Có chuyện muốn nói cho ngươi
Chương 2
Đối với tin nhắn kỳ quái này, ngay từ đầu Diệp Hiểu Quân cũng không để trong lòng. Cô cùng Cố Lam một chỗ đã được mấy năm nay. Mặc dù nàng không quá nổi tiếng, thỉnh thoảng xuất hiện trên phim ảnh, nhưng bằng vào tướng mạo xinh đẹp ngọt ngào, Cố Lam vẫn thu về một ít fan trung thành. Truyền thông cũng không hoàn toàn coi nàng là không khí, việc diễn viên hạng chín cùng biên kịch hạng ba đồng tính một chuyện này cùng nàng vẫn có liên hệ.
Dù vậy, cuộc sống các nàng từ trước tới giờ, vẫn luôn hòa thuận ấm áp.
Cho nên những tin nhắn tự xưng đến từ tương lai, một cái rồi hai cái tới ba cái liên tiếp nhắn tới, Diệp Hiểu Quân cũng chỉ cảm thấy có lẽ là từ vị fan trung thành nào đó biến đổi biện pháp hồ nháo. Thế nhưng, việc di động Cố Lam tự động kết nối được wifi của nhà đạo diễn Trần Nhĩ một màn kia làm cho nàng sững sờ tại chỗ.
Nàng đoán chắc đã xảy ra cái gì, chắc chắn một nguyên nhân nào đó đem sự việc xảy đến tình huống này, nhưng nguyên nhân này lại như là bị bịt kín một tầng sương mù dày đặc, gần ngay trước mắt lại không có biện pháp thấy rõ. Tầng sương mù này quấn quít lấy tư duy Diệp Hiểu Quân, làm cho nàng mệt mỏi khiếp sợ, không cách nào tập trung lực chú ý đi phân tích tìm ra nguyên nhân có khả năng nhất, thẳng đến khi Trần Nhĩ đem hai ly rượu đặt tới trước mặt nàng, nàng mới lấy lại tinh thần, cầm di động, cất đi tránh khỏi tầm mắt Trần Nhĩ.
Tương Tiểu Phù cùng Trần Nhĩ đều nhìn về phía Diệp Hiểu Quân.
......
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?".
Trên đường trở về Diệp Hiểu Quân một đường trầm mặc, Tương Tiểu Phù nhịn không được hỏi, nhưng đáp lại đều như cũ là trầm mặc.
"Được rồi, tôi đầu hàng. Xem ra Trần đạo diễn ý tứ đối với kịch bản kia vẫn là cảm thấy có hứng thú, chút quay về tôi sẽ báo cáo lại chủ quản nội dung cuộc gặp hôm nay, đem Trần Nhĩ thỏa thuận soạn lại, chuyện này liền giao cho công ty đi.".
"Cám ơn......".
"Ôi, nói cảm tạ cái gì, cả người khó chịu.".
Diệp Hiểu Quân về nhà, thời điểm xuống xe, Tương Tiểu Phù nhìn vẻ mặt của nàng vẫn là có chút lo lắng, tựa hồ đoán được vài phần.
"Có chuyện gì đừng để chính mình nghẹn trong lòng, tùy tiện tìm người nào đó nói ra đều tốt. Tóm lại không được ảnh hưởng công tác. Vẫn là câu nói kia, cùng ai gây khó dễ đều đừng tìm tiền gây khó dễ."
Diệp Hiểu Quân có chút nghe không vào Tương Tiểu Phù đang nói cái gì, máy móc mà về đến nhà.
Cửa vừa mở, lập tức nghe thấy trong phòng có động tĩnh, Cố Lam tỉnh, động tác cầm chìa khóa của Diệp Hiểu Quân có chút do dự, cửa bá kẽo kẹt một tiếng, bị kéo ra.
"Chị đi đâu vậy??" Cố Lam tóc tai lộn xộn, mặc một bộ áo yếm liền quần, có chút gấp gáp, "Chị có phải hay không cầm điện thoại của em?"
Diệp Hiểu Quân lấy điện thoại trong túi đưa trả lại cho nàng.
"Ai, em nói chị, sao tự nhiên lấy di động của em?" Cố Lam nhận di động, một bên kiểm tra, một bên oán giận,"Vạn nhất công việc có chuyện, tìm em không được thì làm thế nào? Lại nhỡ đâu chị bỏ quên điện thoại ở đâu đó thì biết làm sao? Tất cả lịch trình, thông tin công tác của em đều ở trong này đấy! Uy, Diệp Hiểu Quân, chị có nghe thấy không?".
Diệp Hiểu Quân đi đến phòng khách, ngồi trên sô pha, ngay cả giầy cũng chưa đổi.
Cố Lam cảm giác không khí có chút không đúng, đi đến trước mặt nàng nói:"Chị đã đi đâu?".
Diệp Hiểu Quân ngẩng đầu nhìn phía nàng, bất quá một hai giây sau nặn ra biểu cảm tươi cười:"Tiểu Phù tìm chị cùng đi gặp một vị đạo diễn nói chuyện công việc, em cũng biết ".
"A? Ai? Công tác gì à?".
"Trần Nhĩ." Diệp Hiểu Quân đứng dậy đi vòng đến bậu cửa đổi giày, cởi áo khoác,"Không phải là đạo diễn hợp tác trong bộ phim vừa rồi sao"
"A? Trần Nhĩ?" Cố Lam suy tư một chút, "Ah đúng vậy, nhưng không phải là đạo diễn phim lần này".
"Đoàn phim sắp tới đi Đại Lý quay, em tham gia, cũng là hắn đạo diễn? "
"Các chị tán gẫu nhiều như vậy hả?".
"Ân, bọn em còn có duyên hơn ah.".
Cố Lam mấp máy môi, tựa hồ muốn nói cái gì, lại lập tức nở nụ cười, cong lên ánh mắt ngồi vào bên người Diệp Hiểu Quân, vòng ôm cổ của nàng dán đi lên:"Như thế nào vậy? Cảm thấy em không dành thời gian ở bên chị có phải hay không? Coi chị kìa, phía trước đều nói không tốt à, chúng ta bây giờ cái tuổi này hẳn là lấy sự nghiệp làm trọng. Thêm nữa, hiện nay, công tác của chị cũng không nhiều, nhớ em tùy thời đều có thể tới đoàn phim thăm em mà"
Diệp Hiểu Quân ánh mắt nhìn thẳng, quay đầu cũng cười cười nói:"Quá xa, em cứ an tâm làm việc".
Cố Lam cười đến càng vui vẻ, tại trên môi Diệp Hiểu Quân hôn một cái: "Đã biết rõ bảo bối của em, em rất quan tâm thân thể. Bảo bối, em đói bụng, đêm nay em muốn ăn gà."
Diệp Hiểu Quân yên lặng nhìn Cố Lam, Cố Lam vẫn luôn cảm thấy nàng có điểm kỳ quái, đang muốn mở miệng, Diệp Hiểu Quân đã bước đi về phía phòng bếp.
Phòng bếp đối diện ánh chiều tà, từng ánh nắng chiều buông qua cửa kính xuyên vào. Bên kia mặt trời hướng đường trân trời dần xuống, từng tia sáng len lỏi qua tấm màn cửa sổ xuyên vào như bị ai đó ngăn chặn xẻ nhỏ từng tia, vượt qua khe nhỏ lộ ra chút màu đỏ tươi.
Mỗi ngày lo liệu nội trợ đối với nàng mà nói là chuyện thường ngày, Cố Lam nói nàng bận rộn, không có thời gian làm những thứ này. Mặc dù là hai nữ nhân cùng một chỗ, thế nhưng là cũng muốn chia ra người chủ việc trong nhà, người việc bên ngoài.
"Dù sao chị viết kịch bản cũng đều luôn luôn ở nhà, liền thuận tay đem này đó làm đi." Cố Lam nói.
Nước mắt chảy ra cùng dị vật phiền phức khó chịu trong mắt mài cùng một chỗ, làm cho tròng mắt của Diệp Hiểu Quân kịch liệt đau nhức, dao trong tay vì thế nghiêng một cái cắt tới ngón tay, rồi rơi xuống đất.
"Làm sao vậy?" Nghe thấy tiếng dao rơi xuống đất, Cố Lam ở phòng khách hỏi vọng vào.
"Không có gì." Diệp Hiểu Quân hít một hơi,"Cắt vào tay thôi"
"Trong nhà còn băng dán cá nhân không?".
"Có.".
"Ah.".
Cố Lam ở nhà không được vài ngày thì bắt đầu chuẩn bị đi Đại Lý. Công ty chưa sắp xếp trợ lý cho nàng, hai cái rương hành lý nặng đều chính nàng cầm. Diệp Hiểu Quân lái xe đưa nàng đến sân bay, giúp nàng đem hành lý đưa đi ký gửi, tiễn nàng tới tận cửa kiểm tra an nình mới bịn rịn chia tay. Sau đó, Diệp Hiểu Quân quay trở ra, trước tiên tự mình mua vé máy bay, đăng ký chuyến bay sau đó hai giờ, đồng dạng điểm đến là Đại Lý.
Nàng cái gì cũng không mang, chỉ mang theo chứng minh thư cùng ví tiền. Nàng không biết chuyến đi lần này chờ đợi nàng chính là cái gì nhưng nàng không thể không làm như vậy.
Thời gian chờ bay, Diệp Hiểu Quân lấy ra di động, điều tra tin nhắn đến từ "Bearxxx", nàng nhắn tin trả lời: [I]Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?
[/I]
Mãi cho đến trước lúc đăng ký lên máy bay, đối phương đều không có phản hồi cho nàng.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hiểu Quân không mang theo hành lý gì đi đến một thành thị xa lạ như vậy. Máy bay ầm vang rung động thẳng hướng bay lên trời, ngoài cửa sổ cảnh vật dần dần bị sương mù dày đặc thay thế.
Nàng nhớ lại nhiều việc, đại đa số đều là thời điểm mới nhận thức Cố Lam.
Nàng lần đầu nhận thức Cố Lam chính là ngay tại đoàn làm phim [Phong Thần Chí]. Khi đó các nàng cùng tổ, vai diễn của Cố Lam là một tiểu nữ nhân vật mười tám nhỏ bé bình thường, đứng giữa rất nhiều cô gái trẻ tinh quang chói sáng, nàng tựa như cái tiểu nha hoàn bên người thiên kim thiểu thư, chẳng có ai sẽ chú ý tới nàng. Diệp Hiểu Quân tâm tư cũng đều tập trung vào kịch bản, tự nhiên giống như nhiều người không có lưu ý đến nàng. Thẳng đến có một đêm bị tiếng ho khan liên tục không ngừng làm cho ngủ không được, Diệp Hiểu Quân đi ra cửa phòng, phát hiện có một cô nương núp bên cửa phòng của nàng, che miệng ho không ngừng.
"Thật có lỗi...... Có phải hay không đánh thức chị, Diệp tiểu thư." Cố Lam tóc rối tung, trong bóng tối, khuôn mặt trắng bệch, trong tay còn nắm lấy tập kịch bản "Cuống họng em có chút không thoải mái, một mực ho khan, sợ ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, cho nên mới đi ra...... Không nghĩ tới lại phiền tới chị. Em liền đi ngay.".
Diệp Hiểu Quân biết rõ, đồng dạng tiểu diễn viên có thể chỉ được cấp cho một căn phòng ở chung, chen chút cả đám người, mắt thấy nàng liền phải đi, cô gọi lại: "Đã trễ như vậy, Em vẫn còn học kịch bản? Em diễn vai gì?"
Cố Lam xấu hổ cười cười: "Em diễn chính là cái tiểu tùy tùng, chỉ vài câu lời thoại, nhưng em muốn nhìn nhiều một chút kịch bản, tránh khỏi khiến cho các diễn viên khác thêm phiền phức."
Diệp Hiểu Quân không phải người dễ bắt chuyện, đêm đó hai người bọn họ đối thoại cũng không nhiều, lại để cho Diệp Hiểu Quân ấn tượng rất sâu.
Lúc ấy, đoàn phim lấy cảnh quay trên núi làm phim trường, không khí rất lạnh, Diệp Hiểu Quân cũng ngã bệnh. Cố Lam cố ý đưa thuốc đến cho nàng, gặp mặt liền dặn dò nàng phải đúng giờ uống thuốc. Thường xuyên qua lại làm cho quan hệ hai người dần thân thuộc, Diệp Hiểu Quân phát hiện Cố Lam thật sự là một cô gái phi thường cẩn thận.
Khi đó Cố Lam đối với Diệp Hiểu Quân tốt đến cơ hồ là một tấc cũng không rời, chính là gần như lấy lòng. Diệp Hiểu Quân từ nhỏ chưa từng trải qua chuyện yêu đương, tâm tư ở phương diện này cũng không quá để tâm, nhưng Cố Lam thổ lộ lại làm cho nàng lần đầu tiên có cảm giác tâm động.
"Chị chiếu cố chính mình còn không tốt, vậy để em đến quan tâm chị đi".
Thanh âm ngọt ngào của Cố Lam cùng hai mắt long lanh, làm cho Diệp Hiểu Quân không thể nào cự tuyệt. Hai người cứ như vậy một lần yêu đã là ba năm.
Có lẽ vận may mỗi người là có hạn.
Cùng Cố Lam tình yêu ngọt ngào cứ như vậy bên nhau liên tục lên men, bên nhau phát triển tới hình thức dọn vào ở chung cùng nhau. Thời điểm sự nghiệp Diệp Hiểu Quân xuống dốc không phanh làm cho nàng trong lòng hốt hoảng. Công ty bắt đầu ký hợp đồng với một vài tác gia đem tiểu thuyết mạng cải biên thành kịch bản, ban đầu cũng là yêu cầu Diệp Hiểu Quân tự mình cải biên, nhưng nàng cũng không muốn vì người khác bỏ thêm tâm huyết, công ty đành phải mời nguyên tác giả tới đảm nhiệm vai trò biên kịch. Mà điểm mẫu chốt chính là, tiểu thuyết mạng vốn bản thân nó đã có một số lớn người ủng hộ, nay cải biên thành kịch bản điện ảnh, tự nhiên khởi điểm đã được quan tâm cao, nhà đầu tư hài lòng quăng tiền, mọi hạng mục làm tốt, ai ai cũng đều vui mừng tham gia. Diệp Hiểu Quân tuy có một ít danh tiếng, nhưng lão bản vẫn ngại nàng viết ra gì đó không đủ đạt tiếng vang — chính là một cái vòng luẩn quẩn: chong chóng lựa chiều gió mà quay, đề tài nào hot là mọi người như ong vỡ tổ đổ xô vào làm. Dù sao bọn họ cũng không phải cái gì đại lão bản, đại công ty gì. Đâu thể cam đoan trong quá trình không có chuyện thiếu hụt tiền chính. Bánh ngọt không ăn nữa, tùy ý ăn chút gì đó, không đói bụng chết là được. Mấy năm nay, đáng chú ý đều là kiểu "Cội nguồn gốc rễ"- nói về đề tài mâu thuẫn gia đình, bằng không thì chính kiểu một cái tiểu tươi mát, tất cả đều là những đề tài mà Diệp Hiểu Quân không am hiểu cũng không ưa thích.
Cố Lam từng khích lệ nàng nếm thử một ít những đề tài mới, mở ra cái nhìn mới, Diệp Hiểu Quân cũng làm như vậy, nhưng thực đáng tiếc, không thích thì chính là không thích, có nếm thử như thế nào cũng vô dụng.
"Vì sao chị có thể luôn cố chấp đến như vậy, chẳng lẽ không thể vì em thỏa hiệp một lần sao!" Cố Lam chất vấn nói.
Diệp Hiểu Quân không hiểu:"Vì em thỏa hiệp? Cái đó và em thì có quan hệ gì?".
"Tiền a –!" Cố Lam nói,"Không có tiền, chị lo toan sinh hoạt của chúng ta như nào!".
"Chúng ta hiện tại cũng không phải cảnh "sơn cùng thủy tận" [sơn cùng thủy tận- chỉ khi hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất], không phải bên kia em còn có tiền gửi tiết kiệm ngân hàng sao?".
"Tiền gửi ngân hàng của em không thể động!" Cố Lam cắn môi, ghét bỏ nói,"Nếu biết trước chị chỉ được có thế này năng lực, lúc trước chúng ta liền không nên ở chung một chỗ..."
Sau đó, vì sự kiện này Cố Lam đã cùng Diệp Hiểu Quân nói xin lỗi hồi lâu, nói lúc ấy tức giận nhất thời lỡ miệng, kỳ thật không phải ý tứ này. Diệp Hiểu Quân cảm thấy vì loại chuyện này sinh khí cũng là nhàm chán, liền từ bỏ.
Quan hệ hai người không mặn không nhạt vẫn cứ như thế duy trì, ngẫu nhiên chia lìa sẽ làm cảm tình quay về ấm áp, chẳng qua là tiệc vui chóng tàn, bước vào đêm giáng sinh năm thứ 3 hai người bên nhau, một trận cãi vã lớn xảy ra.
Đêm đó Cố Lam trở về nhà cực kỳ muộn, Diệp Hiểu Quân đem trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, làm cái bánh ngọt trứng cá, đặt trong tủ lạnh, chuẩn bị cùng nhau mừng ngày lễ giáng sinh này. Tắm rửa xong xuôi đi ra chỉ thấy giấy bút rơi đầy mặt đấy, trên mặt bàn cũng tràn đầy đống lộn xộn giấy tờ. Trong phòng nồng nặc mùi rượu, giầy cao gót của Cố Lam, chân thì rơi trên đất, chân khác cắm trên tủ giày nàng vừa mới thu dọn xong.
"Em đã đi đâu vậy? Uống rượu?" Diệp Hiểu Quân rót chén nước đưa cho Cố Lam đang tê liệt ngã xuống trên sô pha. Cố Lam nhận chén nước, mê ly chớp mắt, làm đổ chén nước ra sô pha.
Huyệt thái dương Diệp Hiểu Quân nhảy dựng, đem tức giận vừa sinh sôi đè ép xuống, nhặt lên cái chén đặt qua một bên.
"Em đi coi mắt." Cố Lam nói,"Không...... không tính là coi mắt đi, đối phương là gay.".
Đầu ngón tay Diệp Hiểu Quân vừa mới rời cái chén liền dừng lại:"Em nói cái gì?".
"Ai nha...... Chính là hôn nhân giả thôi. Ba mẹ em thúc giục kết hôn, em không có biện pháp gì. Tên gay kia coi như cũng được, chính là thích uống rượu, hắn ta rót rượu cho em, không nghĩ uống một chút liền là uống quá nhiều."
Diệp Hiểu Quân cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Em là diễn viên, kết hôn giả chẳng lẽ không sợ bị truyền thông tung tin ra sao?"
"Sợ cái gì, đối phương cũng là diễn viên, cùng em giống nhau, mười tám đã tuyển tiểu nghệ nhân bên người. Hắn nếu dám nói chuyện của em, em cũng không ngại đem chuyện của hắn công khai ra".
"Vì cái gì đột nhiên phải kết hôn giả?".
"Như thế nào là đột nhiên, ba mẹ em thúc giục đã bao lâu chị không biết hả?".
"Em từng nói sẽ không kết hôn giả".
"Cũng không phải cái gì đại sự, chỉ là hình thức thôi, lừa trong nhà là tốt rồi, về sau chúng ta vẫn còn nhiều thời gian ung dung tự tại mà".
"Không phải vấn đề này. Em đã đáp ứng chị, không giả kết hôn, chị cũng đã rất chân thành mà nói với em, chị thực chán ghét loại sự tình này, loại cảm giác này, em vì cái gì..."
Cố Lam vung tay lên, đề cao thanh âm nói:"Đừng phiền em nữa được không! Nếu không vì chị, em đã sớm kết hôn! Ba mẹ em cũng sẽ không đáng ghét như vậy!".
Diệp Hiểu Quân khó có thể tin:"Cho nên em hoàn toàn không thương lượng gì với chị mà đã tự mình quyết định chuyện này?".
Cố Lam tựa hồ nghĩ tới điều gì, ánh mắt ổn định lại: "Còn có một biện pháp."
Diệp Hiểu Quân nhíu mày: "Biện pháp gì?".
"Chúng ta lập tức mua nhà, sống cuộc sống ổn định, ba mẹ em cũng sẽ không quản nữa. Kỳ thật bọn họ chỉ mong muốn em sống tốt hơn thôi".
Diệp Hiểu Quân: "Tiền của chị vẫn dùng để trả tiền thuê nhà cùng chi tiêu sinh hoạt hằng ngày, tiền của em không phải còn đó tích lũy một khoản tương đối nhiều sao? Có bao nhiêu? Có thể hay không đủ để đặt cọc trả góp?".
Cố Lam lắc đầu: "Khoản tiền đó chính là không thể động, gửi chỗ mẹ em rồi, là phòng ngừa trường hợp khẩn cấp sau này chúng ta cần dùng tới".
"Thế lấy gì mua nhà?".
Cố Lam nói: "Chị không nghĩ tìm ba mẹ chị giúp đỡ sao?".
Về sau diễn biến của hai người như thế nào chuyển thành cãi vã kịch liệt, Diệp Hiểu Quân đã không quá nhớ rõ. Có một số việc cũng không thể từng giây từng phút nhớ rõ ràng, nhưng bầu không khí lúc đó, tình cảnh căng thẳng và tâm tình khổ sở đoạn thời gian kia cô vẫn luôn nhớ kỹ.
Bước ra khỏi sân bay Đại Lý, gió lớn thổi đến, phía chân trời một chút mây bay đều không có.
Truyện khác cùng thể loại
43 chương
104 chương
113 chương
631 chương
43 chương
203 chương
32 chương