Cố Chấp Sủng Em

Chương 8 : Gương mặt đáng ghê tởm

Editor: Nicola Angela Beta: LoBe * * * Cả buổi sáng, Bạc Nhiễm Nhiễm đều chìm đắm trong kiến thức sách giáo khoa, có rất nhiều nội dung cô còn chưa học đến. Vì tiến độ dạy học ở nước ngoài khác với trong nước, hơn nữa cô bị tai nạn phải trị liệu ở bệnh viện nên học trễ một năm. Lẽ ra bây giờ Bạc Nhiễm Nhiễm phải học năm hai cao trung mới đúng. (Tương đương lớp 11) Nhưng để có thể học cùng lớp với Mục Lê, Bạc Nhiễm Nhiễm đã nhờ Mục gia gia dùng quan hệ để cô được học năm ba cao trung. Nghĩ đến dù sao kiến thức năm ba cũng toàn là ôn tập, chắc sẽ không quá khó đâu. "Bạc Nhiễm Nhiễm, bên ngoài có người tìm bạn kìa." Giờ giải lao giữa trưa, phần lớn học sinh đều tới nhà ăn ăn trưa, bọn Mục Lê thì từ tiết bốn đã không thấy bóng dáng đâu. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn. Bạc Nhiễm Nhiễm đang đọc sách, nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn người đang đứng trước cửa phòng học, đôi mắt phẳng lặng ẩn chứa một tia lạnh lẽo. Bạc Hinh Vinh, con gái ruột của cha nuôi Bạc Trạch, chị gái trên danh nghĩa của cô. Sau khi về nước, lý do Bạc Nhiễm Nhiễm chưa từng đi gặp Bạc Hinh Vinh và mẹ nuôi Tôn Liên là bởi vì cô biết rõ tính tình của đôi mẹ con này. Bạc Hinh Vinh nhìn thấy cô đã quay về, nhất định sẽ chủ động tìm tới cửa. Dù sao thì Bạc Nhiễm Nhiễm cô cũng là "cây rụng tiền" của mẹ con cô ta. "Nhiễm Nhiễm, em đã trở về rồi, chị với mẹ đều rất nhớ em. Trưa nay em theo chị về nhà ăn cơm đi, mẹ mà biết em trở về nhất định sẽ rất vui mừng." Bạc Hinh Vinh cười giả dối, nói dối không chớp mắt, nói xong liền tiến lên phía trước muốn nắm tay Bạc Nhiễm Nhiễm, giống như chị em ruột đã nhiều năm không gặp nay tái kiến dù sao cũng phải ôm ấp một lúc. Bạc Nhiễm Nhiễm không dấu vết né tránh tay Bạc Hinh Vinh, khóe miệng nở ra nụ cười lạnh nhạt, cũng không vạch trần Bạc Hinh Vinh, đáp lời: "Được, em cùng về với chị." Trước kia Bạc Nhiễm Nhiễm quá ngu ngốc, nên mới có thể coi Bạc Hinh Vinh và Tôn Liên coi là người nhà.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn. Trong mắt hai mẹ con này, Bạc Nhiễm Nhiễm cô cũng chỉ là một con chó biết nghe lời. A, có lẽ ngay cả chó đều không bằng. Nhớ lại những ký ức vụn vặt trong quá khứ, ánh mắt trong trẻo của Bạc Nhiễm Nhiễm càng thêm lạnh lùng, không nhanh không chậm đi theo sau Bạc Hinh Vinh, nhìn rõ sự không kiên nhẫn và oán hận trong mắt đối phương, nhưng cô ta lại nói những lời nịnh bợ mình. Bạc Nhiễm Nhiễm liền cảm thấy thật buồn cười. - Hai mươi phút sau, Bạc Nhiễm Nhiễm đứng trước cổng tiểu khu Phương Tâm, không có nhiều tầng lắm chỉ có sáu lầu, phần lớn ở ban công của các hộ gia đình đều có cây xanh, có để máy giặt, trong không khí còn phiêu tán một chút hương thơm đồ ăn, mùi khói rất nồng. Mười mấy năm trước, có thể mua phòng ở tiểu khu này thì đều là gia đình khá giả, hai phòng ở hiện tại của mẹ con Bạc Hinh Vinh cũng là do Mục gia gia mua cho, giúp đỡ mẹ con cô ta có chỗ dung thân. Năm đó sau khi cha nuôi Bạc Trạch tai nạn giao thông qua đời, người gây tai nạn đã đền một khoản tiền là 70 vạn, Mục gia gia lại cho Tôn Liên thêm 200 vạn, cũng đủ cho mẹ con cô ta cơm áo lo đủ. Nhưng Tôn Liên lại thích đánh bài, rất nhanh đã thua sạch hết mấy trăm vạn, cuộc sống trở nên khó khăn. Cũng may phòng ở là do Mục gia gia mua, không có Mục gia gia đồng ý, cho dù Tôn Liên muốn bán cũng không ai dám mua. "Là Nhiễm Nhiễm thật sao! Mẹ vừa nhận được điện thoại của chị con, còn tưởng rằng nó đang gạt mẹ." Mới vừa bước lên bậc thang thứ nhất, Bạc Nhiễm Nhiễm đã thấy Tôn Liên chạy từ trên lầu xuống đón cô, vẻ tươi cười trên mặt rất nhiệt tình. Bạc Nhiễm Nhiễm nhướng mày, nếu như đối phương đem dục vọng trong ánh mắt thu lại thì có lẽ cô sẽ cảm động đấy. Tôn Liên chỉ mới hơn bốn mươi, nhưng trên mặt đã có rất nhiều tàn nhang, nếp nhăn chồng chất bên khóe mắt, vành mắt thâm đen, vừa nhìn đã biết là do thường xuyên thức đêm, gặp qua cứ như người hơn 50 hơn tuổi, hơn nữa trên người bà này lại nồng nặc khí tức của dân chợ búa.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn. Bạc Nhiễm Nhiễm bị Tôn Liên kéo vào trong phòng cũng không phản kháng. "Mau rửa tay rồi ra ăn cơm, mẹ cố ý làm món thịt kho tàu cánh gà mà con thích ăn nhất đấy." Tôn Liên cởi tạp dề, đặt trên bát canh cải lên bàn ăn, bốn món mặn một món canh, thịt kho tàu cánh gà, thịt xào ớt xanh, canh nấm hầm thịt và trứng gà cà chua. Có thể nói rất là phong phú. Bạc Nhiễm Nhiễm không biểu tình cong cong môi, thanh âm lười nhác: "Thịt kho tàu cánh gà là món -- chị thích." Tôn Liên sửng sốt, không nghĩ đến Bạc Nhiễm Nhiễm sẽ nói lời này, cười pha trò: "Phải không? Con xem mẹ tuổi lớn rồi, nhất thời quên mất." Dường như cảm giác được Bạc Nhiễm Nhiễm không dễ bị lừa gạt như trước kia, Tôn Liên ra dấu với con gái đang đứng bên cạnh. Bởi vì nửa tháng trước con gái sinh bệnh phải truyền nước biển, bà phải dùng hết số tiền trong thẻ tín dụng, trong thẻ tín dụng đều hết sạch, tháng này giấy từ từ ngân hàng đều đã gửi tới, nếu không nộp phí, thì thẻ tín dụng nhất định sẽ bị khóa, sau này nếu bà ta còn muốn dùng thẻ tín dụng thì sẽ có chút khó khăn. Buổi sáng nhận được điện thoại của con gái, nói Bạc Nhiễm Nhiễm đã trở lại, bà mừng rỡ, khẽ cắn môi đi chợ bán thức ăn mua cánh gà cùng thịt nạc, nếu hôm nay không lấy được tiền từ trên người Bạc Nhiễm Nhiễm, thì một tuần tới, mẹ con các bà cũng chỉ có thể uống cháo trắng. Bà làm sao chịu được? Bạc Hinh Vinh khụ khụ hai tiếng, áp xuống sự chán ghét đối với Bạc Nhiễm Nhiễm, che lại lương tâm nói: "Từ Từ, mẹ vất vả làm, em liền ăn tạm đi, rất nhanh liền tới 1 giờ, nấu lại lần nữa sợ là cũng không kịp, buổi chiều chúng ta còn có tiết học nữa." Đem cặp sách thả xuống đặt ở trên sô pha, Bạc Hinh Vinh đi đến trước bàn cơm, kéo ra ghế để cho Bạc Nhiễm Nhiễm ngồi xuống ăn cơm. "Nhưng em không nghĩ tạm chấp nhận." Bạc Hinh Vinh kéo ra cái ghế Bạc Nhiễm Nhiễm liền thuận thế mà ngồi xuống, trong ánh mắt trong trẻo phẳng lặng mang theo sự bức bách, hất cằm lên nhìn Tôn Liên ở phía đối diện. Sau khi vào nhà cô liền đảo mắt xem bài trí trong phòng, không có thứ gì là đáng giá, xem ra cô rời đi 3 năm, hai mẹ con Tôn Liên sống thật rất là gian khổ. "Mày!"