Cố Chấp Sủng Em

Chương 3 : Gặp lại sau ba năm 3

Edit: Diễm Diễm Beta: LoBe * * * "Cô, cô định làm.. gì?" Cả người Tưởng Tâm Văn cứng đờ, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán từ từ tuôn ra. Rõ ràng là thành phố đang trong mùa khô nóng nhưng cô ta lại cảm thấy lạnh hết cả sống lưng. Trong đôi mắt thanh lãnh của Bạch Nhiễm Nhiễm giống như cất giấu một con mãnh thú hung ác, khiến cả người Tưởng Tâm Văn không khống chế được mà run rẩy. Theo như cô ta nhớ thì Bạch Nhiễm Nhiễm của trước đây luôn mặc đồ thể thao xám nhạt, buộc tóc đuôi ngựa, đi đường cũng không dám ngẩng cao đầu hay ưỡn ngực, nói chuyện thì lắp ba lắp bắp. Nhìn kiểu nào cũng làm cho người ta cảm thấy đây là một cô gái yếu đuối nhát gan. Đặc biệt là khi bị người khác khi dễ, bắt nạt hay cười nhạo, cô đều mặc kệ. Không đánh trả cũng không cãi lại. Tuy nhiên trên người Bạch Nhiễm Nhiễm hiện tại lại có một khí thế cường đại và lạnh lẽo khiến Tưởng Tâm Văn không khỏi hốt hoảng, e ngại, thậm chí là sợ hãi. "Nói lại lần nữa, đừng chọc tôi." Thoáng thấy Tưởng Tâm Văn cắn môi đến trắng bệch, Bạch Nhiễm Nhiễm buông lỏng cơ thể run rẩy của cô ta ra, sự lạnh lẽo dưới đáy mắt từ từ tan đi. Sau đó cô xoay người, đi lên lầu.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn Đó là nơi mà cô ta không được đặt chân đến, Bạch Nhiễm Nhiễm lại có thể. Tưởng Tâm Văn nghiến răng, oán hận nghĩ. Hơn ba năm không gặp, Bạch Nhiễm Nhiễm ngày càng xinh đẹp! Không được, cô ta không thể để Bạch Nhiễm Nhiễm có cơ hội ở bên anh Mục Lê. - 11 giờ đêm khuya, Bạch Nhiễm Nhiễm rửa mặt sau đó bước ra khỏi phòng tắm. Trên người mặc áo choàng tắm màu trắng gạo, cô đưa mắt nhìn con thỏ nhung trên đầu giường. Cả người của nó là màu xám nhạt, nhưng cái đuôi thì lại màu trắng, nhìn tới nhìn lui cũng vẫn cảm thấy nó cực kỳ giống một quả cầu tuyết. Đặc biệt là đôi tai kia, vừa dài lại có lông xù. "Rõ ràng là gia hỏa* kia thích." Bạch Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười khi nhớ tới cái cớ vụng về của đại thiếu gia kia. Cô đi tới trước tủ quần áo, đẩy cửa ra rồi tiện tay lấy một bộ đồ ngủ mới tinh mặc vào. "Về đến nhà chưa? Mọi thứ đều ổn cả chứ? Vị Mục gia kia có khi dễ em hay không?" *Đinh đinh* Di động vang lên âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, Bạch Nhiễm Nhiễm mở giao diện WeChat ra, nhìn thấy tên người gửi thì trong ánh mắt lập tức có chút nhu hòa. Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm trả lời tin nhắn. "-- Hàm ca, anh yên tâm, em cũng không phải là tiểu nha đầu dễ bị bắt nạt trước kia. Anh hẳn là nên lo lắng cho những người đến cửa tìm em." "--Còn Mục Lê, từ lúc em về nhà đến giờ cũng không.." Còn chưa gõ xong tin nhắn thứ hai, Bạch Nhiễm Nhiễm đã nghe âm thanh vụn vặt ở ngoài cửa, mặc dù rất nhỏ nhưng cô vẫn nghe thấy. Biệt thự Mục gia tổng cộng có ba tầng, tầng hai và tầng ba là tầng riêng cho việc nghỉ ngơi, ngay cả người hầu dọn dẹp cũng là người đáng tin cậy. Phòng ngủ và thư phòng của Mục gia gia đều ở lầu hai. Nhưng đây là lầu ba, ngoài cô ra thì người ngoài cửa chỉ có thể là Mục Lê. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn Lúc này, trên hành lang bên ngoài. "Được rồi, câm miệng!" Mục Lê hơi nghiêng người dựa vào tường, con ngươi đen nhánh giống như phủ một tầng sương lạnh, đầu lưỡi chạm vào mặt sau của chiếc răng nanh, không kiên nhẫn nghe những lời vô nghĩa của đầu dây bên kia, trực tiếp cúp điện thoại. Tay trái anh cầm điện thoại, tay phải kẹp một điếu thuốc, gõ gõ đầu lọc của điếu thuốc lên màn hình điện thoại, Một cái, một cái, lại một cái. Cộng với ánh đèn lờ mờ trên hành lang nên âm thanh rất nhỏ này lại mang đến cho người ta một loại áp bức khó tả. "Lạch cạch!" Cánh cửa phòng bên cạnh vốn đã được khóa chặt giờ lại mở ra, khiến ánh đèn ấm áp bên trong chiếu ra hành lang. Dư quang thoáng thấy ở cửa là một nữ sinh. Chỉ trong ba giây, ánh mắt Mục Lê đảo qua chỗ đó hai lần. Thần sắc anh chợt lạnh xuống, lông mày nhíu lại, điếu thuốc lá trên tay đã bị bóp chặt tới nỗi biến dạng. Giọng nói Mục Lê khàn khàn, nguy hiểm vang lên: "Trước khi tôi chưa tức giận, cút!" *Gia hỏa: Tiếng gọi đùa hoặc khinh miệt người khác, con vật khác, ví dụ: Anh chàng ngày, cái con này.. v. V