Khương Hạo bị người đoạt đi, Thư Tử Tĩnh tại chỗ báo cảnh sát. Sau hai tư giờ vẫn như trước, không có tin tức. Lúc nghe đến tin này Thư Bằng vốn còn muốn về nhà trách cứ con gái đôi câu, thế nhưng nhìn đến vết thương trên đầu gối cùng cánh tay nàng, tâm cũng mềm nhũn ra. Thế nhưng Thư Tử Tĩnh lại tự trách, phụ thân cố ý dặn dò nàng tới đón người, nhất định là có việc phát sinh, nàng nên giữ vững tinh thần chú ý hơn nữa mới phải, đằng này lại để cho người khác dễ dàng cướp đi Khương Hạo như vậy... Người vô dụng như vậy, khó trách sẽ không được yêu thích. Thư Bằng gọi bác sĩ tư nhân tới kiểm tra cho con gái một chút, bảo đảm không có thương tổn gì về gân cốt, mới an ủi: "Con trước nghỉ ngơi thật tốt, đừng nghĩ chuyện này nữa. Sắp thi rồi, đem tinh lực đặt ở trên cuộc thi đi." Thư Tử Tĩnh gật gật đầu, lo lắng nói: "Thế tiểu Hạo..." "Chuyện này ba sẽ xử lý." Thư Bằng gọi điện thoại cho Khương Bác Văn, dù sao đều nên nói cho hắn biết, không bằng thẳng thắn một ít. Không nghĩ tới Khương Bác Văn nói: "Hắn không phải con của em, chuyện của hắn không có quan hệ gì với em." Thư Bằng cúp điện thoại, ngầm thở dài. Thê tử Trần Du nói: "Chuyện này chúng ta trước không cần nhúng tay, nói đến cùng cũng là việc nhà bọn hắn. Chờ Bác Văn cần chúng ta giúp tự nhiên sẽ nói với chúng ta." Thư Bằng gật gật đầu. "Đã xảy ra chuyện gì?" Thư Tử Tĩnh đứng ở ngoài phòng, cho dù trong phòng hơi ấm khắp phòng, người luôn sợ lạnh như nàng vẫn mặc vào áo ngủ đông dày. Trần Du nói: "Chuyện của người lớn, con không cần để tâm." Thư Tử Tĩnh nhụt chí, Ba Mẹ vốn là như vậy, chuyện gì cũng không nói với nàng, chỉ cần nàng an tâm đọc sách, muốn đem nàng làm tiểu hài tử tới khi nào? Trở lại trong phòng, vết thương làm cho nàng đi rất chậm. Bởi vì vết thương đều vừa vặn nằm ở các khớp xương, trừ khi là toàn thân đều xoay người đứng lên, nếu không vận động chút thôi cũng sẽ làm cho nàng đau đớn một phen. "Tử Tĩnh." Thư Tử Tĩnh quay đầu lại, là Kỷ Duy giáo viên riêng của nàng, hôm nay như trước ở lại nhà nàng. Kỷ Duy là học muội của lão mẹ, một năm bốn mùa, vị giáo viên tư nhân này đều mặc lấy một thân áo khoác âu phục lưu loát màu xanh đậm, tóc dài co lại, một đôi bao tay trắng lộ ra có chút tố chất thần kinh, nhưng Thư Tử Tĩnh nhìn đã thành quen. "Tiểu Duy lão sư." Kỷ Duy đi tới, đỡ lấy eo của nàng, đem nàng nằm trên giường, kéo tốt mền. "Lại nghịch ngợm rồi? Bị thương thành như vậy." Đôi mắt Kỷ Duy nhìn xuống, "Ta không có ở đây bên cạnh con, con liền bị thương." "Tiểu Duy lão sư." Thư Tử Tĩnh nhìn xem vị lão sư này so với nàng lớn hơn mười tuổi, buồn buồn hỏi, "Vì cái gì con chuyện gì cũng làm không được?" "Vì sao có buồn phiền như vậy?" Trên khuôn mặt Kỷ Duy có ý cười ôn hòa, "Trong mắt của ta Tử Tĩnh rất thông minh, vô luận là đàn violon hay làm điện ảnh đều vô cùng có thiên phú. Thành tích trong trường học của con không phải vẫn luôn đứng đầu danh sách sao?" "Không phải... Không phải những thứ này." Thư Tử Tĩnh nhíu mày, "Cho dù là đàn Violon hay vẫn làm điện ảnh đều chỉ cần để ý mà theo, chỉ cần tìm tòi theo lý thuyết căn bản bên trong là ra, dù cho không có Thiên phú, cũng có thể làm theo chỉ dẫn mà đi ra. Nhưng nhân tâm thật sự khó đoán. Thúc thúc thương tiểu Hạo như vậy, đảo mắt liền mặc kệ hắn chết sống đều không để ý. Chẳng lẽ yêu thương chỉ có thể thành lập trên cơ sở huyết mạch sao? Coi như là tiểu Hạo không phải thân sinh hài tử của thúc thúc, thúc thúc sao lại có thể nhanh như vậy cùng hắn cắt đứt." Kỷ Duy mỉm cười: "Ngươi không phải làm không tốt, mà là nghĩ quá nhiều." Thư Tử Tĩnh: "Người cũng cười lời con nói." "Ta làm sao sẽ cười con. Chỉ là muốn nói cho con biết, nhân tâm hoàn toàn rất khó đoán, cho nên chúng ta không cần phải đi đo lường tính toán nhân tâm, chỉ làm việc mình cho rằng đúng là được." Thư Tử Tĩnh nháy mắt mấy cái. "Nhưng khi làm việc thiện, cần để tâm tới tiền đồ sao." Kỷ Duy đi ra, Thư Tử Tĩnh lật qua lật lại vẫn là ngủ không được. Nàng lấy điện thoại di động ra, đem chuyện này đổi thành tên giả phát lên mạng chia sẻ cùng bạn bè. Mấy phút đồng hồ sau, các bằng hữu đều có người quan tâm đến, số lượng trách cứ cái người phụ thân này cũng không ít. Lần nữa làm mới bài viết, đã thấy người cực kỳ ít phản hồi nàng – Đồng Ấu Ninh kia thế nhưng phản hồi bài viết của nàng! Thư Tử Tĩnh tinh thần chấn động, vội vàng ấn mở. Đồng Ấu Ninh: "Tử Tĩnh bảo bối của ta vẫn là ngây thơ như vậy. Em cảm thấy vị phụ thân này lạnh lùng hà khắc? Lúc em nhắc tới Yêu ở đây như thế nào không suy nghĩ tới thứ cơ bản nhất của tình yêu là cái gì, là thành thật. Phần yêu này ngay từ đầu đã nương theo lời nói dối, một cái người bị lợi dụng 7 năm, hắn bỗng nhiên tỉnh ngộ, không muốn tiếp tục bị lợi dụng, đều muốn ngừng lại tổn hại, em lại nói hắn máu lạnh? Hắn là phụ thân tốt, nam nhân tốt, nhưng hắn lấy được là cái gì? Hắn dùng tất cả tình thương của cha đổi lấy là nhục nhã vô cùng, em còn muốn nhìn hắn người đã bị làm nhục nhiều năm như vậy phải cao thượng, hay em thấy phần nhục nhã này có lẽ là hắn ưa thích? Tử Tĩnh bảo bối, em có thể phân rõ ràng một điểm không? Trên thế giới này không có người nào trời sinh nên chịu khổ, vị phụ thân này dựa vào cái gì nên tiếp tục chịu tội? Bây giờ Hắn có đối với mẫu tử đoạn tuyệt quan hệ cả đời không qua lại với nhau, hắn cũng không có sai. Lỗi chính là người mẹ này, nàng hiển nhiên chính là tiện nhân là người phát ra tất cả sự tình." Vòng bạn bè chung của hai người có không ít, phản hồi này của Đồng Ấu Ninh tự nhiên cũng bị rất nhiều người cùng trong vòng bạn bè trông thấy. Nàng lần này hỏa lực oanh tạc, không chút nào nể mặt Thư Tử Tĩnh. Nàng nhớ tới nhiều ngày trước theo đuôi Đồng Ấu Ninh đi tiệc rượu, ánh mắt thật vất vả từ giữa đám đông xuyên qua, nhìn thấy Đồng Ấu Ninh đang cùng một vị nam nhân thân mật thì thầm, cười đến vô cùng vui vẻ. Cái hình ảnh kia bây giờ còn có thể rõ ràng ở trong đầu nàng cất đi, mỗi lần nhớ tới trong lòng còn có thể cay mũi. Nếu như nói tiểu Duy lão sư vẫn luôn khích lệ Thư Tử Tĩnh dũng cảm tiến lên, thì việc Đồng Ấu Ninh thường xuyên làm chính là cho nàng cảnh tỉnh. Đồng Ấu Ninh từ trước đến nay quan điểm tươi sáng rõ rệt, yêu ghét rõ ràng, ngôn ngữ sắc bén có đôi khi làm cho nàng chống đỡ không được, nhưng Thư Tử Tĩnh chính là ưa thích nàng, vô luận như thế nào chính là ưa thích. Đồng Ấu Ninh vẫn luôn không thường cùng nàng có nhiều trao đổi, chắc hẳn cũng là ngại nàng suy nghĩ ngây thơ. Lúc này đối thoại sắc bén coi như là nói ra lời chân thật. Coi nàng 20 tuổi, đối với Đồng Ấu Ninh như cũ là cái tiểu hài tử không thói quen mà thôi. Thư Tử Tĩnh lặng yên nhìn một lần phản hồi của Đồng Ấu Ninh, không nỡ xóa bỏ. ————– Diệp Hiểu Quân đi bệnh viện kiểm tra lại, không có trở ngại, từ nhỏ chưa từng trải qua bạo lực tổn thương gì lớn trong nội tâm nàng cũng rơi xuống một tảng đá lớn. Cái tảng đá lớn này vừa dứt, một cái mái hiên đá khác lại bắt đầu nổi lên. Diệp Hiểu Quân cũng nhìn thấy tin tức chấn động lan rộng trên các diễn đàn giải trí, có chút kinh ngạc, hành động của Lục Tĩnh Sanh thật sự quá nhanh. Thế nhưng là cẩn thận nghĩ tới, chuyện này có phải hay không có chút quá mức rồi? Tuy rằng chuyện này ngay từ đầu không có quan hệ gì với Diệp Hiểu Quân, nhưng trải qua lần đó cùng Ngu Minh Đình, Diệp Hiểu Quân vẫn có chút quan tâm, ý định xế chiều đi công ty tìm Lục Tĩnh Sanh một cái. Coi như là lắm miệng cũng tốt, ít nhất nhắc nhở một chút việc này mạo hiểm. Nếu như diễn đàn kia nói là thật, tuôn ra những thứ này một đường đại gia, sẽ liên lụy đến bao nhiêu người, bao nhiêu công ty, bao nhiêu hạng mục? Ca sĩ cũng tốt, diễn viên cũng thế, bọn hắn ở trước mắt công chúng cực ít người thể hiện con người chân thật của mình. Công ty quản lý sẽ vì lăng xê bọn hắn mà chế tác một cái hình tượng, cái hình tượng này chế định bình thường cân nhắc hai phương diện: Một là khí chất ngoại hình của minh tinh; hai là chiếu theo nhu cầu thị trường còn khuyết thiếu. Có người đi theo con đường làm ngọc nữ minh tinh khả năng quay lưng nhấc váy giẫm chân lên bàn quát tháo như nhân vật hung ác, có chút người theo hướng con người dương cương rắn rỏi thế nhưng có thể bị một chú chuột làm sợ đến dựng thẳng lên Lan Hoa Chỉ kêu trời kêu đất —— bộ dạng bọn hắn bày ra trước mặt người khác vốn là hàng hóa, là sản phẩm đóng gói đem ra bán cho người hâm mộ. Nhưng người hâm mộ cũng không cho rằng như vậy, bọn họ thường xuyên quảng cáo rùm beng cũng yêu nhất một điểm chính là "Chân thật". Có ai có thể thật sự với tới trong sinh hoạt thần tượng đây? Fan chính là yêu bộ dáng mà thần tượng bày ra đó thôi. Nếu như mặt chân thật nhất của những minh tinh này bị công bố, đại chúng nhất định sẽ bởi vì chính mình bị "Lừa gạt" mà phẫn nộ, quần chúng chi nộ đáng sợ, huống chi, cùng Ngu Minh Đình lăn lộn trong list kia một danh sách nữ minh tinh dài dằng dạc, đem cái danh "Đồng tính luyến ái " đắp lên, đi theo các nàng cả đời. Trong những người này có chút thật vất vả mới có thành tựu của ngày hôm nay, mà cũng có ít người giải nghệ rời khỏi ngành giải trí, kết hôn sinh con rồi... Nữ minh tinh không giống với nam minh tinh, các nàng phải chịu nhiều quan niệm thế tục trói buộc, một khi tuôn ra, hầu như cũng là kết cục như Á Khả. Thời điểm Diệp Hiểu Quân lái xe hướng cao ốc Thịnh Phong ra đi có chút đau đầu. Chiêu này hoàn toàn chính xác có thể rất nhanh đánh chết Ngu Minh Đình, thế nhưng là thật sự phải hi sinh nhiều người vô tội như vậy? Ngay lúc Diệp Hiểu Quân còn đang kẹt ở trên đường, chủ diễn đàn ẩn dật thật lâu kia rút cuộc hiện thân. "Lâu chủ đã bắt được toàn bộ tư liệu lịch sử Ngu Minh Đình phóng đãng, chậc chậc chậc... Thật sự là đặc sắc a, lâu chủ sẽ công khai nguyên một đám. Sẽ đăng dần lên, mod đừng có xóa a." Lâu chủ hiện thân quá chậm mà còn thừa nước đục thả câu, nhiều ngươi truy cập từ bốn phương tám hướng dũng mãnh lao vào trang chủ diễn đàn đem Server diễn đàn giẫm bạo, trong lúc nhất thời toàn bộ diễn đàn tê liệt. Thớt này lại một loạt náo động, đã bay đến trang thứ ba rồi. Diệp Hiểu Quân đem xe ngừng đến ven đường, lâu chủ tuôn ra người đầu tiên. Cam Uyển. Nữ minh tinh này Diệp Hiểu Quân biết rõ, quá biết, đại khái tại năm sáu năm trước Cam Uyển từ diễn viên đổi nghề trở thành ca sĩ, ca khúc chủ đề album thứ hai tính cả một bộ kịch truyền hình lúc ấy cùng nhau đại nhiệt, một lần liền nổi tiếng. Hai năm kia Cam Uyển phong quang vô hạn, chẳng qua là về sau phát triển không tốt, không mấy năm khí vận liền đi qua. Nhưng nghỉ hè hàng năm kịch truyền hình kia lại được phát lại, ca khúc của Cam Uyển vẫn là truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ. Nàng chính là điển hình nổi tiếng nhưng không làm dáng đại gia, luôn luôn dùng hình tượng thanh thuần kỳ nhân, mà tấm hình trước mắt này... Diệp Hiểu Quân nhìn thoáng qua, thật sự quá tệ tâm, đè xuống nút home khóa, lui đi ra. Vẫn là đến chậm một bước... Dòng xe dài trong buồn chán chậm rãi tiến về phía trước, bị dừng lại nguyên chỗ Diệp Hiểu Quân cắn môi, lông mày nhăn cùng một chỗ. Lục Tĩnh Sanh là một cô nương thông minh, vẫn luôn có chủ ý của mình, nhưng nàng dù sao cũng còn trẻ tuổi, có đôi khi sẽ thật dùng sức quá mạnh. Trong lòng tâm tình lo lắng quanh quẩn, thầm nghĩ nhanh lên gặp Lục Tĩnh Sanh. Không biết khóc bao lâu, rút cuộc lụa đen trước mắt Khương Hạo được lấy mất. Hắn nheo lại mắt, phát hiện bản thân bị đặt trong một gian phòng lạ lẫm, nhưng người trước mắt cũng không lạ lẫm. "Mẹ..." Khương Hạo mơ hồ, cho rằng mình bị bắt cóc rồi, bị ép ăn dược vật kỳ lạ sau đó ngủ thật lâu, nước mắt nương theo hắn tỉnh lại, người bắt cóc hắn đúng là mẹ của hắn? Ngu Minh Đình một bên con mắt đeo bịt mắt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mới qua thời gian không bao lâu, hai gò má hốc hác thật sâu, nhìn qua cùng Cương thi cũng không khác mấy. Khương Hạo biết rõ đây là mẹ của hắn, nhưng lại chỗ nào đều không thích hợp, làm hắn sợ đến thiếu chút nữa lại òa khóc. "Tiểu Hạo, nhớ Mẹ không?" Ngu Minh Đình sờ lên khuôn mặt Khương Hạo, đưa vệt nước mắt lau đi. Khương Hạo kéo ra cái mũi: "Con phải về nhà." Ngu Minh Đình cười cười: "Tiểu Hạo đừng sợ, mẹ chỉ muốn gặp con, ngày mai sẽ đưa con đi về nhà." "Giờ con muốn về nhà, con muốn Ba ba." Khương Bác Văn đau lòng nhi tử, nhi tử cũng thương ba ba hắn, từ nhỏ cùng Ba ba quyến luyến —— thật sự là sự việc đặc biệt châm chọc. Trước kia Ngu Minh Đình vẫn cảm thấy chuyện này rất tốt, hai người không có quan hệ máu mủ ruột thịt gì có thể thân mật như vậy, có phải hay không đời này có thể như vậy thật tốt sống qua? Quên đi hết thảy lúc trước, lại lần nữa bắt đầu. Chưa nói được hai câu Khương Hạo lại bắt đầu khóc rống, Ngu Minh Đình chỉ là muốn nhìn thấy hắn, người giờ cũng gặp được rồi, cũng không muốn hắn khổ sở, đưa di động cho hắn: "Con gọi điện thoại cho ba ba đi, kêu ba đến đón." Việc Khương Bác Văn nhận được bưu kiện từ Lục Tĩnh Sanh, Ngu Minh Đình cũng đã biết, Diễn đàn giải trí kia tuân trào cái gì nàng cũng biết. Tựa như lúc trước nói, nàng không có ý khác, thầm nghĩ trông thấy nhi tử. Khương Hạo hai mắt lập tức tỏa sáng, cầm điện thoại gọi cho Khương Bác Văn. Điện thoại vang lên thật lâu người đầu kia mới tiếp, cũng không có nói chuyện. "Ba ba! Con đang ở cùng với Mẹ!" Khương Hạo nói, "Ba tới đón con được không?" Ngu Minh Đình đứng ở một bên, nhìn biểu lộ Khương Hạo từ vui sướng dần dần biến hóa, cuối cùng để điện thoại xuống, ngây dại. "Làm sao vậy?" Ngu Minh Đình hỏi. "Ba ba nói, con không là con của ba, ba không cần con nữa..." Ngu Minh Đình sờ lên đầu hắn, một lần nữa đánh số Khương Bác Văn gọi điện thoại qua. "Tiểu Hạo là vô tội." Nàng nói, "Mọi chuyện cơ bản đều là em có lỗi với anh..." "Không cần phải nói những thứ này." Khương Bác Văn cắt ngang nàng, "Con của cô chính cô nuôi dưỡng, tôi cùng với cô ly hôn. Thư đề nghị ly hôn tôi sẽ gởi cho cô, cho tôi địa chỉ." "..." Ngu Minh Đình để điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn Khương Hạo. "Ba ba vì cái gì không quan tâm con? Vì cái gì nói con không là con của ba?" Khương Hạo trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, "Chẳng lẽ những gì cái người kia nói năm trước đều chính là thật sự?" Năm trước, Tống Văn Nghị vụng trộm đến nhìn qua Khương Hạo, nói với Khương Hạo hắn mới là Ba ba của nó, bị Ngu Minh Đình đuổi đi, cũng cảnh cáo hắn không cho phép lại đến. Nàng dặn dò Khương Hạo phải ngoan, chuyện này không thể để cho Ba ba biết. Khương Hạo tuổi tác tuy nhỏ, nhưng cũng là hài tử 7 tuổi đã tự mình biết suy nghĩ vấn đề... Hắn tuy rằng một mực chưa nói, nhưng là không quên. "Tiểu Hạo..." Khương Hạo một chút đem nàng đẩy ra, hướng nàng kêu to: "Đều là bởi vì mẹ! Mẹ làm gì có lỗi với Ba ba, Ba ba mới không cần con nữa! Đều là lỗi của mẹ! Không có quan hệ gì với con! Ba ba... Ô ô ô ô... con muốn Ba ba..." Tiếng khóc của con trai lớn như vậy quanh quẩn trong phòng, Ngu Minh Đình sững sờ mà nhìn hắn, giống như tan nát cõi lòng rồi, hai mắt thất thần. Cuối cùng đã tới công ty, Diệp Hiểu Quân bay thẳng tới văn phòng làm việc của Lục Tĩnh Sanh. "Cô cũng thấy rồi a, yêu sách trên mạng kia." Lục Tĩnh Sanh ngồi ở trên ghế sofa, vốn cầm trong tay điếu thuốc, thấy Diệp Hiểu Quân đến liền dập tắt. "Còn muốn tiếp tục không? Đã có ba cái tên nghệ sĩ bị tuôn ra." Diệp Hiểu Quân đứng ở trước mặt nàng, "Tiếp tục như vậy cuối cùng sẽ là một cuộc động đất trong ngành giải trí, sẽ có bao nhiêu người đầu rơi máu chảy... Chỉ là vì trả thù một người như Ngu Minh Đình, đem chính mình cũng dính líu vào. Đả thương địch thủ một nghìn tự tổn thương tám trăm, cô làm như vậy tự tổn hại tuyệt đối không chỉ có tám trăm, đáng giá không?" So sánh với Diệp Hiểu Quân kích động, Lục Tĩnh Sanh biểu lộ thần kỳ tỉnh táo. "Nếu như tôi nói cho cô biết, chuyện này không phải tôi làm, cô có tin không?" "... Cái gì?" Lục Tĩnh Sanh nói: "Tôi chỉ là đem chuyện cũ năm xưa kia của Ngu Minh Đình gởi cho Khương Bác Văn, coi như là giúp hắn triệt để nhận rõ lão bà cùng giường chung gối là như thế nào lợi dụng hắn, tôi chỉ ý định để cho một mình hắn biết. Trên mạng phát tán những thứ kia không phải tôi phát, tôi còn không có ngu như vậy." Diệp Hiểu Quân không nghĩ tới đúng là như vậy... Diệp Hiểu Quân: "Có người muốn giá họa cô." Lục Tĩnh Sanh chậm rãi gật gật đầu.