hạng mục này rồi, lại trải qua vài ba cái hội nghị nữa thảo luận chỉnh sửa, đến cả biên kịch hạng mục đó cũng không thể tham gia, "Đầu óc gió lốc", đang trong giao đoạn chỉnh sửa hoàn toàn gần xong, cuối cùng lại cảm thấy thay đổi không thích hợp, lại quay về kịch bản cũ......
Này tân lão bản cư nhiên trực tiếp tiến vào đến giai đoạn chọn lựa đạo diễn cùng diễn viên.
"Tham gia tổ phim tôi không ý kiến, bất quá lựa chọn đạo diễn cùng diễn viên tôi cũng không phải rất quen thuộc, tôi chính là một cái người viết kịch bản." Diệp Hiểu Quân nói.
Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười, biểu cảm vui vẻ hồng hồng so với biểu cảm lãnh diễm một màn giảm biên chế vừa rồi thật khác, có điểm giống tiểu cô nương.
Cũng đúng, tân lão bản này còn nhỏ nàng hai tuổi.
"Vậy đạo diễn cùng diễn viên tôi sẽ lựa chọn. Đây là hạng mục đầu tiên, từ khi tôi tiếp nhận Bác Triển đầu tư thực hiện, toàn bộ quá trình tôi sẽ trực tiếp theo dõi." Lục Tĩnh Sanh vươn tay, "Hợp tác vui vẻ, Diệp biên kịch.".
Diệp Hiểu Quân chần chừ một chút, cũng đưa tay ra, trong nháy mắt đầu ngón tay cùng Lục Tĩnh Sanh va chạm, đối phương vươn phía trước, đem tay nàng kéo trụ, động tác hai người ngưng tại trên bìa mặt kịch bản in rõ ba chữ "Diệp Hiểu Quân".
"Tôi có việc này muốn hỏi." Biểu tình của Lục Tĩnh Sanh đột nhiên trở nên giảo hoạt, trong tay âm thầm thi lực, thế nhưng không nghĩ nhanh như vậy Diệp Hiểu Quân rút tay đi.
Diệp Hiểu Quân ăn cả kinh, nghĩ đến chuyện tin nhắn kia, mặt Lục Tĩnh Sanh trở nên đáng sợ, lập tức ra sức giãy tay ra, đối phương bỗng nhiên nói:
"Ngày đó ở bãi đỗ xe, nữ nhân Trung Đông kia đến tột cùng nói gì đó? Khẳng định là cô nhân cơ hội nói xấu tôi.".
Ánh mắt Diệp Hiểu Quân lặng lẽ tĩnh lại, thở phào trong lòng, khóe miệng cũng kín đáo lộ ra một tia ý cười:"Không có việc gì tôi đi trước, lão bản.".
Nói đi là đi, Lục Tĩnh Sanh đối với bóng lưng của nàng nói:"Ta họ Lục.".
Diệp Hiểu Quân có chút không hiểu, quay người nhìn nàng một cái, mặt không chút thay đổi nói:"Lục lão bản.".
Diệp Hiểu Quân mới từ trong phòng hội nghị đi ra, đã bị Tương Tiểu Phù kéo đi ra hành lang.
"Em nhận thức Lục Tĩnh Sanh kia? Hai ngươi bàn cái gì vậy? bàn về [Phù Sinh] sao?".
Diệp Hiểu Quân:"Không tính nhận thức...... ưm, Chủ yếu bàn về hạng mục liên quan đến kịch bản [Phù Sinh ].".
"Nhanh như vậy liền quyết định? Xác định?".
"Nàng là nói như vậy.".
Tương Tiểu Phù nhiệt huyết dâng trào nóng lòng muốn biết:"Quan hệ tốt, chị mới được bổ nhiệm làm giám đốc nhân sự, phải bận rộn nhiều việc. Thế nhưng cũng đâu có được chiếu cố gì đặc biệt đâu đâu?! Ai, chị nói này, Em chết như thế nào đâu mà cái vẻ mặt một chút cũng không vui vẻ thế? Chuyện này em hẳn là rất thích đi, rốt cục thông qua được cái hạng mục, lần này khẳng định kiếm không ít. Không phải còn đang suy nghĩ chuyện Cố Lam đi? Nhìn xem bộ dáng vừa rồi của nàng trong phòng hội nghị, quả thực là tiểu nhân đắc chí...... Bất quá nàng vì cái gì như vậy nhằm vào em? Hai người các em có cố sự?...... Hay là, nàng cũng theo Trần Nhĩ......".
Diệp Hiểu Quân vẫn cảm thấy Tương Tiểu Phù công việc thông thạo, nhân tâm nhiệt tình, rất tốt. Gần nhất mới biết được nàng này há mồm có đủ bát quái, tiếng huyên náo, còn có thể làu bàu lầu bầu liên tiếp hỏi không thôi.
"Bất quá a!" Tương Tiểu Phù vỗ thật mạnh bả vai Diệp Hiểu Quân một chút,"Tân lão bản thật đúng là đại phúc tinh của em, không chỉ có đứng ra nói giúp em, còn tại sự nghiệp tương trợ em, em nên nắm chắc thật tốt cơ hội lần này.".
[Phù Sinh] có thể nhanh như vậy được quyết định quay chụp thật là chuyện tốt, làm Diệp Hiểu Quân cười không nổi.
Tựa như từ sau khi xuất hiện tin nhắn quỷ dị kia trong cuộc sống của nàng, nhân sinh của nàng bắt đầu phát sinh biến chuyển kỳ dị. Chia tay, thăng chức, kịch bản được lựa chọn, tiến vào quay chụp...... Nàng nắm chặt điện thoại di động trong tay, có chút chờ mong, càng nhiều cũng là có chút sợ hãi không nói rõ.
Không biết phía trước còn có chuyện gì đang chờ nàng.
Đi vòng vèo trở về, xuyên thấu qua kính thủy tinh tường phòng hội nghị thấy Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân tay cầm cùng một chỗ, một bộ dáng ái muội, Cố Lam nhịn không được cười lạnh không ngừng: Ta đã nói vì cái gì họ Lục này có thể làm như vậy tuyệt tình, có tiền không kiếm, có lợi bất đồ, nguyên lai đều là Diệp Hiểu Quân khiến cho quỷ! Diệp Hiểu Quân, chia tay mới bao lâu, ngươi liền cùng người khác muốn cùng một chỗ! Không thiếu gió thổi thoảng bên tai đi! Không...... Có lẽ trước lúc chia tay các nàng đã mờ ám đi, bằng không vì cái gì nàng có thể phân như vậy quyết tuyệt? Này gia thế bối cảnh họ Lục xác thực rất có lực hấp dẫn, ngay cả Trần Nhĩ đều phải bợ đỡ nàng...... Chính là Diệp Hiểu Quân khi nào thì học được chiêu thức ấy? Cũng là không giống tác phong của nàng.
Đây là đang trả thù ta.
Cố Lam ngồi ở ghế phó lái, suốt quãng đường mặt đen lại, ngẫu nhiên lâu lâu lộ ra cổ quái tươi cười, trong nháy mắt lại biến chuyển sang trạng thái hoảng sợ. Trợ lý ở một bên xe nhìn, lâu lâu nuốt nước miếng — Cố tỷ nhìn qua như thế nào có điểm dọa người a.
Cố Lam thầm nghĩ: Xem ra Diệp Hiểu Quân sẽ không khinh địch như vậy dừng tay, mình phải theo dõi lâu thêm chút.
Buổi tối hơn 8 giờ, Lục Tĩnh Sanh rốt cục cảm thấy đói bụng, cơm mà trợ lý đưa tới cho nàng đã muốn lạnh thấu. Nàng muốn ăn chút đồ ăn nhanh, lại không biết cái gì mới dễ ăn, nhớ tới các loại nhà ăn, rau củ đều cảm thấy mỡ lợn muối, ghê tởm.
Đi xuống bãi đỗ xe b3 ngồi vào trong xe, điện thoại mẹ đánh lại đây, nàng mở ra loa ngoài, bên trong xe vang lên thanh âm mẫu thân:"Nghe nói con quyết định tập trung vào quay phim điện ảnh? Nhanh như vậy?".
Lục Tĩnh Sanh:"Mẹ tin tức cũng thật linh. Làm sao vậy, mới nói muốn thả con tự làm một thời gian, nhanh như vậy liền theo sát muốn can thiệp?".
"Không phải, ta không can thiệp con, con muốn làm gì mọi sự đều tùy con, dù sao con cũng trưởng thành rồi. Nhưng là chuyện này của con cũng có chút lo lắng? Con luôn có điểm xúc động, từ trước tới nay tâm tư quá yếu.".
"Bất quá chính là bộ điện ảnh đầu tiên, cho dù thua cũng là khởi đầu." Lục Tĩnh Sanh đem xe chạy ra ngoài, lúc này ngã ba cũng đã muốn thông thoáng, rất nhanh liền tiến vào cao tốc.
Thân là mẫu thân vẫn là phi thường hiểu biết nữ nhi, theo tính tình đến năng lực đều rõ như lòng bàn tay. Nhiều lời vô ích, rõ ràng nói sang chuyện khác:"Đêm nay về nhà một chuyến đi, ta và ba ba con đều nghĩ con".
"Con từ Vân Nam trở về không phải trước tiên về nhà đưa tin?" Lục Tĩnh Sanh thập phần cảnh giác. Cũng không sao, đã qua bao nhiêu lần lão thái thái đều lấy cớ "tưởng mong" này đem nàng lừa trở về. Nàng mới đầu cũng là đơn thuần, lòng lo lắng, hiếu tâm mua một đống dinh dưỡng phẩm về nhà. Về nhà vừa thấy há hốc mồm, vây quanh bàn ăn một vòng trừ bỏ ba mẹ còn có một ít không rõ sinh vật: bên này công tử nhà ai, bên kia thiếu gia nhà nào, tất cả đều là lão gia tử năm đó dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng đã hạ nhân tình, nay Tuấn Thiên phát triển không ngừng, độc nữ băng tuyết thông minh, tự nhiên là đến "Đòi nợ".
Lục Tĩnh Sanh đối với người không quen trời sinh có xúc giác mẫn cảm, cách mấy con đường đều có thể ngửi được hương vị trên người bọn họ tản mát ra làm nàng khó chịu. Nàng xinh đẹp, thông minh, nhiều tiền hơn nữa cao ngạo, từ nhỏ khi ra đường liền có này đó người theo che kín bên người. Nàng cũng chẳng thèm để vào mắt, lâu dần nàng cũng có chút lưu ý qua, thời điểm mười lăm, mười sáu tuổi cũng từng ước hội quá vài lần, đáng tiếc ước hội ngày đó hoàn toàn không giống với tình tiết lãng mạn hay chiếu trên phim ảnh. Lục Tĩnh Sanh chỉ cảm thấy phiền toái, mỗi lần đều là ở bối cảnh âm nhạc vang lên triền miên đề nghị về nhà.
Bạn thân từng nhận xét:"Cậu đây là nắm trong tay nhiều điều kiện cao, nên ánh mắt cao, hơn nữa đại đa số người theo đuổi cậu đều là vì điều kiện cậu tốt. Cậu thử hướng tới giai tầng cao hơn tìm kiếm xem, chắc sẽ có người người khiến cậu tâm hoa nộ phóng.".
Tuy rằng Lục Tĩnh Sanh cảm thấy "Tâm hoa nộ phóng" – bốn chữ này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên người nàng, kể cả khi con trai độc nhất của giám đốc một xí nghiệp nổi tiếng về nước – Phúc Bố Tư, hai người tại một buổi tiệc nhận thức nhau ngay cạnh ban công khi một mình uống rượu, Lục Tĩnh Sanh tính nói chuyện hợp tác sau đó còn thật sự muốn thử xem cùng hắn phát triển.
Hai người cùng nhau nói chuyện một hồi, bạn tốt tới hỏi:"Thế nào rồi?".
Lục Tĩnh Sanh cảm thấy không cảm giác, cùng bạn tốt nói:"Vẫn là không cảm giác, bạch diện bao nước sôi.".
"...... Ngươi là bị lãnh cảm hay là đồng tính luyến ái đó?".
Lục Tĩnh Sanh cân nhắc một lát nói:" Vế sau cậu nói tính ra khả năng khá lớn.".
Đương nhiên kia chính là một câu nói vui đùa, có phải hay không đồng tính luyến ái điểm ấy không có người đến cùng nàng kiểm chứng, nhưng nàng đối nam nhân hoàn toàn không cảm giác thế nhưng thật ra là chuyện thật. Đã 27 tuổi như trước không có gì động tĩnh, mụ mụ nàng cũng hỏi qua nàng:"Con không phải đồng tính luyến ái chứ?".
Lục Tĩnh Sanh cười nói:"Có khả năng, dù sao con không thích nam nhân. Nếu ngày nào đó con đem cô gái nào về nhà, mẹ nên chịu đựng.".
"Được a." Lục mụ mụ cũng học nàng không điều ngữ khí nói,"Nhất định phải là gia cảnh tốt, tướng mạo xinh đẹp, giá trị con người không hơn triệu đừng lĩnh vào cửa.".
Lục Tĩnh Sanh một bộ biểu tình đau đau răng, rồi đi.
Đối với lần đó đối thoại, Lục Tĩnh Sanh hoàn toàn coi như một hồi vui đùa, nhưng đối Lục mụ mụ mà nói cũng là một hồi thử.
Nếu Lục Tĩnh Sanh biết mẹ nàng thực hoài nghi chính mình là đồng tính luyến, phỏng chừng tê răng.
Lục mụ mụ vốn không tha chuyện quản việc của nữ nhi, sau lần đó cũng có chút tâm tư, bắt đầu lưu ý tìm hiểu gia cảnh các đoàn lý tiểu thịt tươi, thậm chí mang về nhà nghiên cứu. Lục ba đều kín đáo phê bình, chính là ở nhà địa vị Lục mẹ cao nhất, nói một không có hai, bày ra thiên la địa võng, đáng tiếc đều bắt không được nhà mình đã muốn biến thành phượng hoàng chim hoàng yến.
"Nói sau mẹ nhé, con bên này có hạng mục sẽ sớm triển khai, đạo diễn cùng tổ phim đều chưa xác định, đêm nay sau khi trở về còn phải tăng ca. Ba mẹ xem tin tức cũng đừng quá quan tâm, sớm một chút nghỉ ngơi. Tuy rằng con cũng nhớ hai người, nhưng là làm thật tốt công tác vì ngài cùng lão gia tử tranh khẩu khí có phải hay không? Xong việc này, con sẽ trở về nhà cùng ba mẹ sau được không?".
Nữ nhi nói ngọt, còn nói có lý, Lục mụ mụ cũng không có biện pháp.
"Đừng quên kết giao bạn gái." Cuối cùng mụ mụ nhắc nhở.
Phía trước một chiếc xe đột ngột dừng, Lục Tĩnh Sanh thiếu chút nữa đánh đi lên, chứng tức giận phát tác, mắng câu:"Chết tiệt!".
Lục mụ mụ:"Gì đó?!".
"Chết tiệt...... Lái xe cái kiểu gì không biết." Lục Tĩnh Sanh nói,"Con lái xe đã, nói chuyện sau nhé mẹ.".
Truyện khác cùng thể loại
100 chương
98 chương
493 chương
138 chương
121 chương
559 chương
56 chương